Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 124: Phục thù



Lang Hoa trước đây nghe Ngô Đồng nói còn chưa cảm giác được tính nghiêm trọng của việc này.

Giờ Hồ Vinh tới giao cho nàng những thứ này, giống như là Triệu Linh đem toàn bộ bản thân và gia đình đều đưa tới tay nàng, nàng mới xác định Triệu Linh chắc chắn là muốn làm một việc cực kì nguy hiểm.

Lang Hoa cầm vẩy cá lên xem từng tờ một, vị trí đất đai bên trên không thiếu một cái nào, càng Xem tim nàng càng đập ghê gớm.

Những cái này đều là đất đai tốt nhất của Giang Chiết, cứ coi như là cả Cổ gia dốc toàn lực cũng không thể mua được nhiều đất đai như vậy.

Lang Hoa bình tĩnh đặt lại vẩy cả vào trong túi vải, nhìn Tiêu ma ma bên cạnh một cái, Tiêu ma malập tức đưa người đi ra ngoài.

Lang Hoa nhìn Hồ Vinh, “Chỗ đất đai này là của Triệu Linh?”

Hồ Vinh lắc lắc đầu, “Không phải... là đại tiểu thư dặn dò ta đến Kinh Thành mua về, ngay khi Giang Chiết nổi chiến sự, điền địa bán vô cùng rẻ, Cổ gia chúng ta bán đi ít trang Sức mới gom đủ tiền mua được chỗ đất này.”
Miệng của Hồ Vinh này sao lại kín như vậy.

Ánh mắt Lang Hoa hơi sâu, “Ở đây không có người khác, ngươi có thể nói thật với ta.”

Hồ Vinh bộ dạng muốn khóc, “Đại tiểu thư, cái ta biết cũng chỉ là những cái này mà thôi.”

Lang Hoa cầm vảy cá trong tay lên, “Nếu những thứ này ta không nhận thì sao?”

Hồ Vinh bình tĩnh lại, khom lưng xuống, “Vậy thì chỉ có thể theo ý của đại tiểu thư, mặc kệ những ruộng đất này, để chúng tiếp tục hoang phế.”

Đây chính là chỗ lợi hại của Triệu Linh, hắn biết nàng nhất định sẽ không nhìn ruộng đất hoang vu, vì sau khi đại chiến đi qua, Giang Chiết quá cần chỗ lương thực này rồi.

Triệu Linh thật sự cứ như vậy mà đi?

Thẩm Xương Cát đã có thể tới, vậy thì Hoàng Thành Ti chính là đã có chút nắm chắc, có thể ở Trấn Giang bắt được Triệu Linh.
Lang Hoa cao giọng gọi Tiêu Ấp, “Đến chỗ Hàn tướng quân hỏi xem, có phải có thông tin của người Tây Hạ Xu Minh đó không”

Hồ Vinh không nhịn được giương mắt lên, không ngờ Cố đại tiểu thư nhanh như vậy đã đoán được rồi, chẳng trách công tử có thể đem tất cả mọi thứ giao hết cho Cổ đại tiểu thư.

“Đại tiểu thư, người không cần đi hỏi nữa," Hồ Vinh nói, “Đừng nói Hàn tướng quân không có mặt ở Hàng Châu, cứ coi như Hàn tướng quân ở đây, giờ người nghe được thông tin thì làm sao? Cũng đã muộn rồi, việc này chính vì hung hiểm, công tử nhà ta mới không để người nhúng tay vào, người nhớ tới công tử chúng ta... là đủ rồi!”

Nàng từng nói với Triệu Linh, bất luận hắn làm gì cũng đừng liên lụy tới Cô gia.

Sự việc tới bước này, người trong lòng không thoải mái trái lại là nàng.
Tim của Lang Hoa đột nhiên nhảy loạn lên, nhưng trong chớp mắt lại trở lại bình lặng như nước hồ, Triệu Linh đã chuẩn bị lâu như vậy, nàng tùy tiện nhúng tay vào, rất có thể sẽ ngược lại phá hoại kế hoạch của Triệu Linh, trước khi nắm chắc có thể giúp được Triệu Linh, nàng chỉ có thểyên tâm đợi tin.

Lang Hoa bình thản giở vẩy cá ra, “Hồ Quản sự hai ngày nay ở lại trong nhà, chúng ta bàn bạc năm sau nên làm thế nào reo trồng lương thực ở những mảnh đất này.”

Hồ Vinh lại lần nữa kinh ngạc, Cổ đại tiểu thư lại nhanh như vậy nghĩ thông rồi, không ồn ào cũng không truy hỏi nữa, mà là làm việc trước mắt.

Cổ đại tiểu thư quả nhiên thông minh hiếm có.

Hắn trịnh trọng bái Lang Hoa lui xuống, “Xin đê đại tiểu thư sai khiên.”

Thẩm Xương Cát đi xuyên đêm tới Thái Châu.

Hàn Chương chặn Xu Minh của Tây Hạ ở Thái Châu, đây là cuộc chiến ai cũng không ngờ tới.

Người Tây Hạ trốn thoát nhờ vào cuộc chiến tranh giữa triều đình và phản quân, có Xích Hầu nói đã ra khỏi Giang Chiết tới Trung Thư Tỉnh, trên thực tế, những người Tây Hạ này đã mai phục ở Giang Chiết, đợi sau khi đại quân của Hàn Chương về tới Lĩnh Bắc, lai nghĩ cách trở về Gia Lan Sơn.

Quân đội của Hàn Chương đã rời khỏi Trấn Giang, những người Tây Hạ này mới hoạt động trở lại.

Ngay lúc này, bị Hàn Chương bắt được, người Tây Hạ hoảng hốt trốn về trong cổ thành Thái Châu.

Thẩm Xương Cát có một loại trực giác nhạy bén, nếu tình báo chuẩn xác, dư đảng của Khánh Vương ở ngay đây.

Giang Chiết đại loạn, quan viên thông thường đều bị bỏ vào đại lao, người Tây Hạ giả trang chà trộn vào đám nạn dân, có thể bắt được chúng, trừ phi là có tai mắt khắp Giang Chiết.

Cái này, chỉ có Khánh Vương từng cai quản Giang Chiêt mới có thể làm được.

Giống như mèo bắt chuột, hắn đã ngửi thấy mùi, thì không thể bỏ qua cơ hội lần này, ở Trấn Giang và Cổ gia đều không tra được chút đầu mối nào, vậy thì chỗ Hàn Chương nhất định sẽ có huyền cơ.

Chỉ cần có thể tới Thái Châu trước khi Hàn Chương bắt được Xu Minh, liền có thể bắt được người mà hắn muốn bắt đó.

Thẩm Xương Cát toàn lực lên đường.

Xu Minh cũng mang theo người ẩn nấp ở trong cổ thành trống trơn.

Chúng nắm chặt loan đao bên mình, chuẩn bị xuyên đêm xông ra khỏi thành.

Ánh trăng chiếu xuống, xung quanh một vùng yên tĩnh, Xu Minh ngẩng đầu lên hình như nghĩ tới bầu trời trên Gia Lan Sơn, cũng trong veo như vậy, lạnh như vậy.

Chỉ cần qua đêm nay, chúng có thể rút lui an toàn, đợi tới khi nghỉ ngơi chỉnh đốn xong rồi, lại lần nữa cuộn đất sống lại. Người Tây Hạ sẽ không quên thù hận, chúng nhất định sẽ khiến người Tề trả lại gấp bội.

Người Tây Hạ đẩy cổng thành, Xu Minh hít một hơi dài.

Trong không khí có mùi kì quái.

Giống như mây đen cuồn cuộn đang ép lêи đỉиɦ đầu.

Sắc mặt của Xu Minh trở nên cổ quái, hắn còn chưa hạ được mệnh lệnh rút lui.

Tiếng Vó ngựa đã vang lên, kỵ binh dường như từ bốn phương tám hướng tới, vây chặt chúng lại, tiếng leng keng của khải giáp va đập nhau đinh tai nhức óc.

Đây là... Kỵ binh của Hàn Chương.

Uy thế này, trận chiến này, giống như sóng tuôn trào, như lợi khí vô địch.

Quân Hàn gia đánh thắng trận, càng dũng mãnh hơn bình thường, Xu Minh đã cảm giác được hàn ý lạnh thấu Xương, so với gió cát ngoài ải còn lạnh hơn hàng trăm lần, khiến hắn run rẩy, từng bước lui về sau.

Đây là sức mạnh của quân đội Đại Tề, giống như thiên lôi địa hỏa cuồn cuộn mà tới.

Đột nhiên một trận tiếng trống liên hồi vang lên, Xu Minh kinh hãi trèo lên trên thành lâu, hét lớn về phía ánh lửa, “Hàn Chương, ngươi đem kỵ binh của Lĩnh Bắc vây chặt chúng ta ở đây, khó tránh có thắng cũng không quang Vinh.”

Tiếng của Xu, Minh dường như bị bóng tối nuôt chủng rồi, dưới tường thành có Vô số ngọn đuốc, Vô số bóng người.

Hai vạn đại quân của Hàn Chương dường như đều ở đây, họ đang mai phục trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, San bằng tất cả thành bình địa.

Đúng thế, Hàn Chương có sức mạnh như vậy.

Hắn máu rửa phản quân, bảo vệ Giang Chiết, chỉ cần hắn đứng ở đó, tất cả mọi người đều phải thần phục với hắn.

Đây chính là quân Hàn gia khiến người ta khϊếp sợ, mắt Xu Minh bỏng rát đau đớn, “Hàn Chương...” Hắn phẫn nộ dốc hết sức gào lớn tiếng, “Có gan ngươi thảta về, chúng ta gặp ở Gia Lan Sơn.”

"Hahaha.” "Haha ha. ”

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng cười rung trời.

“Đây là Giang Chiết, không phải Gia Lan Sơn, chúng ta cũng không phải kỵ binh của Lĩnh Bắc.” “Đây là chỗ của chúng ta, ngươi muốn về Gia Lan Sơn, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không!”

Sắc mặt Xu Minh đột nhiên trở nên tái mét.

Đây không phải là kỵ binh của Hàn Chương? Lẽ nào chỉ là quận đội ở lại Giang Chiết? Chúng cũng có thể có uy thế như vậy?

Cảm xúc phẫn nộ của Xu Minh đột nhiên trở thành kinh hải.

Nếu quân đội Đại Tề đều như vậy, vậy thì Gia Lan Sơn rất nhanh sẽ bị san thành bình địa.

Đột nhiên từ xavang lên tiếng calảnh lót.

“Giang nam hảo, nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam. Sơn tự nguyệt trung tầm quế tử, quận đình chẩm thượng khán triều đầu. Ngô tửu nhất bôi xuân trúc diệp, ngô oa Song vũ túy phù dung”

* Tạm dịch: Mặt trời Giang Nam rực rỡ như ánh hồng ban mai, Xuân đến sông nước xanh thăm thẳm. Tìm một nhánh hoa quế nơi chùa trên sườn núi, dừng bước lại nghỉ ngơi nơi đình thưởng thức một li rượu trúc diệp mùa Xuân, ngắm nhìn con trai con gái say múa giữa điệu phù dung.

Tiếng ca đó khiến tất cả mọi người đều hát lên, giông như là sóng hoa liên miên không dứt, một búa nện lên trái tim người Tây Hạ.

Trong người Tây Hạ đột nhiên có người nấc nghẹn.

Họ quên rồi, đây là quê hương của người Tề, họ không nên đến đây, không nện biến quê hương của người khác thành chiến trường.

Đây là lỗi lớn nhất của họ.

Người Tề không phải kẻ thù của họ, họ mới là kẻ thù của người Tề.

Nhưng giờ, thời khắc người Tề báo thù tới rồi.

Họ cό lẽ sợ hãi, cό lẽ run rẩy, có lẽ trước lúc chết hối hận tất cả lỗi lầm của mình, đây là lỗi của họ.

Người Tây Hạ đang run rẩy, đột nhiên vô số hỏa tiễn bay tới, từ trên trời giáng xuống, rơi trên người họ.

Xu Minh mở trừng mắt nhìn bên cạnh không quên né tránh, bị hỏa tiễn bắn trúng ngã ra đất, nhưng hắn nhanh chóng khua loan đao trong tay, mới có thể miễn cưỡng bảo toàn bản thân.

Trong tiếng kêu thảm thiết, Xu Minh vứt bỏ tất cả mọi người chuẩn bị bỏ trốn, hắn vượt qua thi thể của thuộc hạ, giống như một con sói bị cắn mất ba chân, nhếch nhác trốn vào trong bóng tối, hắn lặng lẽ lẻn xuống tường thành, trong bóng tối nhanh chóng trốn về một hướng khác.

Nhưng, hắn lại gặp phải một người.

Người đó chặn trước mặt hắn.