Nói một lúc lâu, Bùi Khởi Đường cũng nên nghỉ ngơi.
Lang Hoa đứng lên, "Ngươi trước nghỉ một lát, chúng ta ngày mai nói tiếp."
Bùi Khởi Đường hơi hơi giật giật chân, ánh mắt lập tức mờ mịt, "Lại ngồi cùng ta trong chốc lát đi, dược hiệu còn chưa ngấm nên rất đau, ngủ không được."
Bộ dáng hắn trông đáng thương hề hề.
Thương cân động cốt, huống chi mấy ngày nay hắn cũng không có thật tốt dưỡng thương. Nhất là xương trên lưng bị lệch khớp phải dùng dây thừng buộc lại, nếu không tương lai nhất định sẽ lưu lại bệnh căn.
Lang Hoa cẩn thận nhớ lại. Tuy rằng kiếp trước Bùi Khởi Đường từng ra chiến trường nhưng là trong kinh truyền tụng hắn thiện dụng binh pháp, cũng không có ai nói hắn là một anh hùng hào kiệt bảo vệ nước nhà. Khi hắn mười ba mười bốn tuổi đã có thể chèn ép kỵ binh Tây Hạ, bắt sống Xu Minh, sau khi lớn lên chắc hẳn sẽ là uy phong lẫm lẫm, thanh danh truyền xa. Có lẽ chính là bởi vì thương thế trên người hắn mới làm cho hắn không được thi triển. Nếu một đời này Hồ tiên sinh và nàng không trị thương cho hắn? Hắn sẽ biến thành bộ dáng gì?
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa lâm vào suy nghĩ sâu xa. Đã rất nhiều lần, nàng cứ như vậy đột nhiên ở trước mặt hắn thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Mỗi lần vào thời điểm này, cảm tình trong ánh mắt nàng đều phong phú mà nhẵn nhụi, làm cho hắn muốn dò xét một hai, rồi lại không được.
Hắn rất muốn biết, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có khi sẽ làm nàng cảm thấy ấm áp, có khi lại khiến nàng bi thương.
Tựa như thời điểm nàng đứng ở trên thuyền nhỏ nhìn thấy Lục Anh, luôn luôn có một cỗ tình cảm lặng lẽ làm cho người ngoài không thể xen vào được. Mỗi lần, chỉ cần hắn nghĩ đến đây đều sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Lang Hoa vươn tay hướng về phía trước nhấc chăn lên, nhẹ nhàng mà di chuyển chân Bùi Khởi Đường, cố hết sức làm cho hắn thoải mái một chút, "Sống qua hai ngày này sẽ tốt." "Nàng chuẩn bị làm như thế nào?" Bùi Khởi Đường bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, muốn lôi kéo nàng nói một vài câu để đem nàng ở lại trong phòng.
Lang Hoa một lần nữa ngồi xuống, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu ta tìm ông ấy, ông ấy sẽ không chịu lộ diện, hoặc là ông có kế hoạch khác, hoặc là ông biết Hoàng Thành Ti đang tìm mình. Ông sợ tùy tiện tới cửa sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng ta."
Bùi Khởi Đường bên miệng có ý cười, nghe đến đó hắn chỉ biết Lang Hoa cùng hắn nghĩ giống nhau, nhưng hắn không nói ra bởi vì hắn càng thích nghe nàng nói.
Lang Hoa nói tiếp: "Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ không tìm."
"Chúng ta sẽ tìm mọi cách bảo hộ ông ấy, giúp cho ông có thể thoát thân trước mặt Hoàng Thành Ti. Chỉ cần ông ấy an toàn, ông nhất định sẽ xuất hiện. Cũng là để cho ông biết, nếu là người Cố gia chắc chắn có thủ đoạn của Cố gia." Cố Lang Hoa nói xong nói mới phát hiện Bùi Khởi Đường đang nhìn chằm chằm nàng. Người này từ sau khi trở về thật giống như phá lệ thích nhìn nàng, nàng cũng không rõ ràng lắm là bởi vì cái gì.
Cứ như vậy yên lặng không nói lời nào, nhưng hắn lại giống như có thể biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.
Lang Hoa nhịn không được quát hắn, "Ngươi lại suy nghĩ cái gì?"
Bùi Khởi Đường mỉm cười, giống như chuyện gì cũng không có, thập phần nhàn nhã tự tại, "Người của Thẩm Xương Cát mang đến tuy rằng không nhiều lắm, chúng ta cũng phải cho bọn hắn cơ hội học hỏi kinh nghiệm," nói xong dừng một chút, "Bây giờ cái gì nàng cũng không cần làm, để cho ta..."
Lang Hoa thập phần hoài nghi, "Ngươi có thể làm cái gì? Đây là chuyện của Cố gia, phải để Cố gia đến giải quyết."
Bùi Khởi Đường có chút ủy khuất, "Sao lại là chuyện của Cố gia? Bùi gia cùng Cố gia mới vừa đánh một trận, nàng phải cho ta bậc thang để bước xuống, nếu không về sau người hai nhà phải gặp mặt như thế nào."
Lang Hoa nghĩ đến thời điểm Quản sự Bùi gia lần đầu tiên tiến vào sân này bị hộ viện trong nhà hung hăng nhìn chằm chằm. Mấy người giống như hận không thể xắn tay áo đánh nhau một hồi.
Thanh âm Ngô Đồng đột nhiên truyền đến, "Như vậy đúng lắm, Đại tiểu thư cùng công tử không biết, bọn họ hiện tại càng đấu càng hăng! Khó tránh khỏi ngày nào đó liền đánh thành mắt gà đen."
Thanh âm Ngô Đồng từ trên đỉnh đầu truyền đến, không biết lại nhấc lên phiến ngói nào.
Bên ngoài truyền đến thanh âm Tiêu Ấp, "Ngô Đồng xuống dưới."
Ngô Đồng không tình nguyện từ trên đỉnh trở mình xuống dưới.
Lang Hoa nhìn phía ngoài cửa sổ, Tiêu Ấp cùng người của Bùi gia không biết rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tiêu Ấp nói: "Tiểu thư ngài ngàn vạn lần đừng đi ra, miễn cho bẩn mắt ngài."
Tiêu ma ma bên ngoài tiến vào nói: "Tiểu thư ngài cũng không quản."
Lang Hoa cười mà không nói, nàng tin tưởng Tiêu Ấp tự nhiên có chừng mực của hắn.
Bùi Khởi Đường vẻ mặt bí hiểm, đợi cho Tiêu ma ma lui ra ngoài, Bùi Khởi Đường mới nói: "Tiêu Ấp hôm nay hỏi ta một biện pháp, nói vậy bọn họ nhất định dùng phương pháp kia để giải quyết."
Lang Hoa rất hiếu kỳ, "Rốt cuộc là biện pháp gì?"
Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, ánh mắt trong xanh giống như bầu trời vừa được gột rửa, "Nàng vẫn là không nên biết thì hơn."
Một lát sau Lang Hoa từ trong phòng đi ra, Quản sự Bùi gia đã chờ ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lang Hoa lập tức tiến lên hành lễ, "Cố... Cố đại tiểu thư... Tiểu nhân... Tóm lại về sau ngài hãy giao việc để cho tiểu nhân đi làm."
Lang Hoa giương mi lên, nhìn Tiêu Ấp cùng Ngô Đồng trốn ở góc phòng cười.
Tiêu Ấp thanh thanh giọng nói.
Quản sự Bùi gia mới không tình nguyện mở miệng, "Tiểu nhân tên gọi..." Nói tới đây hắn dùng sức chà chà chân, "Gọi là Bùi Tiền."
Bồi Tiền1? Lang Hoa cũng ngây ngẩn cả người, như thế nào lại lấy tên như vậy.
1 "Bùi" và "Bồi" trong tiếng Trung được đọc giống nhau.
Trong góc phòng Tiêu Ấp rốt cuộc nhịn không được cười ha hả.
Lang Hoa dở khóc dở cười, cố ý nghiêm mặt nhìn về phía Tiêu Ấp, "Tiêu Ấp, không được bắt nạt người khác."
Quản sự Bùi gia cuống quít nói: "Chịu cược chịu thua, chịu cược chịu thua, như vậy không thể coi là bắt nạt ta, ta trước kia kêu Dư Tiền, sau khi theo Bùi lão gia mới sửa họ Bùi, cũng không có gì, nói mãi cũng thành thói quen."
Bùi Tiền tuy rằng bị chê cười một trận nhưng mà quan hệ của mọi người rõ ràng tốt lên không ít.
Lang Hoa trở lại trong phòng, A Mạc cùng A Quỳnh cũng đang ở nói nhỏ chuyện này.
"Làm sao vậy?" Lang Hoa hỏi qua.
A Mạc đỏ mặt, "Những người đó thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ."
Lang Hoa kinh ngạc nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
A Mạc không chịu nói, A Quỳnh trừng trừng mắt hạnh, "Bọn họ ở bên ngoài sân nhỏ, bày một loạt chai chai lọ lọ, sau đó hướng bên trong... So xem ai xa hơn..."
Đây là cái gì với cái gì nha.
Lang Hoa một chút cũng không hiểu, cái gì chai chai lọ lọ, cái gì so xem ai xa hơn, còn lại là ở bên ngoài sân nhỏ.
Tiêu ma ma vào phòng, mặt không khỏi cứng ngắc, "Đều là các ngươi dạy hư tiểu thư, sao có thể nói những loại chuyện như thế này cho tiểu thư," nói xong liền hầu Dạ Lang Hoa ngồi trên nhuyễn tháp, "Không có gì đâu, tiểu thư đừng nghe bọn họ nói lung tung. Tóm lại bọn họ đều là một đám thô nhân, còn may ta không có ở nhà, nếu không ta nhất định sẽ đánh gãy chân Tiêu Ấp."
Tiêu ma ma nói như vậy, Lang Hoa bỗng nhiên hiểu được.
Bùi Khởi Đường còn nói đến bí hiểm, một bộ vân đạm phong khinh.
Nhưng mà, hình như sau khi trải qua chuyện này, song phương thật đúng là nếm được mùi vị hóa thù thành bạn. Nhớ lại vẻ mặt xấu hổ vừa nãy của Bùi Tiền, Lang Hoa nhịn không được cười "khúc khích" ra tiếng.
Nàng cũng thực kỳ quái, đến giờ phút quan trọng này thế mà nàng còn có thể cười được. Giống như là từ sau khi Bùi Khởi Đường đến đây, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.
...
Hứa thị cũng thấy thoải mái hơn, giống như bản thân ẩn trốn vào bóng đêm vô biên, tránh ở trong đó liếʍ miệng vết thương.
Nhưng mà mộng dù sao cũng là mộng, luôn luôn có một lúc phải tỉnh lại.
Hứa thị mở to mắt liền thấy được sắc mặt cổ quái của người Hứa gia.
Bà ta không phải là ở trong đại lao sao? Sao lại về tới Hứa gia?
Hứa lão thái thái trước tiến lên kéo tay Hứa thị, "Con hai ngày này rốt cuộc đi nơi nào?"
Hứa thị kinh hãi sờ quần áo trên người, hiển nhiên quần áo đã được thay mới, không biết là người Hứa gia đổi quần áo cho bà hay là...
Trước mắt Hứa thị hiện lên gương mặt Thẩm Xương Cát.
Đang nói chuyện, Tử Yên nhào tới, "Cô mẫu lúc dâng hương bị ngã một phát, cô mẫu sợ lão thái thái lo lắng liền một mực ở trong chùa nghỉ ngơi, là ta... Ta thấy cô mẫu không đúng lắm... Mới để cho người truyền tin trở về."
"Là như thế này sao?" Hứa lão thái thái dùng khăn xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu Hứa thị.
Là như vậy sao?
Hứa thị thật hy vọng những gì Tử Yên nói là sự thật, hai ngày này chỉ là bà ta trải qua một hồi ác mộng, hiện tại tỉnh mộng, hết thảy đều tan thành mây khói.
Hứa thị khàn khàn giọng gật gật đầu, "Là thật."
Là thật, mấy ngày nay Thẩm Xương Cát không ngủ không nghỉ thẩm vấn bà ta, đem giấy dán trên mặt bà ta, đem bà ta đẩy vào bồn nước, lặp đi lặp lại thẩm vấn bà ta, rốt cuộc làm sao biết được những chuyện này.
Bà ta nói một lần lại một lần, bà ta nghĩ đến lần này mình nhất định sẽ chết thế mà lại bị Thẩm Xương Cát đưa trở về.