Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 242: Tôn nghiêm



Sau khi sứ thần Tây Hạ từ Đại Tề trở về, thường xuyên vén cánh tay lên cho mọi người nhìn, kể chuyện hắn gặp thần y Đại Tề, chữa hết vết thương cho hắn vô cùng sống động.

Lý Thường Hiển cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc hắn huấn luyện binh sĩ dùng nỏ, thấy nhiều vết thương như vậy, có binh sĩ không chịu nổi loại đau đớn đó, không thể không chặt cả cánh tay xuống. Sau khi sứ thần từ Đại Tề trở về, cánh tay vốn đã tàn phế kia, lại có thể duỗi ra như thường.

Thần y như vậy nhất định phải được Đại Hạ sử dụng.

Lý Thường Hiển đi xuống ngự toạ, nhìn về phía Đông Bình, “Hồ thần y bên cạnh nàng có thể giúp đỡ khống chế ôn dịch?”

Đông Bình khẽ mỉm cười, “Bệ hạ đã lấy được y thư Đại Tề đưa tới rồi, có hiểu rõ những gì viết trong đó không?”
Mặc dù y thư đã được phiên dịch thành tiếng Tây Hạ, nhưng đến chỗ mấu chốt đọc vẫn không thể hiểu nổi, khiến cho người ta không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Ôn dịch lại chia làm hơn bốn mươi loại, hơn nữa mỗi loại ôn dịch cũng không có cùng phương pháp trị liệu, triệu chứng của bệnh khác biệt rất nhỏ, lang trung Tây Hạ xem y thư cũng không dám tùy tiện dùng thuốc, bởi vì trang thứ nhất của y thư đã viết rõ ràng: Sai một ly đi một dặm.

Y thư như vậy ở trong tay ngự y Tây Hạ căn bản cũng không có chỗ dùng.

“Bệ hạ,” Nữ quan tiến lên bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương uống thuốc của ngự y xong liền bắt đầu không ngừng nôn mửa, xin Bệ hạ mau đi xem một chút!”

Trên đại điện lập tức huyên náo.

Mặt ngự y Tây Hạ không còn chút máu quỳ xuống đất, “Bệ hạ, vi thần đều là dựa theo đơn thuốc của Đại Tề mà kê thuốc, không biết tại sao bệnh của Hoàng hậu nương nương ngược lại càng nặng hơn, có phải là… có phải là…”
Có phải là đơn thuốc của Đại Tề có vấn đề không.

Hồ Trọng Cốt nghe không hiểu tiếng Tây Hạ, có điều Đại tiểu thư đã nói với hắn phải đối ứng với người Tây Hạ như thế nào, chỉ cần cao ngạo đứng ở chỗ đó, bình thản không sợ hãi, đã đủ để khiến cho người Tây Hạ tôn sùng hắn làm thượng khách rồi.

Lý Thường Hiển nghi ngờ nhìn về phía Hồ Trọng Cốt, mặt Hồ Trọng Cốt vẫn đầy vẻ bình thản.

Trong lòng Đông Bình cảm thấy vô cùng hả hê.

Sau khi Lý Thường Hiển đăng cơ, coi nàng như súc vật đuổi khắp trong viện, ngày thường chỉ cho một chút cơm nguội làm thức ăn, khiến cho hai hài tử bệnh chết trong lòng nàng, thời khắc đó thứ nàng trải qua đâu chỉ có đau khổ đến xé gan xé phổi.

Nàng vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ chìm sâu vào bể khổ, không có ai tới cứu nàng, nhưng lão Nhạc mất một tai kia vẫn đứng ở trước mặt nàng, nhắc nhở nàng, nàng vẫn là Trưởng Công chúa của Đại Tề.
Đúng vậy, nàng là Trưởng Công chúa của Đại Tề, tôn nghiêm của nàng há có thể mặc cho người chà đạp như vậy.

Nàng không thể nhận thua vào lúc này.

Nàng nhất định phải lấy lại vinh quang và uy nghi thuộc về nàng, mặc thật chỉnh tề đến lễ truy điệu của trượng phu và hai hài tử của nàng.

Vì ngày này, nàng phải sống thật tốt.

“Bệ hạ là hoài nghi y thư này là thật hay giả sao?” Đông Bình nói rồi nhìn về phía Hồ Trọng Cốt bên cạnh, “Vậy thì mời Hồ tiên sinh dựa theo phương thuốc trên y thư chẩn mạch kê thuốc cho Hoàng hậu, xem xem có thể chữa khỏi bệnh của Hoàng hậu hay không.”

“Rốt cuộc là phương thuốc không đúng, hay là y thuật không tinh, lập tức sẽ rõ.”

Đây là phương pháp chứng minh tốt nhất, Lý Thường Hiển cũng muốn biết Hồ Trọng Cốt danh tiếng lẫy lừng này, có y thuật cao siêu hay không.

...

Trước giờ Hồ Trọng Cốt chưa từng gặp tình hình như vậy, nếu như không phải trước đó Đại tiểu thư đã nói qua với hắn, hắn nhất định sẽ bị khϊếp sợ.

Trong tẩm điện của Hoàng hậu Tây Hạ, đứng đầy ngự y, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi lên mặt hắn, có hoài nghi, có khinh thường, còn có mong ngóng, từng con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn xuyên thủng mặt hắn vậy.

Mọi người nhường ra một con đường, để Hồ Trọng Cốt đi tới.

Tuy là có chuẩn bị tâm lý, tay chân Hồ Trọng Cốt vẫn lạnh như băng.

Năm đó thoi thóp trốn ở trong miếu, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ còn có ngày hôm nay.

Đi theo Cố đại tiểu thư ra vào đồn bảo vệ, đi Hàng Châu, lại vào kinh thành, ở trước mặt Hoàng đế Đại Tề chữa khỏi vết thương cho sứ thần Tây Hạ, bây giờ đi tới nơi này, ở trước mặt mọi người thi triển y thuật của hắn.

Y thuật mà từ trước đến nay hắn chưa từng được công nhận. Nghĩ đến chỗ này, Hồ Trọng Cốt bình tĩnh lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu Tây Hạ, đưa ngón tay ra chẩn mạch.

Hồi lâu Hồ Trọng Cốt cười một tiếng, “Họa hổ họa bì nan họa cốt, các ngươi thấy mạch tượng nhỏ, chậm liền cho là chứng hàn thấp dương khí hư tổn, vội vã dùng thuốc có tính nóng để bồi bổ vào, nhưng không biết thân nhiệt của Hoàng hậu không tốt, lưỡi đỏ, bựa lưỡi lại vàng, là bị mắc đồng thời hai dòng ôn nhiệt quấn lấy nhau, cần phải dùng hương thơm để trừ ẩm ướt trước, sau đó trừ đờm tiêu thực, mới có thể khiến cho bệnh khỏi hẳn.”

Hồ Trọng Cốt thu ngón tay lại, mở hòm thuốc trong tay ra, lấy ra một cây châm, “Châm cứu các huyệt đại chuỳ, thiện trung, thần khuyết, mệnh môn, trung quản, dũng tuyền, triệu chứng sẽ giảm nhẹ.”

“Giống nhau như đúc,” Ngự y Tây Hạ cầm y thư không khỏi kêu lên một tiếng, “Cái này cùng với trong y thư mà Đại Tề đưa tới giống nhau như đúc, nếu như Hồ Trọng Cốt chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, chứng minh y thư không sai.”

Hồ Trọng Cốt dùng châm xong, Hoàng hậu nằm trên giường lập tức thở một hơi dài đầy thoải mái.

Lý Thường Hiển vội vàng nói: “Hoàng hậu cảm thấy thế nào rồi?”

Hoàng hậu gật gật đầu, “Thần thϊếp cảm thấy ngực đã khoan khoái hơn nhiều rồi.”

Thật sự thần kỳ như vậy?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hồ Trọng Cốt.

Hồ Trọng Cốt cầm lấy y thư trong tay ngự y Tây Hạ, “Chỉ cần dùng thuốc đúng bệnh, bệnh tự nhiên sẽ bình phục, nếu không, chính là hại đến tính mạng.”

Ngự y Tây Hạ kê thuốc cho Hoàng hậu lập tức quỳ trên mặt đất.

Lần này Lý Thường Hiển thật sự tin tưởng, y thuật của Đại Tề, Đại Hạ bọn họ khó mà sánh bằng, hắn nhìn về phía Hồ Trọng Cốt, “Hồ tiên sinh nói, ôn dịch lần này làm sao đây? Nếu như chúng ta mặc kệ không để ý tới, ôn dịch thật sự sẽ lan tràn từ Ngân Châu, Hạ Châu đến phủ Tây Bình chúng ta sao?”

Đông Bình dịch lời của Lý Thường Hiển cho Hồ Trọng Cốt nghe.

Hồ Trọng Cốt ngẩng đầu lên, “Xử trí không kịp, sẽ xuất hiện đại ôn dịch.”

Ai ai nói đến chuyện đại ôn dịch cũng biến sắc.

Lý Thường Hiển nhíu mày, “Vậy phải xử trí như thế nào? Nếu như tiên sinh có biện pháp, ngự y, lang trung của Tây Hạ chúng ta sẽ phối hợp với tiên sinh…”

Đông Bình lại dịch lại không thiếu một chữ.

Hồ Trọng Cốt lại xoay người hành lễ với Đông Bình, “Thảo dân nghe theo Trưởng Công chúa an bài.”

Mặt Lý Thường Hiển lập tức cứng ngắc.

Người của Đại Tề chỉ nghe Trưởng Công chúa.

Hắn quên mất, Đại Tề chính là vì Đông Bình Trưởng Công chúa của bọn họ mới đến hòa đàm. Nếu như không có Đông Bình, căn bản cũng sẽ không có phương thuốc, lại càng không có lang trung như Hồ Trọng Cốt tới đây.

Cho nên Đông Bình bây giờ vẫn không thể gϊếŧ, hắn phải để cho Đông Bình dẫn Hồ Trọng Cốt đi chữa ôn dịch.

“Đông Bình,” Lý Thường Hiển trên mặt lộ ra nụ cười, “Nàng là Bình Chiêu Hoàng hậu của Đại Hạ, hôm nay Đại Hạ gặp nạn, nàng nhất định phải giúp Đại Hạ vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Đông Bình thẳng tắp sống lưng, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, “Bệ hạ nói sai rồi, ta sớm đã không còn là Bình Chiêu Hoàng hậu nữa, sau khi Bình Chiêu Hoàng đế băng hà, ta liền trở thành tù nhân, không thể bước ra khỏi viện một bước, ngay cả con trai con gái của ta chết cũng chôn ở trong tiểu viện kia, hai đứa trẻ đang sống sờ sờ, thành hai đống đất, ta vì Đại Hạ làm quá nhiều chuyện, nhưng ta đổi lấy được cái gì?”

“Nếu như Bệ hạ thật sự coi ta là Hoàng hậu của Tiên hoàng, vì sao cho tới bây giờ chưa từng cho ta sự tôn vinh mà ta nên có, ta chỉ là nói với Bệ hạ, Bệ hạ nên dựa theo ước định hai nước đưa ta trở về Đại Tề, từ đây Đại Hạ cũng không có Bình Chiêu Hoàng hậu nữa, Bình Chiêu Hoàng hậu đã chết theo hai đứa bé rồi.”

Đông Bình nói xong hành lễ với Lý Thường Hiển, xoay người đi ra ngoài.

Thị vệ bên ngoài điện rút loan đao ra ngăn ở trước mặt Đông Bình, Đông Bình cười nhạo một tiếng, từng bước một tiến về phía trước, lưỡi đeo sắc bén cuối cùng thua trận, vạch ra, Đông Bình ung dung biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.