Đạo Chu

Chương 160: Phong Quốc bị tấn công



Đám binh lính bắt đầu mở ra đôi mắt đang phát sáng, chúng cầm trong tay những lưỡi giáo sắc nhọn. Thân hình chúng bắt đầu đứng thẳng. Thấy được đám binh lính bằng đất đứng hiên ngang như vậy, Yomi vui mừng cười hớn hở: “Chúng ta phải hành quân thẳng tới lăng mộ nơi thân xác ngài Mouyrou đang bị phong ấn!”

“Không!” Vây mà Mouryou ở trong người Yomi phát ra âm thanh phản đối: “Trước hết, có một kẻ thù mà chúng ta chắc chắn phải giết. Nữ đại pháp sư của Quỷ Quốc. Một mình cô ta có sức mạnh phong ấn ta lần nữa.”

Nghe được những lời này thì Yomi trở nên nghiêm túc, sắc mặt hắn trở nên âm trầm và lạnh lẽo: “Vâng thưa ngài!”

“Ừm…” Tiếng hài lòng của Mouryou phát ra nhè nhẹ vang động trong khu vực rộng lớn: “Khi bình minh sụp đổ trước sự hồi sinh hoàn toàn của ta, ta sẽ huỷ diệt Ngũ Đại Cường Quốc và thống nhất thế giới này thành một quốc gia duy nhất, Vương Quốc Nghìn Năm!”

Phong Quốc, khu vực miền biển…

Ào, ào, ào… Tiếng sóng vỡ vào bờ phát ra những âm thanh rào rạt. Dưới màn đêm u tối, diễn ra một cuộc chiến kịch liệt và thảm thiết. Những binh lính to khổng lồ mặc một bộ quần áo giáp sắt to lớn huy động những thanh chuỳ khổng lô đánh về phía các binh lính Phong Quốc.

Leng keng, leng keng… những thanh kiếm sắc bén đánh lên trên bộ áo giáp dày cộm lại không tạo ra bất cứ vết thương nào. Chúng va đập vào những chiếc áo giáp dày phát ra từng tiếng đinh đinh của kim loại kèm theo đó là những bông hoa lửa bắn ra.

Mặc dù giao đấu rất lâu, thân thể binh lính Phong Quốc linh hoạt có thể tránh được đòn tấn công đám người mặc áo giáp sắt. Tuy nhiên tất cả đám người này lại giống như không biết mệt huy động lên những thanh chuỳ lớn tấn công về phía bọn họ. Lúc này, binh lính Phong Quốc đã mệt mỏi và rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.

Vụt, vụt, vụt… Bóng ảnh những ninja làng Cát loé lên. Họ rất nhanh tiếp cận trận đấu. Trước sức mạnh áp đảo và vượt trội hơn so với các binh lính Phong Quốc, đám ninja làng Cát trực tiếp vung ra những thanh kiếm sắc bén cắt xuyên qua bộ giáp tấn công vào phía bên trong.

Một ninja nhanh nhẹn trực tiếp nhay lên trên đầu tên mặc áo giáp khổng lồ. Thanh kiếm sắc nhọn trực tiếp đâm thẳng vào gáy hắn. Nó xuyên qua bộ áo giáp đâm vào phía bên trong. Người ninja quay ra nhìn về phía người lính Phong Quốc đang mệt mỏi hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Ụa!” Đáng tiếc hắn vừa thất thần trong giây lát, tên mặc áo giáp khổng lồ ở dưới chân hắn đã vung lên đem hắn đập bay. Thân thể hắn trực tiếp đập vào một đám gỗ lớn khiến cho đám gỗ vụn bị đập nát tung toé, hắn cũng bị trực tiếp bắn vào phía bên trong hất lên một trận khói mù.

Ở gáy tên to con mặc áo giáp bị vũ khí đâm xuyên lại không chảy ra một chút giọt máu nào. Trông vô cùng quỷ dị. Bây giờ, hắn lập tức đập bay tên binh lính Phong Quốc đang chắn đường mình. Ngay sau đó hắn bước về phía tên ninja làng Cát vừa bị mình đánh bay. Thân thể hắn nhảy lên không trung lao tới.

Khi mà người ninja làng Cát nhoài đầu ra bên ngoài, hắn thấy được cảnh không thể tưởng tượng được. Đôi mắt nhỏ của hắn thấy được một tên to con mặc áo giáp bị kiếm đâm xuyên qua cơ thể bắt đầu từ từ đứng dậy giống như không có việc gì. Vẻ mặt hắn cũng theo đó kinh ngạc lẩm bẩm: “Bọn này bất tử à?” Tuy nhiên rất nhanh hắn trợn to mắt khẽ hô một tiếng: “A…” 

Ầm!

Chiếc chuỳ sắt to lớn đầy gai nhọn đập thẳng vào nơi mà người ninja làng Cát đang ở. Nó đập vỡ đám gỗ giống như đập một cái đậu hủ. Đám gỗ vỡ nát bắn tung toé đồng thời chuỵ nện lên mặt đất tạo ra một đám bụi nồng nặc.

“Ụa!” Thân thể người ninja làng Cát cũng ăn phải một đòn khá là đau đớn. Thân thể hắn lập tức vỡ nát nhưng kỳ quái lại không có máu và thịt chảy ra. Thay vào đó, nơi đó là một con rối gỗ có khuôn mặt giống như mặt ngựa có hai sừng, tóc và ba con mắt.

Ầm! Con rối gỗ đạp bay một tấm gỗ và đứng dậy hiên ngang. Nhiều cánh tay hắn phá vỡ lớp áo vải ra bên ngoài. Đứng trong một đám cát bụi, con rối gỗ lập tức vạch ra cái áo choàng và để lộ ra một cái bụng gỗ to tướng.

Roạt, roạt… Âm thanh quỷ dị vang lên, bụng con rối gỗ mở ra và để lộ bên trong một mảnh đen nhánh. Từ nơi đó bắn ra những sợi sơ mà sáng vọt thẳng về phía tên to con mặc giáp. Chúng cuốn lấy tên to con mặc giáp bất kể tên này có dãy dụa như thế nào cũng vô dụng. Đến cuối cùng tên to con mặc giáp vẫn bị con rối kéo nuốt vào bụng mình sau đó bụng nó đóng chặt lại. Những lưỡi dao trong hệ thống con rối loé lên cắt ngang qua từng phần bụng nó tại các vị trí khớp lối.

Dường như gặp phải uy hiếp, đám to con mặc giáp có đôi mắt màu đỏ đều tập trung lại bao vây con rối bốn phía xung quanh.

“Ầm, ầm…” Bất chợt một tiếng động rung lên làm đám người giật mình. Một người ninja làng Cát cảm giác được sự tình không ổn, hắn hô lên: “Không tốt rồi! Mọi người, rút thôi!” Đám người ninja làng Cát lập tức theo hiệu lệnh nhảy lên không trung sau đó liên tục tránh thoát!

Ầm… Mặt đất bất trợn tuôn ra một đám cát khổng lồ. Đám cát này lập tức tạo ra một cơn lốc xoáy cuốn lấy đám người mặc áo giáp. Sau khi cơn lốc dừng lại thì mọi thứ đều bị trôn vùi trong lớp cát khổng lồ. Trên mặt đất chỉ còn tàn dư một vài linh kiện của những tên to con mặc giáp mà thôi.

Môt người thiếu niên tóc đỏ đeo chiếc hồ lô sau lưng mình ấn tay mạnh lên mặt đất: “Sa Mạc Đại Tống Táng!” Nhất thời một tiếng nổ vang lên, đám cát bị áp lún lại khiến cho bụi mù tản ra bên ngoài. Đám người đeo áo giáp to con đó cũng đã không còn tồn tại nữa.

Vụt! Con rối dừng ở bên cạnh người thiếu niên tóc đỏ ở không xa. Ở nơi gần đó có một chỗ lấp khá bí hiểm, một thanh niên tóc đen mặc áo choàng đen và trên mặt có hoạ những đường nét màu đỏ bước ra khỏi nơi đó. Giọng nói hắn mang theo vài phần châm chọc: “Cậu trễ đấy Gaara!” Trong tay hắn vẫn xuất hiện những sợi chakra nối với con rối.

“Bọn này là gì vậy!?” Dường như có gì đó không đúng, Gaara đứng dậy dùng hai tay ôm ngực với vẻ mặt khó hiểu.

Đám binh lính Phong Quốc vừa đề phòng vài tên to con mặc giáp dư lại vừa đáp lời Gaara: “Tôi không biết! Bọn chúng đột nhiên xuất hiện từ biển!” 

“Chẳng lẽ, chúng muốn phá hư lần tổng tuyển cử này!” Kankuro vẻ mặt nhăn lại, ánh mắt đề phòng nhìn về phía đám người to con mặc giáp kia: “Chúng là thứ gì thế nhỉ? Ai đang đứng sau lưng chúng!”

Bất chợt, đám người to con này vậy mà bắt đầu lui lại về phía mặt biển. Chúng vừa lui lại vừa đề phòng đám binh lính và ninja Phong Quốc. Theo sau chúng lùi lại và nhảy thẳng xuống biển. Binh lính Phong Quốc thắng thế lập tức vọt ra đẩy thuyển lao xuống biển ý đồ đuổi theo: “Các ngươi không thoát được đâu!”

“Mọi người cẩn thận!” Kankuro thấy vậy có chút hoảng hốt hô lên. Con thuyền nhanh chóng tiến vào bóng đêm và đám người ở đây khó mà quan sát được gì. Kankuro nheo mắt lại nhìn về phía biển, giọng nói hắn cực kỳ trầm trọng: “Quá bất lợi cho chúng ta nếu như đánh nhau ở trên biển! Ngoài đó tối quá!”

“Thắp sáng lên!” Gaara ôm ngực xoay đầu ra lệnh với đám binh lính Phong Quốc.

“Vâng!” Binh lính Phong quốc khá kính cẩn với Gaara. Họ trực tiếp lấy ra một ống pháo bắt đầu bắn ra. Ba pháo sáng đỏ được phóng ra khỏi ống pháo cầm tay. Nó mang theo một chuối khói bắn thẳng lên bầu trời cao. Khi lên đến một độ cao nhất định nó lập tức phát ra một tiếng nổ.

Bùm, bùm, bùm… Ba tiếng nổ vang lên và chiếu sáng lên ở phía xa. Ở nơi đó đám người bọn họ thấy được mấy cái tàu chiến khổng lồ đang đậu ở ngoài khơi. Pháo sáng vẫn từ từ hạ xuống và làm cho con tàu hiện rõ trước mặt bọn họ hơn.

“Đó là thứ gì vậy!?” Một tên binh lính Phong Quốc dùng ngón tay chỉ thẳng về phía trước với ánh mắt đề phòng. Giọng nói mang theo nghi ngờ: “Tôi chưa từng thấy loại thuyền nào như vậy!”

Két, két… Dường như cơ quan trên con thuyền khổng lồ bắt đầu hoạt động. Theo sau đó là hàng loạt tiếng nổ phát ra: bùm, bùm, bùm… Một chùm những viên tròn to tướng máu đỏ phóng về phía bờ cát.

“Không ổn rồi!” Nhìn đám người mình bàng hoàng, Gaara hô lên một tiếng. Hai tay hắn lập tức chập vào nhau. Một đám cát áo ạt xuất hiện. Nó giống như một cơn sóng lao về phía trước. Chúng tạp thành một bức phòng hộ chắc chắn.

Oanh, oanh, oanh… Những quả đạn pháo bắn ra từ con thuyền lớn va chạm lên bức tường cát phát ra những tiếng nổ lớn. Từng mảng cát lớn bắn tung toé khắp nơi, bụi mù ngập cả trời cao. Chúng đục thủng bức tường phòng ngự đem đám binh lính Phong Quốc đập bay.

“Hừ…” Gaara đưa tay lên chắn trước mặt mình, hắn lơ lửng dẫm trên cụm cát nhỏ. Ánh mắt mang theo giận dữ nhìn về phía những quả đạn pháo phá vỡ bức tường cát khổng lồ của hắn. Ở nơi này, hắn nghe được tiếng kêu rên của những binh linh Phong Quốc. Những âm thanh này, Gaara thực sự không thể nào lờ đi chúng được.