Đạo Chu

Chương 220: Gặp lại Kurama



“Ta là bóng mà Yuuhi Kurenai!” Giọng nói cực kỳ âm trầm và lạnh lẽo giống như từ địa ngục phát ra rơi vào tai đám người làm cho cả đám đều kinh hãi. Họ cảm nhận được từng đợt sởn cả tóc gáy. Yuuhi Kurenai tiếp tục dùng giọng nói như ma quỷ khi nói với đoàn ninja làng Lá: “Đến đây đòi nợ làng Lá!”

Đột nhiên thân hình Kurenai thay đổi bất ngờ và đột ngột. Tai Kurenai nhọn hoắt ra, miệng chìa ra hai cái răng nanh thật dài. Khuôn mặt nào có chút người nào mà giống hệt một con quỷ. Làn da trắng nõn cũng biến thành giống như của tử thi. Bộ dạng cực kỳ doạ người.

“A” Người thiếu nữ Sakura giật nảy mình một cái. Ngay sau đó nàng thở ra hổn hển, bàn tay đưa ra vỗ nhè nhẹ vào ngực của mình.

“Sakura... yên tâm đi!” Rock Lee tỏ ra anh hùng trước mặt Sakura. Hắn vỗ ngực bảo đảm rằng: “Mình nhất định sẽ bảo vệ Sakura. Tuyệt đối sẽ không để cậu chịu bất cứ thương tích nào cả!”

“Giả thần giả quỷ!” Maito Gai đột nhiên phóng nhanh về phía Kurenai. Bàn chân hắn trực tiếp nhảy lên không trung xoay vài vòng nện thẳng gọt chân xuống đầu Yuuhi Kurenai. Giọng mang theo quát lớn: “Dám giả danh bạn ta Kurenai sao!?”

“Ầm...” Một cú đánh thẳng vào đầu Kurenai khiến cho Kurenai trực tiếp quỵ xuống. Maito Gai lập tức nhảy lùi về phía sau vài bước. Khuôn mặt Maito Gai tràn đầy tự hào nói: “Thế nào... ngươi đã cảm nhận được sức mạnh của con thú màu xanh làng Lá hay chưa?”

“Gai...” Hatake Kakashi lạnh lùng lên tiếng nói: “Cẩn thận! Đối phương không phải dễ chơi đâu!” Bàn tay hắn đưa lên vạch khăn che mắt của mình. Ba viên câu ngọc màu đen lập tức xuất hiện nhìn chăm chú về phía người nữ nhân như quỷ. Thế nhưng hắn không có phát hiện được bất cứ thứ gì không ổn cả.

“...” Trước con mắt hoảng sợ của thiếu nữ, thân ảnh nữ quỷ lảo đảo đứng dậy. Cái đầu dập nát lại từ từ khôi phục nguy dạng. Cảnh tượng này thực sự làm người bàng hoàng kinh hãi. Ánh mắt họ đều chăm chú quan sát về phía thiếu nữ. Đồng thời miệng không khỏi nuốt ực một ngụm nước miếng.

“Chẳng lẽ là ảo thuật!” Già mà thành tinh Chiyo lập tức mở miệng nói chuyện. Hai tay bà làm thủ thế cực kỳ nhanh. Chakra trong cơ thể nhanh chóng điều động: “Giải!” Đôi mắt bà lão hơi nhắm lại một cái. Ngay sau đó bà lão mở ra đôi mắt. Cảnh tưởng này thực sự không thay đổi chút nào làm cho Chiyo vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không phải là ảo thuật!”

“Không...” Vậy mà người nói chuyện lại chính là Hatake Kakashi. Ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ ngưng trọng. Khuôn mặt trầm tích giống như màn nước đen, giọng nói hắn cũng biến đổi trở thành vô cùng nặng nề: “Chúng ta đều bị trúng ảo thuật cả!”

“Cái gì!?” Bà lão Chiyo mở miệng lẩm bẩm. Vẻ mặt bà lão cũng theo đó biến thành bàng hoàng: “Làm sao có thể có chuyện như vậy được.” Đến lúc này bà lão lập tức lại lần nữa đưa tay lên kết ấn giải một cái thế nhưng mọi việc là vô ích. Ngay sau đó bà lão làm một việc đó chính là trực tiếp cắn vào đôi môi nhăn nheo của mình. Một dòng máu đỏ tươi từ miệng bà lão chảy ra thế nhưng khung cảnh cũng không thay đổi chút nào.

“Vô ích thôi..” Hatake Kakashi lắc lắc đầu nói chuyện với Chiyo. Đồng thời hắn cũng nói lớn lên: “Loại ảo thuật này chính là khống chế Ngũ Giác của gia tộc Kurama. Ta nói có đúng không, Kurama Yakumo!”

“Nga... Bị phát hiện rồi sao!?” Con quỷ Kurenai dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn chăm chú về phía đám người Kakashi. Cái nhìn khát máu của nó làm cho đám người rợn cả tóc gáy.

“Khống chế Ngũ Cảm của gia tộc Kurama!” Chiyo nghe vậy thì đột nhiên hô lên. Đôi mắt già nua của bà lão co rụt lại. Ở sâu trong đôi mắt già nua ấy hiển lộ ra sự kinh hãi cùng với đề phòng nhìn về phía con quỷ. Giọng hơi run run: “Không phải gia tộc Kurama đã không còn thức tỉnh huyết kế giới hạn này rồi sao? Làm sao lúc này lại ra một người có huyết kế này!”

“Cô bé là Kurama Yakumo...” Hatake Kakashi tiếp tục giảng giải: “Cô bé đó đồng thời cũng là học trò của Yuuhi Kurenai. Sau khi Kurenai hy sinh trong nhiệm vụ, tinh thần cô bé không ổn định nên bị nhốt lại. Không biết làm thế nào cô bé ấy lại chạy ra và phản bội làng Lá!”

“Khặc, khặc...” Nụ cười cực kỳ âm trầm khi hàm răng sắc nhọn mở ra. Ngón tay Kurenai đưa lên với móng vuốt sắc nhọn chỉ thẳng về phía Kakashi: “Ngươi nói sai rồi! Để ta sửa một chút... Cô Kurenai không phải hy sinh trong khi làm nhiệm vụ mà là bị người giết chết. Bị đám người làng Lá thối tha các ngươi hại chết!”

“Đó chỉ là một sai lầm!” Hatake Kakashi mở miệng lớn tiếng. Trong giọng nói mang theo ý vị khuyên nhủ: “Một tai nạn mà không ai muốn mà thôi! Cả đời Kurenai đều kế thừa ý chí lửa, Yakumo, em là học trò của Kurenai chẳng lẽ em không biết nguyện vọng của Kurenai sao? Cô ấy luông hướng về phía làng Lá muốn chiến đấu và hy sinh bảo vệ làng Lá. Hiện giờ, tại sao em lại đi ngược lại với mong muốn của cô ấy!”

“Ra là học trò của Kurenai sao!?” Maito Gai đưa tay sờ cằm của mình. Không biết hắn giả vờ ngu vẫn là ngu thật. Một tay ôm ngực một tay sờ cằm và cái đầu lắc lắc: “Tôi từng nghe được Kurenai, cô ấy thường nhắc đến cái tên Yakumo này. Hiện giờ, chẳng lẽ chúng ta đang trong ảo thuật của cô bé. Quả không hổ là học trò của Kurenai. Thật là đáng khen!” Vừa nói đến ngón tay cái Gai đưa về phía con quỷ và nở nụ cười với cái răng trắng bóc: “Không hổ là học trò Kurenai. Đây chính là thanh xuân, em đã thấy chưa Lee!”

“Thầy Gai...” Rock Lee kinh ngạc trợn to mắt nhìn về phía cảnh này.

“Đây không phải là lúc nói chuyện này được chứ?” Sakura cảm giác thập phần bất đắc dĩ, bàn tay nàng đưa lên đỡ trán. Không biết nàng học thói quen này của Tenten lúc nào nữa. Khoé miệng Sakura trở nên co quắp khi thấy được Sai đưa ra một đám giấy bắt đầu ghi chép và lẩm bẩm cái gì đó liên quan tới thanh xuân. Sakura mở miệng quát lên: “Đây không phải là lúc ghi chép Sai, chúng ta đang phải đối mặt với kẻ địch!”

“Ninja làng Lá các vị đều không đáng tin như vậy sao!?” Bà lão Chiyo tò mò nhìn về phía đám ninja làng Lá rồi quay ra hỏi Hatake Kakashi.

Hatake Kakashi muốn trả lời gì đó thì hắn đột nhiên quát lên: “Cẩn thận!” Lúc này một con quỷ Kurenai đã hoá thành hàng trăm con quỷ Kurenai. Chúng điên cuồng gào thét mở ra cái miệng máu to tướng lao về phía đoàn người ninja làng Lá. Khung cảnh theo đó cũng thay đổi, một đám người thấy được cảnh sắc đã biến thành đêm tối, ở trên cao treo một cái mặt trăng máu.

Phanh, phanh, phanh... Đám quỷ Kurenai trực tiếp đụng độ đám người ninja làng Lá. Thế nhưng họ dễ dàng trực tiếp đánh bay đám quỷ. Thế nhưng đám quỷ lại giống như dòng nước lũ cuốn về phía đám người như vô cùng vô tận không bao giờ hết.

“Làm thế nào để thoát ra ảo ảnh này!” Chiyo lập tức quay sang dò hỏi đám người Hatake Kakashi. Vẻ mặt bà lão lúc này quả thực khó coi. Ngay cả giao chiến với ảo ảnh, bà lão cũng cảm giác được vô cùng chân thật. Bất kẻ cảm giác từ tay, chân mùi bà lão đều cảm giác như đây mới là sực thực. Bà lão vội vàng hỏi: “Trước đây các ngươi đối phó với loại ảo thuật này như thế nào!?”

“Muốn thoát ra ảo thuật Ngũ Cảm!” Hatake Kakashi vừa đánh bay một con quỷ Kurenai thì hắn cũng lấy được hơi trả lời bà lão: “Chúng ta nhất định phải nhờ người bên ngoài giúp. Nếu không chỉ có thể chờ đời cô nhóc hết chakra mà thôi! Đúng rồi, bị thương trong ảo cảnh cũng sẽ trực tiếp truyền đến thân thể. Thế nên hãy cẩn thận!”

“Thật là phiền phức!” Chiyo mở miệng nói chuyện với giọng buồn bực.

Ầm, ầm... Vậy mà chuyện này chưa dừng lại ở nơi này. Mặt đất bắt đầu liên tục rung động không ngừng nghỉ. Sau đó trước mặt đám người, mặt đất bắt đầu sụp lún. Ùm, ùm... Những tảng đất đá lớn rơi vào rung nham làm cho người hoảng loạn.

“Bát Môn Độn Giáp: Khai!” Maito Gai và Rock Lee trực tiếp mở ra Bát Môn Độn Giáp. Toàn thân họ biến thành màu đỏ giống như con tôm chín. Đồng thời bao quanh cơ thể họ là một đám chakra màu xanh bốc lên giống như ngọn lửa.

Phanh, phanh... Đám quỷ trực tiếp bị đánh lui. Thế nhưng mặt đất họ liên tục nứt vỡ và rơi xuống mặt đất. Chỉ không đến vài chục giây, nơi họ đứng cũng chỉ còn một vị trí nhỏ. Nếu như nơi này sụt lún họ chắc chắn rơi vào rung nham.