Đạo Chu

Chương 230: Kiểm tra thân thể!



“Không thể nào...” Jiraiya kinh ngạc rú lên như một con sói: “Thằng nhóc thực sự cưới Mizukage đệ ngũ làm vợ? Thực sự...” Con mắt Jiraiya mở to chớp chớp: “Mizukage là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp nha! Thằng nhóc thực là... nó vậy mà đem hai vị Kage nữ đều lộng lên giường thật là...” Vừa nói thì đột nhiên Jiraiya cảm giác lạnh toát.

Rầm! Một cú đấm làm cho Jiraiya bay ngược ra phía xa. Hắn đập mạnh vào vách tường trực tiếp lún cả vào bên trong. Tình trạng thảm không lỡ nhìn.

“Câm miệng đi, Jiraiya!” Senju Tsunade gân xanh nổi lên, nàng đem nắm đấm chứa đầy gân xanh thu lại: “Bây giờ chúng ta không phải nói về chuyện đó. Bàn vào việc chính đi!”

“Ôi... ang... ói... iệc... ính... à (Tôi đang nói việc chính mà!)” Jiraiya bị đấm cho méo mặt. Thân mình lún vào tường tạo ra những vết nứt như mạng nhện sau lưng. Hắn quỷ dị đứng dậy sau đòn tấn công của Senju Tsunade. Điều kỳ quái là khuôn mặt hắn bị đấm cho lún trực tiếp dần dần khôi phục trong vài giây. Bộ dạng quỷ dị này rơi vào trong mắt đoàn người ở đây. Đầu Jiraiya cúi xuống hô lên một tiếng: “Hô... May mắn cơ thể này không phải giống như cơ thể người nếu không tôi đã bị cô đánh chết rồi, Tsunade!”

“Cơ thể anh, Jiraiya...” Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, Senju Tsunade kỳ quái nhìn về phía Jiraiya. Không chỉ có ánh mắt Tsunade mà tất cả mọi người trừ đám người Jiraiya trở lại là không có dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Jiraiya. Tất cả bọn họ đều biết mình không phải là người.

“Cái này sao!?” Jiraiya tỏ vẻ ngờ nghệch: “Tôi cũng không rõ lắm. Khi mà chúng tôi sống lại, chúng tôi mới biết được mình không phải hoàn toàn là người...”

“Anh muốn nói gì?” Miệng Senju Tsunade lại phát ra tiếng hỏi lại.

“Cái này sao?” Jiraiya lại nhắc lại. Hắn quét mắt về mấy người Sarutobi Hiruzen một cái: “Tôi cũng không có chắc lắm. Chỉ là khi chúng tôi sống lại mặc dù có cảm giác đau đớn, vui vẻ, đói bụng... hoàn toàn giống như người sống. Thế nhưng cơ thể này rất khác biệt với người thường. Cho dù nó có nhiệt độ và cảm xúc không khác người bình thường chút nào. Không phải nói một số giác quan còn nhạy hơn so với người bình thường rất nhiều cùng với...” bàn tay Jiraiya uốn éo giống như một con rắn không có xương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“A...” Đột nhiên Senju Nawaki kinh ngạc hô lên một tiếng. Bàn tay hắn đưa lên, một cái chồi non mọc ra từ bàn tay của hắn. Vẻ mặt hắn mừng rỡ giống như phát điên: “Chị, chị... em đã thức tỉnh Mộc Độn. Em thực sự thức tỉnh được Mộc Độn. Chị xem... chị xem... em có thể thức tỉnh được Mộc Độn!”

“Shizune...” Lập tức Senju Tsunade mở miệng quát lên một tiếng.

“Vâng!” Shizune ngay lập tức trả lời.

“Chuẩn bị đi...” Mệnh lệnh từ trong miệng Tsunade phát ra: “Ta muốn làm kiểm tra toàn thân với họ...”

“Vâng!” Lại một tiếng không do dự từ trong miệng Shizune phát ra.

Trong một căn phòng khá rộng lớn dưới một toà hầm ngầm, đoàn người Uchiha Sasuke đang ở bên trong đó. Đó là một căn phòng rộng với khá nhiều thứ đồ đạc. Ngoài ra có rất nhiều quyển sách dày đặc biệt là những đồ vật liên quan tới mèo. Một chiếc giường lớn đặt ở phía trước mặt đám người. Một tầm thảm lớn và rèm che hai bên được kéo ra.

Một bà lão có mái tóc dài màu xám, và một đôi tai mèo đen giữ tóc tại chỗ. Trên cổ đeo một chiếc khăn màu tím nhạt và một chiếc váy màu cam. Đôi mắt già nua đang nheo lại. Điểm đặc biệt của bà lão là một cái mũi màu đen, giống như một con mèo. Trong khi tay cầm một chiếc tẩu đang hút thuốc khói phì phèo. Xung quanh bà lão đang có một đám mèo làm nũng...

Một cô bé đang vì người thanh niên cao lớn Jugo sắm quần áo. Nàng có mái tóc nâu dài đến dưới thắt lưng cũng như đôi mắt màu nâu nhạt. Bên ngoài mặc một chiếc áo đỏ không tay, quần sáng màu, vớ lưới và dép xăng đan. Thân hình to lớn Jugo quả thực khó lòng vừa với chiếc áo nào cả.

Uzumaki Karin thì đưng ở một bên chẳng thèm quan tâm. Trong khi đó Suigetsu dường như khá là thích thú khi chơi với những con mèo. Sasuke đem một đống đồ giải ở dưới đất. Hắn giống như đang kiểm tra lại những món đồ lại. Vừa kiểm tra đồ, Sasuke vừa nói: “Thừa Nekobaa, tôi đến đây để trả nợ cho bà!”

Bà lão đeo tai mèo nói: “Vậy giờ cậu sẽ đi tìm Uchiha Itachi đúng không vậy!?” Uchiha Sasuke không có trả lời giữ im lặng khi đem đồ buộc lại. Vẻ mặt bà lão mang theo vài phần buồn bã: “Ta vẫn nhớ được hai đứa lúc còn là những đứa trẻ. Ta không thể tin được sẽ có ngày hôm nay. Nghĩ rằng gia tộc Uchiha chỉ còn lại vài người và họ sẽ kết thúc bằng việc đánh nhau cho tới khi một trong hai người phải chết.”

“Tôi đã quyết định việc đó từ lâu rồi!” Uchiha Sasuke lấy ra một xấp tiền đẩy về phía trước: “Nhưng xin cảm ơn bà vì đã làm mọi thứ cho tôi!”

Người thiếu nữ đứng ở quầy hàng vội vã gọi lên: “bà ơi! liệu chúng ta có thứ gì đủ lớn để vừa với anh chàng này không ạ?”

“Đây đâu phải là cửa hàng quần áo đâu?” Bà lão buồn bực nhìn về phía cháu gái: “Đưa cho anh ta cái rèm cửa kia là được!?”

“Đừng thô lỗ vậy chứ bà!?” Ngón tay thiếu nữ chỉ về phía màn: “Họ đã trả tiền cho chúng ta mà!”

“...” Bàn tay Jugo lập tức nắm lấy chiếc rèm kéo mạnh ra. Hắn đem chiếc rèm trực tiếp phủ lên người mình. Đầu hắn gật xuống, vẻ mặt hài lòng: “Vừa lắm!”

Ở một hàng động âm u, thân hình Ngoại Đạo Ma Tượng đưa lên mười ngón tay. Trong đó hai ngón tay có hai người nam nhân đứng ở trên đó là Uchiha Itachi và Hoshigaki Kisame. Những đầu ngón tay khác đều là ảo ảnh. Phía dưới nằm xác một nam nhân trung tuổi với mái tóc đỏ hung.

Deidara lúc này mở miệng hỏi: “Hừm... kế tiếp là đứa nào!?”

“Ý ngươi là sao?” Sasori mở miệng hỏi lại: “Lựa chọn chúng ta là tên nào hả?”

“Tiền bối, ngài vẫn chưa bắt được một con vĩ thú đi!” Sasori mở miệng hỏi: “Chúng ta bây giờ đang có nhiệm vụ đấy. bây giờ, chúng ta sẽ đi tìm jinchuriki còn là đuổi theo Uchiha Sasuke đây. Nhiệm vụ tôi là xử lý Orochimaru nhưng Orochimaru đã bị Sasuke xử lý. Thế nên tôi có việc với hắn. Hừm...”

“Không...” Pain lạnh giọng lên tiếng nói: “Có nhiệm vụ quan trọng cho các ngươi đây. Nhiệm vụ lần này đó chính là đoạt lấy jinchuriki từ tay làng Lá...” Đôi mắt vòng vòng nheo lại: “Chúng ta nhận được tin tức làng Cát sẽ trao cho làng Lá một jinchuriki. Đó là một đứa bé. Các ngươi phải đem nó đem về, đây là nhiệm vụ của các ngươi!” Lúc này, con mắt Pain liếc về phía Zetsu: “Zetsu sẽ hiệp trợ các ngươi!”

“Hiểu rồi thủ lĩnh!” Bàn tay Deidara đưa ra: “Chúng ta đi thôi, tiền bối Sasori!”

Vụt! Vụt! Hai thân ảnh theo đó nhanh chóng biến mất. Hoshigaki Kisame cười gằn nhìn về phía Uchiha Itachi hỏi: “Cậu thấy sao hả Itachi!?”

Bệnh viện làng Lá...

Senju Tsunade cầm trong tay một dung dịch lỏng đựng trong ống nghiệm. Đôi mắt màu nâu nàng nheo lại. Sau đó nàng lại đặt nó lại chỗ cũ. Theo đó, Senju Tsunade lại tiếp tục di chuyển bàn tay phía trên cơ thể người thanh niên. Lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng nhu hoà tinh tế cẩn thận từng nơi một đảm bảo không sót chút nào.

“Cô Tsunade, cô xem này!” Shizune thấy được Tsunade đã kết thúc quá trình kiểm tra thì lập tức đem tập hồ sơ đưa cho Senju Tsunade.

“Chị... thế nào...” Senju Nawaki nằm ở trên bàn kiểm tra lo lắng hỏi: “Em sẽ không có vấn đề gì chứ? Em còn phải trở thành Hokage tương lai...”

“Im lặng đi, Nawaki!” Senju Tsunade bực mình cho hắn một câu. Nàng nhìn vào các chỉ số và giống như suy tư điều gì đó. Giống như nàng như nhớ cái gì đó rồi lại không nhớ.

Bộ dạng này làm cho Jiraiya vô cùng lo lắng hỏi: “Tsunade, cô nhìn ra cái gì rồi hả?”

“Shizune...” Senju Tsunade quay ra mệnh lệnh Shizune: “Em lập tức cử một đội đến địa điểm mà họ sống lại điều tra xem việc này. Đây là mệnh lệnh bí mất của ta. Nhất định phải đem mọi thứ ở đó thu thập về. Những thứ ấy sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều...”

“Tsunade...” Jiraiya lại một lần nữa không kiên nhẫn được hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết được chuyện gì xảy ra không?”

“Tế bào này.... không đúng lắm!” Senju Tsunade liên tục lầu bầu, vẻ mặt suy tư. Trên trán nàng đã xuất hiện những hạt mồ hôi to như hạt đỗ: “Tôi chưa từng thấy loại tế bào này bao giờ. Nó không giống như một tế bào bình thường. Đặc tính của nó rất đặc biệt. Mà dù cho tôi có nói cho anh thì anh cũng không hiểu được đâu, Jiraiya!”

“Nga...” Jiraiya cảm giác cả người âm u: “Là vậy sao?”

“Tôi cần kiểm tra thêm vài thứ...” Tsunade cầm lấy tập hồ sơ đi về phía một cái máy tính rồi nói: “Mới có thể đưa ra kết quả chính xác được!”