Đạo Chu

Chương 349: Kim cương



Mọi người thực sự kinh ngạc trước hành động của Long Ngạo Thiên. Không biết được Long Ngạo Thiên đang làm gì. Chỉ thấy những ký tự hoa văn bao quanh một quả cầu sáng chói loà giống như mặt trời. Cảnh tượng đặc biệt này truyền vào trong mắt tất cả mọi người ở đây đều làm cho bọn họ kinh ngạc mở to mắt.

Nụ cười ngạo mạn xuất hiện trên mặt Long Ngạo Thiên theo đó bàn tay hắn phất ra một cái nhè nhẹ. Ánh sáng lập tức biến thành những con bướm vàng xinh đẹp lan toả khắp không trung. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho mái tóc màu trắng Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng bay trong gió. Nó càng làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn của Long Ngạo Thiên. 

Một sự kiện thần kỳ xuất hiện trước mặt đám người ở đây. Ánh sáng dần dần tản đi và một viên trong suốt và lấp lánh như bảo châu xuất hiện trong tay Long Ngạo Thiên. Mặc dù chưa từng thấy được loại ngọc này bao giờ nhưng bọn họ nghĩ có lẽ nó vô cùng quý trọng. Dưới ánh sáng lờ mờ, nó trong suốt như thuỷ tinh nhưng lại phát ra quang mang lập loè giống như đang phát sáng.

Nhiều người không biết thứ này nhưng Long Ngạo Thiên lại biệt rõ. Nó là kim cương. Một viên kim cương lớn bắng nắm đấm của Long Ngạo Thiên. Nó đang lơ lửng trong tay Long Ngạo Thiên và phát ra quang mang lập loè. Phía dưới lòng bàn tay Long Ngạo Thiên thì đang chảy ra một đám bụi nho nhỏ tàn dư của nến và bụi than.

Trong khi Long Ngạo Thiên sử dụng đạo văn kết hợp với một loại phản ứng hoá học tạo kim cương giống như đốt lên một cây nến. Cây nến nổ ra lép bép phát ra những chấm sáng le lói. Thực ra chúng là những hạt kim cương vô cùng nhỏ xíu. Long Ngạo Thiên chỉ đem viên kim cương nhỏ xíu phóng to vô số lần bằng cách tổng hợp chúng bằng loại phản ứng hoá học này đồng thời sử dụng đạo văn hỗ trợ mà thôi.

“Đây là một loại ngọc đặc biệt có tên là kim cương...” Long Ngạo Thiên mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Trong bóng đêm với ánh sáng mờ nó sẽ phát ra quang mang rực rỡ. Thứ này so với bất cứ loại sắt cho dù là thiên ngoại vẩn thạch cũng cứng hơn nhiều. Hơn nữa màu sắc nó sáng trong xinh đẹp thánh khiết giống như Tuyết Nữ cô nương vậy. Xuất ư mà bất nhiễm, nó thực thích hợp với Tuyết Nữ cô nương.”

Đám người vũ cơ thấy được khuôn mặt đẹp trai của Long Ngạo Thiên và phong cách lên sân khấu đặc biệt của hắn thì đều ngẩn người. Một số người ở trên đài cao mở miệng lên tiếng bàn tán: “Thật là thần kỳ... làm thế nào mà thanh củi và nến biến thành ming châu rồi? Chẳng lẽ vị tiên sinh này biết tiên pháp!”

“Long tiên sinh...” Tuyết Nữ vậy mà lại mở miệng từ chối Long Ngạo Thiên. Giọng nói nàng hết sức bình tĩnh và không mang chút nào cảm xúc có lẽ có thì cũng chỉ là sự khách khí: “Cảm ơn tiên sinh đối với Tuyết Nữ có long. Tuy nhiên món quà này đối với Tuyết Nữ quá quý trọng, Tuyết Nữ không dám nhận. Mong tiên sinh hãy đem món đồ này thu lại...”

“Hahaha...” Long Ngạo Thiên cười nhẹ một tiếng. Hai vai hắn nhún nhún, đầu hơi nghiêng nhìn về phía Tuyết Nữ: “Tuyết Nữ cô nương suy nghĩ nhiều rồi. Vật ấy ta may mắn mua được từ một thương nhân từ Tây Vực. Một nam nhân thô lỗ như ta cầm một viên ngọc này quả thực cảm giác mình có chút vấn đề.” Thấy ánh mắt kỳ quái Tuyết Nữ nhìn về phía mình, Long Ngạo Thiên đưa ngón tay lên gãi gãi sống mũi: “So sánh khập khiễng thì giống như một nam nhân sở hữu một bộ quần áo nữ nhân trên người vậy. Nếu đã như vậy chi bằng ta tặng cho Tuyết Nữ cô nương.”

“Long tiên sinh...” Tuyết Nữ bình tĩnh hơi đưa tay ra từ chối khéo: “Tiên sinh có thể tặng cho nữ hài mà tiên sinh yêu thích. Thứ cho Tuyết Nữ không thể nhận món quà quá quý trọng này!”

“Ha...” Long Ngạo Thiên lại một lần nữa khẽ cười nhẹ: “Tuyết Nữ cô nương, nàng lại suy nghĩ nhiều rồi. Tại hạ chỉ là thưởng thức vũ điệu cô nương rất đẹp nên muốn tặng cô nương một món đồ mà thôi. Nếu như cô nương vẫn ái ngại vì món quà quý giá này vậy thì Tuyết Nữ cô nương chỉ cần cười với ta một tiếng là được.” Đầu Long Ngạo Thiên hơi nghiêng khi nhếch miệng nói với Tuyết Nữ: “Năm xưa có Chu U vương vì bác mỹ nhân một tiếng cười mà phong hoả hý chư hầu. Tại hạ không dám so sánh mình với Chu U vương nhưng Tuyết Nữ cô nương tuyệt không kém Bao Tự năm đó. Một viên ngọc tặc cho Tuyết Nữ cô nương có thể đổi lấy Tuyết Nữ cô nương một tiếng cười, tại hạ còn thấy mình được lợi lớn ấy chứ!”

Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Vì nàng vào cung mà không thích cười, để làm nàng cười, nhà vua đã tìm đủ mọi cách chiều chuộng. Khi ấy, quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Chu U vương chợt nghĩ ra việc đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật lên tiếng cười khúc khích.

Chu U vương thích quá. Đến một thời gian sau, ông lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng cùng Khuyển Nhung đến, U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của U vương nên không đến. Nhà Chu do đó bị bại.

“Tuyết Nữ không dám so sánh mình với Bao Tự...” Tuyết Nữ hơi nhẹ giọng mở miệng lên tiếng. Đồng thời nàng hơi hành lễ với Long Ngạo Thiên nói: “Long tiên sinh xin hãy thu lại viên ngọc quý này đi!”

“To gan!” Một giọng nói ở trên đài các vang lên. Lúc này toàn bộ mọi người hướng lên trên đài các nhìn lại thì thấy được Tứ công tử Hàn Vũ võ mạnh phát ra một âm thành. Ánh mắt hắn sắc bén quét nhìn về phía đoàn ca kịch Triệu quốc: “Một vũ cơ nho nhỏ...”

“Tứ ca...” Hàn Phi ở một bên vội vã lên tiếng ngăn cản.

Long Ngạo Thiên quay lại nhìn về phía Hàn Vũ nói: “Tứ công tử, cảm tạ đã vì tại hạ lên tiếng nhưng dưa xanh cường hái không ngọt!” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc to lớn này sau đó mở miệng nói: “Kim cương ơi, kim cương... xem ra ngươi cũng bị người ghét bỏ. Nếu là như vậy, xin lỗi ta không thể tìm cho ngươi một chủ nhân thích hợp. Hy vọng ngươi sẽ tìm được một nữ nhân thích ngươi...”

Vụt! Bàn tay Long Ngạo Thiên vung ra, viên ngọc xé gió bắn ra thẳng lầu các. Nó bắn xuyên phá lầu các sau đó bắn nhanh biến mất trước mặt mọi người. Họ không nghĩ đến Long Ngạo Thiên sẽ quả quyết như vậy trực tiếp đem viên ngọc quý giá đáng già hàng nghìn hàng vạn này ném ra bân ngoài. Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài: “Ta đã không có cách nào tìm được chủ nhân thích hợp cho nó. Vậy thì dựa vào người có duyên tìm thấy nó đi. Hy vọng nó sẽ tìm được một chủ nhân thích hợp yêu thích nó mà không phải một kẻ thô lỗ như ta.”

Tuyết Nữ thấy được hành động quả quyết như vậy khiến cho trái tim nàng hơi run lên. Nàng thực sự thích viên ngọc xinh đẹp đó nhưng nàng lại biết mình không nên nhận viên ngọc như vậy. Vì như vậy chẳng phải nàng đã tiếp nhận tấm lòng của Long Ngạo Thiên hay sao? Chỉ thấy được Long Ngạo Thiên buồn bã nhìn về phía nàng và hỏi: “Nếu viên ngọc đó có linh hồn hẳn nó sẽ rất đau lòng! Nếu như Tuyết Nữ cô nương gặp mặt lại nó lần nữa sẽ tiếp nhận nó chứ?”

“Tuyết Nữ thật có lỗi đã làm tiên sinh mất đi viên ngọc quý giá như vậy!” Tuyết Nữ nhẹ giọng hơi nhún người xin lỗi đối với Long Ngạo Thiên. Nàng cũng hơi tỏ ra buồn bã, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp: “Nếu như Tuyết Nữ may mắn được thấy viên ngọc quý giá đó lần nữa, ta nhất định sẽ chân trọng nó!”

Đoàn người lúc này đã nhốn nháo chạy ra hài kịch các, bọn họ còn muốn đi tìm viên ngọc quý giá và xinh đẹp đó. Thứ đó nếu nộp cho Hàn vương thì nhất định sẽ đạt được trọng thưởng. Ở đây không có rời đi duy nhất đó là đoàn người Hàn Phi. Tất cả bọn người Hàn Phi mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên khi thấy được Long Ngạo Thiên đưa ra. Từ ống tay áo Long Ngạo Thiên, bàn tay mở ra và một viên ngọc to lớn được hắn nắm trong tay.

Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt Long Ngạo Thiên: “Màn ảo thuật vừa rồi của ta không biết có làm Tuyết Nữ cô nương vừa lòng hay không? Tuyết Nữ cô nương sẽ nhận lấy món quà này chứ?” Đột nhiên con mắt Long Ngạo Thiên hơi mở lớn: “Ân, Tuyết Nữ cô nương, cô nương đã cười rồi sao?”

“Phì...” Tuyết Nữ khẽ mở miệng dùng tay che miệng của mình cười. Bàn tay nàng đưa ra cầm lấy viên ngọc lớn trong tay Long Ngạo Thiên: “Được rồi, vậy Tuyết Nữ sẽ nhận món quà này của tiên sinh. Cảm tạ tiên sinh đã tặng một món đồ quý giá như vậy cho Tuyết Nữ!” Vừa nói thì nàng đem viên ngọc cẩn thận cất vào. Ánh mắt nàng cũng đối với viên ngọc yêu thích không thôi.

Đầu Long Ngạo Thiên hơi lắc lắc, hắn mở miệng lên tiếng cười nói: “Vậy tại hạ không dám làm phiền Tuyết Nữ cô nương nữa. Nếu như cô nương có chuyện gì khó khăn có thể đến tìm tại hạ. Tại hạ nhất định sẽ toàn lực trợ giúp...” Hai tay Long Ngạo Thiên chắp lại sau đó lùi lại xoay người rời đi.

Ở trên đài, Hồ mỹ nhân che tay vào miệng khẽ mỉm cười: “Vị Long tiên sinh này thực sự rất biết lấy lòng nữ nhân...” Nàng quay đầu ra nhìn về phía Hồng Liên lúc này thấy được Hồng Liên phụng phịu mặt. Hai tay Hồng Liên chống lạnh và ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

“Long tiên sinh, cảm ơn tiên sinh!” Tuyết Nữ không cười chỉ bình tĩnh đối với Long Ngạo Thiên đáp lại.

“Tuyết Nữ cô nương, nàng nên cười nhiều hơn. Lúc nàng cười quả thực rất xinh đẹp! Ta hy vọng nàng lúc nào cũng vui vẻ như vậy!” Không có xoay người mà Long Ngạo Thiên tiếp tục đi tới. Bàn tay đưa lên và hai ngón trực tiếp kẹp lại: “Hẹn gặp lại Tuyết Nữ cô nương!”

Vụt! Thân ảnh Long Ngạo Thiên biến mất, hắn đã xuất hiện ở trên đài cao cùng đám người Hàn Phi: “Đã để Hồ mỹ nhân, Tứ công tử, Hàn huynh, Trương đệ và Hồng Liên công chúa chờ lâu rồi.” Hơi nghiêng đâu, Long Ngạo Thiên cười nói: “Chúng ta trở về thôi!”