Đạo Chu

Chương 478: Tử Minh Tử Vũ



Một đám thiếu nữ quan sát trận đấu này thấy được khuôn mặt anh tuấn của người thiếu niên cùng với khí thế hiên ngang của hắn, một đám thiếu nữ đều phát ra tiếng hò hét hô lớn úng hộ. Một số khác thì xấu hổ che mặt của mình. Ánh mắt như sao nhìn về phía hắn.

Một người thiếu niên béo tốt xếp hạng thứ hai đi xuống ngựa, bàn tay phất nhẹ một cái phát ra tiếng: “Hừ...” Ánh mắt tràn ngập ghen ghét nhìn về phía người thiếu niên ở phía trước. Bu xung quanh hắn là một đám tiểu đệ. Tất cả đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía người thiếu niên đang đi ở phía trước.

Một người thiếu niên khác nhỏ tuổi hơn một chút. Tuy nhiên bộ dạng của hắn cưỡi ngựa vô cùng khôi hài. Hắn chạy ở phía sau cùng. Đến cuối cùng còn ngã một cú chó ăn cứt. Miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Ui da...”

“Hihihi...” Hai người thiếu nữ đứng ở trên lầu cao không khỏi dùng ngón chỏ đặt ở miệng phát ra tiếng cười ngây ngô. Nụ cười của hai người thiếu nữ làm cho không ít người thiếu niên nhỏ tuổi ở đây ngước mắt nhìn về phía hai thiếu nữ nhỏ tuổi này.

Đã mười ba tuổi, hai tiểu thiếu nữ cũng bắt đầu trổ mã trở nên xinh đẹp yêu kiều. Đặc biệt là Hàn Nguyệt dậy thì so với Cao Nguyệt tốt hơn một chút.Thạch Lan có mái tóc dài đen nhánh và nước da trắng nõn. Mày như lá liễu, mắt rất giống như Diễm Linh Cơ, mũi thẳng miệng mỏng và cằm thon. Dáng người giảo giảo hơi gầy thon và eo thon thả và đôi chân dài trẵng nõn. Nàng ăn mặc một thân quần áo cao quý màu đỏ và đầu đội vương miệng cao quý bằng tinh xảo. Một vẻ đẹp hơi lạnh lùng và sắc xảo xuất hiện trên người nàng.

Khác biêt với Thạch Lan thì Cao Nguyệt lại có một vẻ đẹp thánh thiện và trông khá dễ thương. Khuôn mặt hơi tròn và nước da trắng nõn. Mái tóc màu nâu dài thẳng mượt mà và được búi thành giống như hai cái sừng nhỏ ở hai bên tóc. Chúng được cột bằng hai giải băng màu xanh lam. Đồng thời quần áo nàng cũng mặc một chiếc áo váy dài màu xanh lam làm chủ.

Ngã ngựa là một tiểu thiếu niên có khuôn mặt non nớt với đôi mắt to màu nâu. Bộ dáng khá là tinh nghịch với mái tóc màu đen rối bời được buộc thành chỏm đuôi ga. Hắn mặc một chiếc áo màu vàng cộc tay. Thấy được tiểu thiếu nữ nhìn về phía mình cười thì tiểu thiếu niên cũng gãi gãi đầu cười một cách ngây ngô.

Tại một nơi khác, một người nam nhân ăn mặc lịch sự đối với Hàn Phi cúi đầu hỏi sau đó mở miệng nói: “Chủ tịch đã đến giờ...” Phong cách ăn mặc hai người có chút khác biệt. Người nam nhân này ăn mặc với một thân quần áo khá trang nhã và hiện đại. Áo khoác ngoài vài màu đen và cà vạt màu đỏ. Ở bên trong mặc áo sơmi màu trắng đi quần đen và giày da màu đen. Trong khi Hàn Phi vẫn ăn mặc một thân quần áo cổ điển.

“Được rồi, ta đến ngay đây!” Hàn Phi đưa tay sờ sờ đầu của mình. Chiếc điện thoại hắn đã đóng lại sau đó bỏ vào trong tay áo của mình. Bất quá lúc này một thân ảnh màu tím đi về phía trước. Người này chính là thư ký kiêm phu nhân của Hàn Phi: Tử Nữ phu nhân.

Tử Nữ lẳng lặng đi về phía trước, bàn tay trắng nõn nàng cầm lấy một cái điện thoai hơi đưa nó ra. Ánh mắt nàng mang theo ý vị khác thường, đôi môi màu tím khẽ mấp máy: “Long Thiên Đế đã trở về. Phu quân, ngươi xem...”

“Long huynh đã trở lại!?” Nghe được những lời này thì Hàn Phi kinh ngạc mở to mắt của mình. Đôi môi nhợt nhạt của hắn theo đó khe khẽ lẩm bẩm vài lời. Ngay sau đó hắn gật đầu nói: “Ta đã biết!” Vừa nói Hàn Phi quay ra nhìn về phía người nam nhân mặc đồ quần áo sang trọng kia nói: “Nhờ vị tiên sinh này nói với họ, cuộc họp hôm nay Hàn Phi không thể nào tham gia. Xin gửi lời xin lỗi của ta đến với bọn họ!”

“Này...” Ngươi nam nhân hơi ngẩn ra nhưng sau đó hắn khom người hành lễ: “Vâng!” Đến cuối cùng hắn vẫn xoay người rời đi. Tại Tiểu Thánh Hiền Trang, một đám học đồ của Tiểu Thánh Hiền Trang đứng sắp thành hàng vô cùng kính cẩn. Mà ở vị trí giữa được đẩy ra không ai khác là ba người đoạt giải trong cuộc thi đua ngựa lần này.

Một tiểu thiếu niên đứng ở trong đám người với khuôn mặt sưng vù vì ngã ngựa, ánh mắt hắn nhìn về phía hai người kia mà tràn ngập hâm mộ. Đặc biệt khi mà mấy thiếu niên đem đám hộp quà mở ra thấy được mấy chiếc điện thoại kiểu dáng mới nhất. Chúng làm cho người thiếu niên vô cùng ghen tị. Trong quảng cáo có nói đến điện thoại có chức năng mới này có thể chụp ảnh và quay phim với chất lượng cao. Không những thế còn có thể kết nối mạng chơi trò chơi điện tử.

Cả Tiểu Thánh Hiền Trang này cũng chỉ có mấy vị sư phụ có quen biết với chủ tịch Hàn Phi mới có được mấy chiếc điện thoại. Mấy chiếc này đều là hàng hiếm vừa mới tung ra thị trường. Không biết bao giờ hắn mới có một cái như thế nhỉ. Ngay cả điện thoại bình thường hắn cũng chẳng có một cái nữa là.

Đặc biệt nhìn về phía tên béo cầm trong tay chiếc điện thoại. Sau đó trong lòng ngực lấy ra một cái điện thoại khác ném cho một tên tiểu đệ. Nó làm cho tiểu thiếu niên ghen ghét trong lòng. Nếu như hắn có một cái điện thoại thì hay biết mấy.

“Ngươi rất hâm mộ sao?” Một giọng nói non nớt vang lên rơi vào trong tai người tiểu thiếu niên làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hắn quay ra nhìn thấy được tiểu thiếu nữ đang nhìn về phía hắn khẽ cười nói: “Đó là giải dành cho ba người đến đích trước tiên. Quán quân còn có thể có được một phần học bổng cùng với có thể dùng bữa tối cùng với Thạch Lan tỷ tỷ!”

“Cao Nguyệt công chúa...” Tiểu thiếu niên hơi giật mình cái sau đó cười nhẹ nói. Những thiếu niên ở bên cạnh hắn cũng vội vã mở miệng lên tiếng nói: “Cao Nguyệt công chúa!” Thân phận cao quý Cao Nguyệt cộng thêm bộ dạng nàng khá xinh đẹp và đáng yêu làm cho những tiểu thiếu niên ở đây có không ít người xuân tâm nhộn nhạo.

Một tiểu thiếu niên gạt đám người ra đứng về phía trước mở miệng nói: “Cao Nguyệt công chúa, cô có thể cho ta số điện thoại của cô được chứ?” Đám người thiếu niên tất nhiên đều là ngạc nhiên khi nghe những lời này.

Ngay lập tức, Cao Nguyệt cười một cách thân thiện và hoà ái với đám người. Nàng gật đầu nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là được rồi!” Thực ra thì Cao Nguyệt có chuẩn bị mấy chiếc điện thoại kia. Những chiếc này thường thường nàng sẽ dùng để lưu số điện thoại của mọi người. Tuy nhiên những chiếc điện thoại này nàng thường không để ý nhiều. Vì chiếc nào nàng cũng lưu trữ số điện thoại chẳng phải ngày nào nàng cũng bị làm phiền sao?

Cao Nguyệt từ trong người lấy ra một chiếc điện thoại nho nhỏ khá xinh đẹp mỉm cười nhìn mọi người nói: “Số điện thoại của ta là...” Đám thiếu niên ngay lập tức nhanh chóng đem số điện thoại của Cao Nguyệt lưu lại. Song trong đám người có tiểu thiếu niên cố gắng dùng đầu óc lưu trữ số điện thoại. Con mắt Cao Nguyệt mở to nhìn về phía tiểu thiếu niên hỏi: “Huynh không mang điện thoại sao?”

“Cao Nguyệt công chúa, cô đừng để ý tới Tử Minh hắn!” Một thiếu niên mở miệng gạt ra tiểu thiếu niên: “hắn làm một kẻ ngu ngốc, một tên nghèo hèn đâu ra có điện thoại. Công chúa có cho hắn số, hắn cũng không có điện thoại để mà lưu số.” Người tiểu thiếu niên nghe được đồng bọn nói mình như thế thì nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt hắn.

“Không có sao?” Cao Nguyệt ngạc nhiên mở miệng nói, sau đó bàn tay nhỏ nhắn đem chiếc điện thoại chìa ra hướng về phía người tiểu thiếu niên: “Vậy để ta tặng cho huynh một cái!” “A...” Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Tử Minh biến thành kinh ngạc thất thố, ngón tay hắn chỉ thẳng về phía mình: “Cao Nguyệt công chúa, cô tặng điện thoại cho tôi! Không được, không được đâu...” Bàn tay Tử Minh đưa lên xua xua tay vội vã lắc đầu nói: “Tôi không thể nhận!”

“Ta đưa tặng cho huynh mà!” Cao Nguyệt mỉm cười đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy: “Không sao đâu! Chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà. Ngày hôm nay huynh mặc dù về cuối cùng nhưng ta đã biết được huynh rất cố gắng!”

“Cao Nguyệt công chúa...” Một thiếu niên khác chen tới: “Nếu Tử Minh không nhận vậy để ta nhận thay hắn!” Đột nhiên điện thoại biến mất trong tay công chúa, thiếu niên quay ra nhìn về phía Tử Minh giận dữ nghiến răng nói: “Ngươi...”

Vậy mà bàn tay Tử Minh nhanh như chớp vụt ra cầm lấy chiếc điện thoại này. Trong tay hắn đã xuất hiện một chiếc điện thoại khá xinh đẹp, một chiếc điện thoại nữ tính. Từ đây Thiên Minh nở nụ cười ngây ngốc: “Cảm ơn cô, Cao Nguyệt công chúa!”

“Nguyệt Nhi!” Giọng nói vang vọng làm cho Cao Nguyệt quay đầu về phía âm thanh.

Người thiếu nữ tóc đen đứng ở nơi đó mở miệng gọi nàng, Cao Nguyệt vội vàng đáp lại: “Tỷ tỷ!”

“Mẫu hậu gọi điện thoại muốn chúng ta trở về nhà sớm!” Thạch Lan mở miệng nói: “Nguyệt Nhi chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ trở về nhà ngay...”

“Tỷ tỷ... có chuyện gì mà gấp như vậy!?” Cao Nguyệt hơi ngạc nhiên mở to đôi mắt của mình. Song Thạch Lan chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng. Cao Nguyệt ngay lập tức hiểu ý gật đầu nói: “Ta biết!” Rồi nàng chỉ có thể đưa tay nhìn về phía mấy người thiếu niên đưa tay vẫy vẫy chào từ biệt.

Tiểu thiếu niên Tử Minh hơi nhìn bóng dáng hai người rời đi, người thiếu niên đoạt giải quán quân đưa tay gác lên vai Tử Minh. Ánh mắt hắn mang theo châm chọc và khiêu khích đối với Tử Minh: “Tiểu tử, thế nào thích Cao Nguyệt công chúa rồi?”

“Cái gì?” Tử Minh giật mình mở miệng theo bản năng nói lên: “Thiếu Vũ, ngươi nói cái gì?”