Đạo Chu

Chương 487: Yêu cầu vũ hồn



Mọi người cũng vươn tay trực tiếp cầm lấy tờ giấy trong lòng bàn tay Vũ Vô Cực. Đồng thời cũng không quên tiếp nhận rỗi những cây bút viết. Song chỉ có một người duy nhất là Tiểu Linh không có cầm lấy cây bút. Lập tức Vũ Vô Cực nhăn mày lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Linh hỏi: “Anh vợ, ngươi như thế nào không có viết. Chẳng lẽ không quyết định tốt loại võ hồn!”

Cả người Tiểu Linh lập tức toát ra mồ hôi, bàn tay năm ngón hắn đưa lên giống như ngăn lại lời Vũ Vô Cực nói. Giọng nói mang theo thành khẩn và cực kỳ chân thành: “Khoan đã... Em rể, anh biết em định khuyên anh cái gì nhưng sau một đêm suy nghĩ. Anh vẫn cho rằng mình tiếp tục đi theo con đường tu chân này. Con đường này thích hợp với anh hơn nhiều so với trở thành hồn sư!”

“Vậy sao?” Vũ Vô Cực tươi cười nhìn về phía Tiểu Linh hỏi: “Anh vợ, không phải anh sợ mang thai nên mới không có dám trở thành hồn sư đi! Ngay cả việc em đảm bảo anh có tỉ lệ chín thành trở thành thần anh vẫn từ chối sao?”

“Không phải thế!” Vẻ mặt Tiểu Linh trực kỳ chính khí, giọng nói tràn ngập kiên định và hùng dũng: “Anh chỉ thấy mình thích hợp với tu chân hơn thôi. Với hệ thống hồn sư mới là này, anh không hiểu biết gì cả. Hơn nữa, em rể, em không phải nói trăm sông đổ vào một biển sao? Anh tin tưởng mình có thể tu chân đi tới cuối con đường này!”

Đôi mắt Tiểu Y lập tức lo lắng nhìn về phía Tiểu Linh rồi nàng quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực. Ngay lập tức Vũ Vô Cực nhếch miệng nhún nhún vai và chớp mắt một cái với Tiểu Y. Hồng Liên đang quay ngang quay dọc nhìn về phía những nữ nhân ở bên cạnh nàng xem các nàng ấy đang viết gì. Khi đó Hồng Liên thấy hai người này đang đá lông nheo cho nhau khì bĩu môi ra và khó chịu và bực tức.

“Tuyết Nữ...” Hồng Liên nhìn về phía Tuyết Nữ tò mò chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Cô viết cái gì vậy? Là lựa chọn võ hồn băng tuyết sao? Thế nào võ hồn lại trùng tên với tên của cô cũng là tuyết nữ? Thực kỳ quái có loại võ hồn này sao?”

“Hồng Liên điện hạ, cô vẫn chưa biết mình lựa chọn loại võ hồn nào sao?” Tuyết Nữ hơi dừng bút một chút. Sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp vài cái quay ra nhìn về phía Hồng Liên. Dáng vẻ Hồng Liên thực làm cho người ta thích, nàng vội vã khuyên nhủ: “Có rất nhiều loại võ hồn, cô có thể lựa chọn một loại hoặc nhiều loại cũng được!”

“Thật sự khó chọn!” Hai tay Hồng Liên theo thói quen chống nạnh, nàng da vẻ buồn bực nói: “Có quá nhiều loại võ hồn. Chẳng lẽ không có cái loại võ hồn thích làm gì thì làm sao? Không những xinh đẹp lại còn có thể biến đổi đầy đủ mọi thứ. Đồng thời có thể vượt cấp lấy sức mạnh hồn sư gì đó vượt cấp khiêu chiến Phong Hào Đấu La chẳng hạn. Nếu có thể trực tiếp đem đám thần gì đó oanh xuống đất như vậy thì càng tốt!”

“...” Không chỉ Vũ Vô Cực mà còn tất cả mọi người về phía vẻ mặt vui đùa của Hồng Liên, họ đã thực sự cạn lời không biết phải nói gì cho phải. Tất cả đều chỉ có thể không hẹn mà thở ra một tiếng thật dài từ sâu trong lòng.

Tất cả mọi người đều giao nộp cho Vũ Vô Cực tờ giấy mình đang viết. Bàn tay Vũ Vô Cực đem tất cả thu lại đồng thời ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Tiểu Linh. Lập tức Tiểu Linh thấy nụ cười như có như không trên mặt Vũ Vô Cực, hắn theo bản năng lại co rụt thần mình một cái. Một cơn gió lạnh thổi qua, một chiếc lá rơi trên đầu Tiểu Linh.

Đem tờ giấy trắng chứa đầy chữ đặt ở trên bàn, Vũ Vô Cực nhìn thoáng qua. Tờ thứ nhất làm cho Vũ Vô Cực hơi nhăn nhíu mày: “Tam hồn hợp nhất, võ hồn lựa chọn ba loại thái dương, thái dương thánh thể, kim ô... Ba võ hồn này xác thực khế hợp với nhau so với phối hợp của ta còn tốt hơn nhiều chỉ là...” Đôi mắt khẽ chớp vài cái, hắn quay ra nhìn về phía Phi Yên hỏi: “Diễm Phi, nàng thực lực chọn con đường này!?”

“Ta biết con đường này rất khó nhưng...” Hai tay đặt ở trên đùi, Phi Yên gật đầu mở miệng nói: “Ta vẫn sẽ chọn con đường này đi tới cuối cùng.”
“Nếu như đó là lựa chọn của nàng, ta sẽ không can thiệp vào!” Vũ Vô Cực thở ra một hơi thật dài. Bàn tay hắn cầm tờ tiếp theo, ngay sau đó hắn nhìn về phía Nguyệt Thần. Đôi mắt lại sụp xuống, vẻ mặt buồn bực nói: “Hai nàng đúng là chị em, ta không còn gì để nói nữa. Nếu như nàng đã quyết định như vậy... Hài... chúc nàng thành công!”

Nguyệt Thần hơi mím đôi môi màu tím, nàng khẽ gật xuống: “Cảm ơn chàng!”

“Gì!” Vũ Vô Cực nhìn tờ thứ ba thì bàng hoàng. Hắn nhìn về phía Hiểu Mộng hỏi lại: “Cô, cô xác định đi theo con đường này!”

“Đại đạo vốn vô tình...” Hiểu Mộng bình thản như nước lặng, đôi môi mềm mại khẽ mở: “Được mất vốn cần phải bỏ ra. Phàm nhân chỉ cầu một đời an bình, tu sĩ chúng ta vốn là tu đạo. Há sợ đầu sợ đuôi như vậy chẳng phải giống như phàm nhân ngu ngốc kia!”

“Được rồi!” Hôm nay không biết là lần thứ mấy Vũ Vô Cực nói câu này, hắn chớp nhẹ đôi mắt mở miệng nói: “Vậy cô còn chưa lựa chọn võ hồn của mình đây!?”

“Ta tin tưởng ngươi...” Hiểu Mộng bình thản liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “sẽ lựa chọn một loại võ hồn phù hợp với ta nhất!”

“Hà...” Tiếng thở dài từ miệng Vũ Vô Cực phát ra, hắn nhìn tờ giấy tiếp theo: “Võ hồn thích hợp nữ nhân, xinh đẹp, có thể phụ trợ, có thể không chế, toàn năng hình... Đồng thời vô cùng mạnh không có điểm yếu. Dễ dàng vượt cấp khiêu chiến. Yêu cầu cái quái gì thế này?” Con mắt Vũ Vô Cực trợn to nhìn về phía Hồng Liên hỏi lại.

Dường như Hồng Liên có chút xấu hổ đỏ mặt song nàng có vẻ không quan tâm chỉ hơi nghiêng đảo đầu sang xung quanh vài cái. Rồi một câu nói rất vô trách nhiệm từ miệng nàng phát ra: “Không được sao?”

Theo nghiên cứu Vũ Vô Cực, hắn biết hồn sư chia làm mấy loại sau đây chiến đấu, không chế, phụ trợ, mẫn công và phòng ngự. Tuy nhiên với đám người Vũ Vô Cực thì không xác định vì họ còn có võ công trong người nên dù có võ hồn phụ trợ thì họ vẫn có thể đánh được.

Chỉ là nhìn bộ mặt Hồng Liên lúc này, Vũ Vô Cực lập tức cầm bút viết mấy chữ vào đó: “Hồng Liên, võ hồn Hồng Liên, thuộc loại phụ trợ!”

“Cái gì?” Hồng Liên lập tức giật thót lên, nàng ngay lập tức phản đối: “ngươi... Vô Vọng, ngươi sao có thể tuỳ tiện viết võ hồn vào như vậy! Ngươi... ngươi...”

“Phản đối vô hiệu!” Vũ Vô Cực trực tiếp phất tay mở miệng nói: “Gì thế này, tuỳ chồng yêu!? Đây là loại võ hồn gì thế nhỉ? Sao ta chưa từng nghe thấy bao giờ!?”

Tiểu Hồ Ly lúc này khẽ mỉm cười, ngón tay đặt miệng của mình. Tiếng cười khúc khích nho nhỏ vang lên. Nàng cảm giác lúc này Vũ Vô Cực thật đáng yêu vì vậy mới nói: “Chồng yêu, thiếp còn tin tưởng vào chàng. Chàng nhất định sẽ lựa chọn cho thiếp loại võ hồn thích hợp nhất với bản thân thiếp.

“Hồ phi...” Vũ Vô Cực đưa tay viết nhanh vào trong đó: “Vũ hồn: Hồ ly tinh!”

“Đúng là hồ ly tinh mà!” Hồng Liên lập tức chuyển đổi mục tiêu: “Không có võ hồn này cô ta đã giống với hồ ly tinh lắm rồi!”

“Ai da...” Tiểu Hồ Ly nghe được như vậy thì ỏn ẻn thân thể của mình bắt đầu mở miệng châm chọc: “Xem ra Hồng Liên điện hạ rất có ý kiến với ta. Chồng yêu, ngươi nhất định không thể để Hồng Liên điện hạ tổn thương đến ta, đúng không?”

Trong lòng Vũ Vô Cực thầm thở ra một hơi dài: “Hai nữ nhân thành một cuộc trò chuyện, ba nữ nhân thành cái chợ. Cổ nhân không khinh ta!” Lặng yên đem những lời này trong lòng ghi nhớ lần nữa. Vũ Vô Cực lại nhìn một tờ giấy thấy được tờ giấy này là của Minh Châu viết. Ngay lập tức Vũ Vô Cực nhìn về phía Minh Châu hỏi: “Nàng tin tưởng ta đến như vậy, ta thực sự sẽ tìm được loại võ hồn giúp nàng!”

“Chồng yêu, ta còn tin vào nàng!” Minh Châu khẽ chớp mắt đưa tình với Vũ Vô Cực: “Còn nói chàng không tin tưởng vào chính bản thân mình!”

“Một đám nữ nhân không bớt cho người lo!” Vũ Vô Cực thầm nói trong lòng. Những tờ giấy này mặc dù ghi không rõ loại võ hồn nhưng thực sự lại ghi chi tiết yêu cầu loại võ hồn mà mình cần. Dựa theo những yêu cầu này, Vũ Vô Cực xác nhận có thể chính xác lựa chọn loại Võ Hồn thích hợp cho các nàng.

Nhìn một tập các tờ giấy, Vũ Vô Cực mới ngửa ra sau ghế nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn mở miệng nói: “Lộng Ngọc, nàng có thể gảy cho ta nghe một bài được không?” Bất tri bất giác Diễm Linh Cơ đã đi đến phía sau nâng bàn tay nhỏ lên nhẹ nhàng xoa vai cho hắn.

“Chồng yêu...” Gọi cái tên này Lộng Ngọc lại đỏ mặt hơi gật đầu xuống. Ngón tay nhỏ thon dài đặt lên chiếc cầm đàn mà khẽ gẩy nhè nhẹ.

Diễm Linh Cơ mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Chồng yêu, chàng cảm giác thế nào rồi!” Vũ Vô Cực chỉ nhắm mắt lại và hơi gật đầu. Âm thanh nhu mĩ nhẹ nhàng từ miệng Diễm Linh Cơ phát ra: “Chúng ta đã làm cho nàng nhọc lòng rồi!”