Đạo Chu

Chương 497: Vũ Hồn Điện



Ngồi trên xe, mấy nữ nhân đều tò mò với Vũ Hồn Điện. Vì ở nơi này một thời gian, họ đều thường nghe đến những người này nhắc nhở tới Vũ Hồn Điện. Vũ Vô Cực không thể không dùng thanh âm non nớt nói chuyện với mấy nữ nhân của hắn: “Vũ Hồn Điện nếu nói nó giống như cái gì thì nó giống như một tông môn, ta cảm thấy nó cùng tông môn không khác biệt là bao nhiêu. Song Vũ Hồn Điện cũng có tôn chỉ đó là thân dân và hoà ái với dân. Đồng thời nó cũng là nơi hấp thụ hồn sư nhiều nhất.”

“Bàn đầu Vũ Hồn Điện đều tôn chỉ không tranh đấu, giúp đỡ dân chúng. Tuy nhiên dường như thời gian lâu, nó cũng đã biến chất. Bản tính tốt đẹp cũng dần thay đổi khi mà quá nhiều người gia nhập Vũ Hồn Điện. Người tạp, không tránh khỏi sẽ có nhiều người nhân mô cẩu dạng gia nhập vào. Nó biến thành một nơi hỗn tạp và theo đuổi tham lam cùng với quyền lực.”



“Hiện giờ, Vũ Hồn Điện vô cùng mạnh. Họ có những trưởng lão và khách khanh trưởng lão ẩn tu. Cỗ thế lực này sợ rằng vượt qua hai đại đế quốc là Thiên Đấu đế quốc và Tinh La đế quốc. Có lẽ sự tồn tại của Vũ Hồn Điện cũng hữu ích. Thế chân vạc ba chân đảm bảo chiến tranh lớn không nổ ra giữa hai đại quốc này!” Vũ Vô Cực mỉm cười chìa tay nhàn nhạt đáp lại.

“Thằng nhóc này... ngươi ăn nói đúng là không kiêng nể gì!” Độc Cô Bác ngồi bên bực mình lạnh giọng nhắc nhở: “Ngươi không sợ những lời này rơi vào tai Vũ Hồn Điện sẽ bị họ tìm tới gây phiền toái sao?” Con ngươi lão đảo qua thấy được đã đến một toà nhà lớn, Độc Cô Bạc lập tức nói: “Ân... đến rồi!”

Đoàn người rời khỏi chiếc xe ngựa lớn và sang trọng. Hiện giờ bọn họ đều là trẻ con nên ngồi xe ngựa cũng không chiếm diện tích bao nhiêu. Một chiếc xe ngựa cỡ lớn hoàn toàn đủ để cho đám người này ngồi vào bên trong.

Nhìn cả toà nhà rộng lớn không hổ là toà nhà Vũ Hồn Điện ở thành Thiên Đấu này. Chỉ riêng mặt trước cũng đã có trăm thước, độ cao đen bốn năm mươi thước. Chúng còn được chia làm nhiều tầng. Ở phía trước còn có đặt một pho tượng thiên sư với đôi cánh trắng muốt và cầm thanh kiếm thiên sứ.

Lần này không chỉ có một đám người Vũ Vô Cực đến nơi này thức tỉnh võ hồn mà còn có nhiều người khác nữa. Trong đó có không ít bình dân cùng với gia đình quý tộc. Ở trong thành cũng không phải chỉ có quý tộc định trụ. Đôi mắt Vũ Vô Cực theo đó nhíu mày lại vì thấy được dường như bình dân cùng với quý tộc chia làm hai dòng người vào thức tỉnh võ hồn.

Độc Cô Bác dẫn đầu đoàn người, ở nơi này nhân viên cũng có không ít người biết thân phận Độc Cô Bác nên không có ai ngăn cản hắn cả. Đồng thời còn rất kính cẩn đối với Độc Cô Bác. Một thiếu phụ đang dẫn đứa con của mình lập tức bị đoàn người chen ngang tức giận nói: “Cái gì thế hả, các ngươi... ai cho các ngươi chen ngang!”

Ngay lập tức nàng bị một người nam nhân trung tuổi bịt miệng lại. Nam nhân trung tuổi này đối với Độc Cô Bác lập tức kính cẩn cúi chào nói: “Ngài Độc đấu la, thực xin lỗi! Chúng ta không nghĩ tới người tới nơi này là ngài...” Vừa nói ánh mắt hắn đảo qua đám người đi sau lưng Độc Cô Bác nói: “Di, đó là cháu của ngài sao? Thật là xinh đẹp và đáng yêu đây. Nam anh tuấn sau này nhất định sẽ bất phàm giống ngài. Nữ thật xinh đẹp sau này nhất định sẽ xinh đẹp. Quả không hổ có được di truyền của ngài, Độc đấu la điện hạ!”

Vẻ mặt Vũ Vô Cực co giật liên hồi, hắn cùng với vợ hắn nơi nào giống như Độc Cô Bác chứ. Người này nịnh nọt quả thực cũng quá giả đi. Độc Cô Bác cũng chỉ nhìn về phía nam nhân trung tuổi kia một chút thì sau đó tiếp tục dẫn theo đoàn người Vũ Vô Cực đi về phía trước.

Đột nhiên Độc Cô Bác nhíu mày lại. Bước chân cũng dừng lại. Trên đại sảnh rộng rãi với nền đá hoa xinh đẹp, một nam nhân tầm trung tuổi tiến về phía trước. Hắn có mái tóc màu vàng ngắn được vuốt ngược ra phía sau. Lan da trắng với khuôn mặt hơi gầy trơ xương, cằm vót nhọn và mắt hẹp dài. Hắn mặc một thân quần áo dài màu đỏ ở bên trong và áo cộc tay màu trắng ở bên ngoài. Trông vô cùng quý phái và trang trọng. Phía sau hắn đi theo hai người hộ vệ trẻ tuổi.

“Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư...” Giọng nói từ đôi môi nhợt nhạt của Độc Cô Bác vang lên.

“Haha... quý khách lâm môn!” Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư cười phá lên. Nụ cười hắn ra vẻ vô cùng thân thiện, bàn tay chìa ra đối với Độc Cô Bác: “Không nghĩ tới có ngày Vũ Hồn Điện lại được sự thăm viếng của ngài, Độc Đấu La. Xin mời vào bên trong!” Hắn ra vẻ rất khách khí mời Độc Cô Bác vào bên trong. Bất quá ánh mắt lúc này dừng lại trên đám người đằng sau Độc Cô Bác: “Mấy bé nam bé nữ này...”

“Họ là người nhà của lão phu!” Độc Cô Bác nhàn nhạt mở miệng lên tiếng nói: “Lão phu dẫn chúng đến nơi này để thức tỉnh võ hồn. Thế nào, giáo chủ Tát Lạp Tư không chào đón sự có mặt của lão phu sao?”

“Độc đấu la, ngài nói quá lời rồi!” Bạch kim giáo chủ nhăn mày lại nhìn về phía hai bé nam và mười một bé nữ này. Không phải Độc Cô Bác có thể thức tỉnh võ hồn cho đám nhóc này sao? Cần gì phải để đám nhóc này tới Võ Hồn Điện đây? Tò mò về tò mò nhưng Tát Lạp Tư vẫn là khách khí: “Vậy mời vào đi. Nếu như Độc đấu la không chê cùng ta vào phòng uống trà, ta sẽ để người giúp mấy đứa trẻ thức tỉnh võ hồn thế nào?”

“Được rồi!” Độc Đấu La gật đầu nhẹ một cái: “Vậy làm phiền bạch kim giáo chủ?”

Độc Cô Bác được Bạch Kim Giáo Chủ dẫn vào một phòng khách sang trọng. Hai người ngồi ở trên bàn bắt đầu nhâm nhi trà ấm nói chuyện với nhau. Tát Lạp Tư cũng sai người trực tiếp để một đám người mang theo dụng cụ thức tỉnh võ hồn lại đây.

Cũng không dám đám người Vũ Vô Cực chờ đợi bao lâu, một người thanh niên khá trẻ tuổi mang theo một cái thuỷ tinh khá xinh đẹp cùng với sáu viên đã đen đi về phía trước. Hắn nhìn về phía giáo chủ Tát Lạp Tư sau đó nhận được Tát Lạp Tư gật đầu thì mới mỉm cười đi về phía đoàn người Vũ Vô Cực.

“Độc đấu la...” Tát Lạp Tư lại rót cho Độc Cô Bác một chén trà nóng: “Những đứa trẻ này thực đáng yêu. Chúng là cháu chắt của ngài sao?”

“Là một người bạn gửi ở chỗ ta!” Độc Cô Bác bình tĩnh mở miệng nói: “Vì người bạn này có việc không có cách nào chăm sóc chúng nên gửi chúng ở chỗ ta. Chúng còn chưa thức tỉnh võ hồn nên ta mới đưa chúng đến nơi này. Nhân tiện đi lại nhiều trường kiến thức nhân tiện cũng thức tỉnh võ hồn luôn.”

“Ra là vậy!” Tát Lạp Tư nở một nụ cười thân thiện. Đồng thời chú ý đánh giá một chút mấy bé nam và bé nữ này. Dường như những đứa trẻ này đều chín chắn hơn so với những gì hắn biết ở những đứa trẻ cùng độ tuổi. Điều này làm cho hắn có vài phần kinh ngạc.

Lúc này, người thanh niên đặt sáu viên đá màu đen thành viên lục giác sau đó mở miệng nói: “Các em gái bây giờ nghe lệnh anh nhé. Một trong các em gái hãy bước vào bên trong đi!” Vừa nói hắn cố gắng tỏ ra thân thiện và đẹp trai nhất. Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía hình lục giác được tạo ra bởi sáu viên đá màu đen.

Mấy người nhìn về phía nhau sau đó gật đầu một cái. Người đi lên đầu tiên chính là Diễm Linh Cơ. Đôi mắt màu lam to tròn nhìn về phía người thanh niên. Dáng vẻ đáng yêu này làm cho nam thanh niên đỏ mặt. Nhưng hắn vẫn lập tức vội vã cười nhẹ dùng tay sờ sờ má Diễm Linh Cơ: “Thật là đáng yêu đây? Em tên gì vậy!?”

“Chú à...” Diễm Linh Cơ mở miệng nói: “Cháu tên là Diễm Linh Cơ!” Nói xong nàng còn ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

“Chú...” Khoé miệng người thanh niên theo đó co quắp lại. Hắn mới hơn hai mươi tuổi được chứ? Đúng vậy xác thực hắn có thể làm cha của đứa bé này nếu tính theo tuổi. Nghĩ đến đây hắn hít một hơi khí lạnh cho mình tỉnh táo lại. Đôi môi người thanh niên khẽ mím, hắn mở miệng nói: “Không cần sợ hãi nha, hãy nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một chút!” Nói song hắn mở miệng quát nhẹ: “Hắc hùng phụ thể!”

Một làn ánh sáng màu xanh nhàn nhạt đầu tiên từ mi tâm của hắn phóng thích ra sau đó hướng lên tiến vào kế nội. Toàn thân hắn cũng biến dạng, thân hình bành trướng to lớn. Bàn tay cũng dài ra và trở nên giống như tay gấu. Tai hắn cũng biến thành tai gấu. Bộ dạng có vài phần giống như một con gấu xám. Trang phục đặc biệt của Vũ Hồn Điện co dãn rất tốt nên dù thân hình người thanh niên có to lớn cũng không có phá vỡ.

Đặc biệt bốn vòng tròn sáng lên từ dưới chân lên đỉnh đầu, trong đó màu sắc phân biệt là vàng, vàng, tím, tím. Xem ra ở độ tuổi này đạt được bốn hoàn thì tư chất cũng coi như thiên tài. Không nghĩ tới thiên tài lại có mặt ở một nơi như thế này. Độc Cô Bác cũng nhìn nhiều người thanh niên này một chút. Trong lòng Độc Cô Bác cũng không khỏi cảm thán.

Người thanh niên cũng kinh ngạc vì thường thường khi hắn lộ chân thân ra đối với trẻ con sẽ làm trẻ con không sợ hãi. Vậy mà mấy bé này lại không sợ chút nào. Song hắn cũng suy nghĩ nhiều dù sao do Độc đấu la đưa đến, hắn đám trẻ con này cũng đã tiếp xúc với võ hồn. Nghĩ đến đây hắn mỉm cười, hai tay nhanh chóng đánh ra, sáu đạo ánh sáng nhàn nhạt rót vào trong sáu tảng đá màu đen trên mặt đất. Nhất thời, một tầng ánh sáng hoa mỹ từ trong sáu tảng đá phóng thích ra hình thành một cái vòng tròn đạm kim sắc đem Diễm Linh Cơ bao bọc vào bên trong.