Con mắt Độc Cô Bác nheo lại nhìn từng chữ tững chữ, từng chi tiết, từng ghi chú. Toàn tâm toàn ý Độc Cô Bác chăm chú đặt vào đám chữ viết này. Những chữ viết chi tiết như thế này làm cho Độc Cô Bác có thể dễ dàng đọc hiểu. Chúng đều là ngôn ngữ trên đại lục Đấu La này. Hình hoạ cũng cực kỳ chi tiết với hai bản nam và nữ. Lão cũng đem bản nữ đọc chi tiết, dù sao cũng là để cháu gái lão tu luyện.
Vậy mà kiến thức ở nơi này quả thực vô cùng dễ hiểu nhưng nếu như đọc kỹ lại cảm giác vô cùng cao thâm khó hiểu. Nó không giống như một chữ nhiều nghĩa mà là giống như người ta càng tập trung vào, càng suy nghĩ nhiều sẽ nảy sinh ra nhiều vấn đề. Đây chính là khả năng cao thâm của công pháp này. Nếu Độc Cô Bác càng tu luyện sâu sẽ càng hiểu nhiều thứ trong bản công pháp này ghi chép hơn.
“Đây là bản thiếu?” Độc Cô Bác nhăn mày nhàn nhạt mở miệng đáp lời. Đầu hắn theo đó ngẩng lên nhìn về phía Vũ Vô Cực. Hắn cũng không cố ý mà mở miệng hỏi: “Công pháp, bí tịch gì đó hẳn vẫn còn có phần tiếp theo đi!”
“Lão độc vật...” Hai vai Vũ Vô Cực nhun nhún khi mà hắn để lộ nụ cười nhẹ nhàng và chút châm chọc hiện trong đôi mắt hắn. Bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng như không, dáng vẻ không giống như kính trọng đối một phong hào đấu la nên có mà giống như hai người là ngang bằng: “Lão độc vật, lão cho rằng sao? Khi cháu gái lão hoặc lão tu luyện thành công mấy cuốn này đi. Đến lúc đó ta sẽ cho lão phần sau...”
Cằm nhọn Độc Cô Bác hơi thấp xuống, bộ dạng như lâm vào suy tư. Rõ ràng dù có khế ước nhưng Vũ Vô Cực cũng hoàn toàn chưa hẳn sẽ tin tưởng lão. Hẳn Vũ Vô Cực muốn đem nó như lợi thế áp bách lão phải đầu tâm vào việc bảo hộ đám người bọn hắn. Nghĩ đến đây, Độc Cô Bác cũng không vui nhưng hắn cũng không có cách nào chỉ có thể thoả hiệp bằng tiếng thở dài: “Được, khi đó ông cháu chúng ta tu luyện thành mấy quyển sách này sẽ đến tìm ngươi đòi phần tiếp theo!”
Hai người bắt đầu ngồi nói chuyện với nhau về phong hào đấu la cũng như hồn hoàn. Vì sao nhất định phải hấp thu hồn hoàn mới có thể tiến cấp tiếp theo. Ngay cả Độc Cô Bác cũng không biết được tại sao lại như vậy. Vì kể từ khi lão sinh ra thì đó là điều hết sức bình thường ở nơi Độc Cô Bác đang sống này, ở đại lục Đấu La này, thường quy mà ai cũng biết.
Đồng thời Vũ Vô Cực đưa ra lý luyện khác đó chính là tại sao nhân loài cứ phải tiếp thu tu luyện vũ hồn mới có thể trở nên mạnh mẽ được. Thứ ba là chẳng lẽ không có cách nào giết chết hồn thú mới có thể đạt được hồn hoàn sao? Có một cách nào khác để con người và hồn thú sống chung hoà bình với nhau được không?
Lão Độc Cô Bác càng nghe được ý tưởng mà Vũ Vô Cực đưa ra càng cảm giác được Vũ Vô Cực có chút điên cuồng. Đặc biệt khi nghe được Vũ Vô Cực lý tưởng muốn con người và hồn thú sống một cách hài hoà với nhau. Hắn còn tường Vũ Vô Cực là một kẻ điên. Song càng nghĩ đến năng lực của Vũ Vô Cực, Độc Cô Bác chỉ cảm thán thở ra một hơi dài: “Nhóc con, có lẽ ngươi nói đúng. Nếu chúng ta cứ tiếp tục giết hồn thú như vậy hồn thú sẽ sớm tuyệt diệt trên đại lục. Nếu không tuyệt diệt thì cũng xuất hiện một trận chiến tranh nổ ra giữa con người với hồn thú. Hai bên sẽ một mất một còn trong khi con người chẳng thể sống thiếu hồn thú được.”
Hai người mải mê nói chuyện đến tận giữa trưa thì đám người nữ nhân mới lục tục đi trở về. Lúc này mỗi người đều thay một bộ quần áo mới trông cực kỳ xinh đẹp. Họ ăn mặc theo phong cách của đại lục Đấu La nay. Thực có có vẻ cực kỳ đáng yêu và xinh xắn.
Cả người phu xe mệt mỏi rã rời, trên người hắn tràn ngập mồ hôi hột như là dã chiến ba ngày ba đêm. Thân hình hắn khom người, đôi mắt mệt mỏi như mắt cá chết nhìn về phía Độc Cô Bác: “Đại nhân, ta đã theo như lời đại nhân mua đủ mọi thứ cần thiết ở nơi này. Đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ khởi hành chứ à!?”
“Muộn như vậy rồi sao?” Vũ Vô Cực trả lời thay cho Độc Cô Bác. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời thấy được mặt trời đã lện cao. Khoé miệng Vũ Vô Cực theo đó kéo kéo, miệng phát ra một tiếng thở dài: “Trước đó, chúng ta hãy ăn một bữa trưa ở quán ăn gần đây đi sau đó khởi hành đến rừng Lạc Nhật!”
Mấy nữ nhân đều ăn mặc vô cùng diện so với lúc trước ra cửa. Họ cố gắng trình bày đẹp nhất trước mặt Vũ Vô Cực. Đáng tiếc Vũ Vô Cực làm gì có tâm tình thưởng thức nhưng hắn vẫn hiểu ý mở miệng cười khen thưởng: “Đó là quần áo mới của các nàng sao? Chúng thật phù hợp với mọi người. Đẹp lắm...” Nghiêng đầu nhìn về phía mọi người, Vũ Vô Cực càng là có lệ trả lời.
“Chồng yêu...” Hồ Mị Nhị cúi đầu ra vẻ e lệ, nàng liếc mắt chờ mong nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Vậy chàng nói xem chúng ta xinh đẹp ở nơi nào?” Bộ dạng vô cùng đáng yêu, đặc biệt trong thân hình bé con này nàng quả thực dễ thương vô cùng.
“À...” Nhất thời Vũ Vô Cực trầm tư mãi nhưng hắn không có lời nào để nói cả. Hắn không biết khen ngợi như thế nào với đám người này. “Ta đã nói rồi mà!” Cô bé có mái tóc màu trắng với đôi mắt xanh, khí chất trên người nàng thanh khiết và lạnh như băng: “Nam nhân đều là như vậy? Họ đều nói với chúng ta những lời ngọt ngào nhưng đâu có biết chúng ta thay đổi ở chỗ nào?”
Đầu Vũ Vô Cực lại to như cái đấu, trên trán xuất hiện từng vệt màu đen to đùng. Hắn cảm giác trên đầu mình đang bao phủ mấy đen. Bất đắc dĩ Vũ Vô Cực phải nhanh chóng tìm cách thoát thân: “Mọi người đi mua xắm như vậy hẳn đã rất đói bụng đi. Lộng Ngọc, nàng hẳn cũng rất đói đi. Chúng ta hãy cũng nhau đi thưởng thức món ăn chung quanh đây như thế nào?”
“Chồng yêu...” Lộng Ngọc rất là ngoan ngoãn mím đôi môi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chàng nói đúng. Chúng ta đều đã đói rồi, ta cũng muốn chọn một nơi nào đó nghỉ ngơi ăn bữa trưa.”
“Lộng Ngọc, cô quá dễ dãi rồi!” Hồng Liên trực tiếp chống eo, hai má phúng phính phụng phịu lên. Ngón tay chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực nói: “Chúng ta không phải muốn nghe hắn khen ngợi sao? Đồng thời còn chọn hôm nay ai ăn mặc xinh đẹp nhất sao?”
“Tiểu Y, nàng hôm nay thật xinh đẹp đáng yêu...” Vũ Vô Cực nhanh chóng làm ra quyết định này. Hắn nháy mắt đối với Tiểu Y nói: “Tiểu Y, nàng cũng đói rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa nhé!?” Tiểu Y hơi ngẩn người sau đó đôi môi đỏ ẩn dưới khăn che mặt khẽ kéo lên. Nàng gật đầu một cái.
“Chồng yêu, chàng lại thiên vị rồi!” Diễm Linh Cơ đi về phía bên cạnh Vũ Vô Cực dùng khuỷ tay huýnh nhẹ, ngón tay đặt miệng và mắt liếc nhìn về phía Vũ Vô Cực khẽ châm chọc nói. Đầu Vũ Vô Cực theo đó đổ đầy mồ hôi, hắn thấy ánh mắt bực tức đám nữ nhân nhìn về phía mình.
Ngồi trên xe mà Vũ Vô Cực có vài phần thấp thỏm. Lão già Độc Cô Bác nhìn cảnh này thì thở ra một hơi dài. Thời còn trẻ hắn cũng phong lưu như vậy nhưng cái giá cũng theo đó mà trả một cái giá không nhỏ. Đến bây giờ hắn đã đúc rút ra kinh nghiệm ở bên cạnh nhiều nữ nhân chưa chắc là một việc tốt có khi là tai hoạ.
Trong lúc này ngón chỏ Minh Châu hơi đưa lên, giọng nói mang theo vui đùa mở miệng nói: “Hôm nay, chúng ta còn gặp một chút chuyện thú vị!” Vũ Vô Cực nghe thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên nhìn về phía Minh Châu.
Hồng Liên lại là người xen vào, nàng hất cằm một cái mở miệng giễu cợt nói: “Có gì thú vị chứ? Không phải lại gặp phải một tên nam nhân thối tha có hứng thú với bé gái sao?”
Đại Tư Mệnh trong lúc này dúng ngón tay xoắn xoắn cọc tóc của mình, đôi môi đỏ chúm chím khẽ mấp máy: “Vừa rồi chúng ta có gặp phải một tên biến thái. Hắn thấy được chúng ta thì đến bắt chuyện làm quen còn tặng kẹo ngọt cho chúng ta. Còn nói cái gì đó muốn chúng ta đi xem cá vàng và chơi chim nhỏ với hắn!? Thực lực cũng không yếu là hồn sư hai hoàn...”
“Bất quá bị chúng ta đánh bất ngờ nên thua trận. Hơn nữa...” Đại Tư Mệnh cười nhìn về phía Nguyệt Thần và Đông Quân nói: “Hai vị đại nhân đã dạy cho hắn một bài học rồi! Dường như còn loại một chú ấn trên người của hắn.”
“Chú ấn!?” Hàng lông mày Vũ Vô Cực nghe xong cũng nhăn lại thật sâu. Hắn nhìn về phía hai người Đông Quân và Nguyệt Thần.
“Cũng không có gì?” Nguyệt Thần hơi đưa tay ra, nàng bình tĩnh kể ra chuyện này: “Hai chị em chúng ta đem một loại chú ấn loại vào trong cơ thể hắn. Chú ấn sẽ kéo dài một năm. Chỉ là trong vọng một năm, hắn không có cách nào hoạt động phòng the. Coi như một trừng phạt nho nhỏ cho hắn!” Lập tức ánh mắt Vũ Vô Cực biến thành quái dị, Diễm Phi vì thế mà hai má cũng trở nên ửng đỏ.
“Hừ...” Hồng Liên hất cằm mở miệng nói: “Cái tên biến thái đó, trừng phạt như vậy thực quá nhẹ cho hắn. Hai người sao không trực tiếp để cái thứ bẩn thỉu đó của hắn không gượng dậy luôn đi. Tránh cho hắn đi làm hại nữ nhân.” Lời nói ra từ miệng nàng thực sự cực kỳ hung ác. Độc Cô Bác tặc lưỡi nhìn về phía Vũ Vô Cực sau đó lão thở dài, thực sự không hiểu lão muốn cái gì.
Mọi người dùng song bữa trưa ở một cửa hàng sang trọng rồi lên xe ngựa rời đi. Ở trên xe ngựa dù xe ngựa đang chuyển động đi nữa nhưng trên xe lại cực kỳ êm ái. Không, không phải gọi là êm ái. Nó giống như không có sóc nảy chút nào giống như đang ngồi ở trên mặt đất. Hơn nữa trong xe không khí lúc nào cũng mát mẻ lại không có chút nào ồn ào. Nên đám nữ nhân cũng trực tiếp tiến vào trong xe nghỉ ngơi thẳng đi lên đường. Trong lúc này, Độc Cô Bác cũng nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
“Tiểu Y, nàng...” Vũ Vô Cực trong lúc này mở miệng nói: “Em có thể gọi võ hồn của em ra được không?” Đôi mắt Tiểu Y theo đó chớp chớp mắt nhìn về phía lão già Độc Cô Bác. Thấy lão đã nhắm lại đôi mắt, Tiểu Y mới hơi gật đầu một cái.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn Tiểu Y đưa lên, một vầng sáng nhẹ xuất hiện. Ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ thành một đứa bé con khoảng ba tuổi với mái tóc màu vàng ngắn cùng với khuôn mặt bầu bĩnh và con ngươi màu nâu đáng yêu.
Vụt! Một chiếc áo choàng trắng vung lên trực tiếp che kín thân thể cô bé tóc vàng này. Vừa xuất hiện đã bị ôm vào trong ngực, cô bé tóc vàng ngờ ngệch phát ra từng tiếng: “Nha, nha, nha...” Giống như một đứa bé không hiểu chuyện.
Vũ Vô Cực đem cô bé tóc vàng này ôm vào trong lòng ngực. Trán hắn trực tiếp đặt lên trán của cô bé. Nhất thời cô bé mở to mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Nhất thời một lướng lớn ký ức từ trong đầu Vũ Vô Cực trào ra trực tiếp tiến vào trong đầu cô bé này.
Đạo Thư có thể lưu trữ ký ức của bất cứ ai trong nó. Tuy nhiên đạo thư lại không có cách nào mang theo ký ức cùng tình cảm. Khi truyền ký ức này cho một người trưởng thành, nó sẽ giống như người trưởng thành đang xem một bộ phim vô cùng nhập vai. Bất quá nó sau khi xem xong dư vị vô cùng, người xem nhớ rất rõ nhưng đó cũng không phải loại ký ức giống như trực tiếp trải qua hay người mất ký ức tìm lại được ký ức của mình. Đây luôn là điều Vũ Vô Cực cảm thấy khúc mắc trong lòng.
Đôi mắt đứa bé sau đó từ từ nhắm lại, nó cũng trực tiếp hôn mê. Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Tiểu Y, nàng có thể thu lại võ hồn được rồi!” Đầu Tiểu Y hơi gật xuống, đứa bé hoá thành quang điểm tiến vào trong cơ thể Tiểu Y. Bất quá cả thân thể Tiểu Y theo đó suy yếu, nàng lảo đảo thân hình nhưng được Vũ Vô Cực đỡ lấy.
“Em rể...” Tiểu Linh lo lắng mở miệng hỏi: “Em làm gì vậy!?”
“Mở ra linh trí cho võ hồn của Tiểu Y thôi!” Vũ Vô Cực đem Tiểu Y ôm vào trong người: “Vũ hồn cũng là một phần linh hồn cùng với thân thể của chúng ta. Nếu võ hồn Tiểu Y có thể giống như người có được suy nghĩ và hành động như người như vậy hỗ trợ Tiểu Y phát triển sau này cực cao.” Vừa nói hắn vừa cười quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ nói: “Võ hồn của Linh Cơ cũng như vậy, ta sẽ giúp võ hồn nàng mở ra linh trí. Như vậy sau này võ hồn chiến đấu chẳng khác nào là hai người chiến đấu cả. Ưu thế cực kỳ lớn!”
“Chồng yêu... chàng thật thiên vị Linh Cơ và Tiểu Y...” Hồ Mị Nhi khẽ cúi đầu ra vẻ tủi thân: “Chúng ta chỉ có mỗi một vũ hồn hơn nữa còn không có gì đặc biệt cả?” Lập tức Hồng Liên nghe thấy gật đầu đồng ý. Bản thân Hồng Liên còn đang khúc mắc về việc Vũ Vô Cực tự tiện quyết định loại võ hồn của nàng. Mấy nữ cũng nhìn về phía Vũ Vô Cực.
“Các nàng... đừng nhìn ta như vậy chứ?” Vũ Vô Cực chỉ có thể cười khổ qua loa nói: “Ta đã lựa chọn võ hồn thích hợp nhất cho các nàng rồi. Tính...” Bàn tay phất ra một cái, Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài: “Giờ đến nàng rồi, Linh Cơ...”
“Vẫn là chồng yêu thương yêu thiếp nhất!” Diễm Linh Cơ khẽ mím môi cười liếc mắt và cho Vũ Vô Cực nháy một cái nháy mắt đưa tình. Sau đó nàng triệu hồi ra vũ hồn của mình. Một bé gái ba tuổi với mái tóc đỏ hung và con mắt xanh xuất hiện trong mắt mọi người. Cô bé bị Vũ Vô Cực choàng lấy áo choàng ôm lấy và dùng trán cụng trán muốn mở ra cái gọi là linh trí.