Đạo Chu

Chương 509: Đại Sư tại thành Nặc Định



Khu vực gần biên giới đế quốc Thiên Đấu, khu vực Tây Nam thuộc hành tỉnh Pháp Tư Nặc, thành Nặc Định. Một chiếc xe ngựa rất bình thường hướng con đuòng cái đi về phía trước. Thi thoảng rèm cửa chiếc xe ngựa mở ra, mấy đôi mắt to tròn màu đen nhìn về phía xung quanh.

Âm thanh bé gái non nớt phát ra: “Nơi này không có tấp nập như thành Thiên Đấu. Hơn nữa, nơi này cũng không đẹp bằng. Dân cư có vài phần nghèo nàn. Chúng ta lại phải tới một học viện sơn cấp ở nơi hẻo lánh này để học tập sao?”

Cậu bé tóc trắng ngồi trong đó mỉm cười gật đầu nói: “Sơ cấp học viện quả thực dạy chẳng ra gì. Bất quá ở học viện sơ cấp đó có người ta cần gặp. Ông ta là người có kiến thực cực kỳ uyên bác. Các nàng sẽ bái ông ấy làm thầy. Mặc dù thực lực của ông ấy chẳng ra gì nhưng làm người còn tính tốt. Với lại kiến thức uyên bác ông ấy không phải ai cũng có đâu. Có những thứ ta không có cách nào nói cho các nàng thì ông ấy lại có thể dạy nó cho các nàng.”

“Hài...” Lão già tóc hoa dâm ăn mặc một thân quần áo giản dị phát ra tiếng thở dài. Bàn tay hắn đặt lên đùi mình nhìn về phía toà học viện sắp tới: “Không nghĩ tới đường đường Đại Sư lại ở một học viện tồi tàn như vậy. Đúng là thế sự thay đổi?”

Bé gái Minh Châu liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Em rất tò mò về thân phận vị Đại Sư mà chàng nói. Chẳng lẽ ở vị đại sư này có gì đó đáng cho chàng khâm phục. Không tiếc quãng đường dài đến như vậy đem chúng ta tới bái vị đại sư này làm sư phụ?”

“Đến lúc đó các nàng sẽ biết!” Ngón chỏ Vũ Vô Cực trực tiếp đưa lên đặt ở khoé miệng của mình. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên để lộ nụ cười thần bí. Con dị thú giống ngựa trực tiếp đem chiếc xe hướng về phía cửa học viện sơ cấp mà đi.

Học viện sơ cấp Nặc Định được xây dựng ở phía thành Tây. Đập vào mắt bọn họ là một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen. Đằng sau cánh cửa bằng sắt có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn. Giữa cổng môn có bốn chữ to:"Học viện Nặc Đinh."

Bước xuống khỏi xe, Vũ Vô Cực đứng gần Độc Cô Bác nhìn về phía trước. Mấy bé gái theo sau trực tiếp nhảy từ trên xe nhảy xuống. Dường như có bốn người đang ở phía cổng vì một việc gì đó mà xuất hiện một việc cãi cọ. Đó là một lão già nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần quắc thước, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng. Đứng bên lão già là một bé trai chỉ năm, sáu tuổi, da tay "tiểu mạch sắc" khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ. Một nam nhân có vài phần to khoẻ thì đang cúi đầu giống như làm sai điều gì đó.

Người nam nhân tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Trông bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.
Song ánh mắt người nam nhân trung tuổi này trở lên nheo lại nhìn về phía nam nhân vài phần to khoẻ kệch cỡm kia: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa”. Thanh âm của hắn mang theo sự bình tĩnh, nhưng có một loại cảm giác làm người khác vô pháp phản bác.

“Ngài chính là Đại Sư Ngọc Tiểu Cương sao?” Một âm thanh nhẹ nhàng rơi vào trong tai người nam nhân trung tuổi này. Hắn theo đó quay lại thấy được một lão già có khuôn mặt gầy gò đi cùng với mười ba đứa bé trong đó hai bé nam và mười một bé nữ. Người nào người đấy đều vô cùng xinh xắn đáng yêu. Vừa rồi âm thanh non nớt đó hẳn phát ra từ miệng của đứa bé nam giống như búp bê này.

Đứa bé nam này thực sự quá xinh đẹp, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt to màu lam sáng ngời. Một loại khí thế kỳ quái đặc biệt từ người cậu bé nam này phát ra. Đặc biệt ở trên người lão già cũng có được khí thế không tầm thường. Một loại cảm giác cao thủ thực sự. Đoàn người này vô cùng đặc biệt làm cho Ngọc Tiểu Cương vì vậy dòng mắt tò mò quan sát đám người này.

“Ta đúng là Ngọc Tiểu Cương.” Đại Sư trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Còn Đại Sư chẳng qua cách người ta gọi mà thôi. Không nghĩ tới người bạn nhỏ này lại biết tên của ta. Mọi người đến nơi này chẳng lẽ vì nhập học học viện sơ cấp!?”

“Đến nơi này chẳng qua chỉ là nhân tiện!” Cậu nhóc tóc bạc bình tĩnh, vẻ mặt không kiêu ngạo không e dè nhìn về phía Ngọc Tiểu Cương. Bàn tay hơi chìa về phía Ngọc Tiểu Cương nói: “Chúng ta tới nơi này vì ngài!”

“Ta...” Đại Sư nghe thấy vậy kinh ngạc mở miệng nói: “Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi. Ngươi và những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Các vị lại tới nơi như vậy chỉ để gặp mặt một kẻ như ta. Nhìn cách các vị ăn mặc như vậy thân phận các vị cũng không thấp đi!?” Nói xong Đại Sư nhìn về phía Độc Cô Bác.

“Đại Sư ngài đừng nói như vậy!” Đầu Vũ Vô Cực lắc lắc đầu, hắn cười nhẹ một tiếng: “Trong tất cả những gì ta biết được thì Đại Sư là người có nghiên cứu nhiều nhất về hồn thú cũng như võ hồn. Ngài càng là người đưa ra thập đại vũ hồn cạnh tranh lực. Ý tưởng thiên mã hành không vô cùng. Chính vì vậy mà ta mới bội phục ngài mới tìm đến ngài. Ngài cho rằng đâu?”

“Thập đại vũ hồn cạnh tranh lực xác thực do ta viết ra.” Đầu Đại Sư hơi gật xuống bất quá hắn chỉ khe khẽ thở dài: “Nhưng nó bất quá bị người đời bỏ qua. Họ chưa từng bao giờ cho rằng những điều ta viết trong đó là đúng. Chúng chẳng qua chỉ là trên lý thuyết dựa vào những nghiên cứu võ hồn và hồn thú ta đưa ra. Nó chưa được chứng minh nên chẳng có ai tin tưởng điều mà ta viết.” Nói đến đây Đại Sư có chút mất mát và buồn bã nói: “Hiện giờ không nghĩ tới có người lại đến nơi này tìm ta chỉ vì quyển sách ta đã viết ra. Điều đó cũng để làm cho ta cảm giác được tự hào không uổng công những gì mình viết ra.”

“Ngài trước đó xin hãy xem mấy thứ này!” Vũ Vô Cực trực tiếp lấy ra một tập hồ sơ đưa về phía Đại Sư. Trong đó có tất cả mười một giấy chứng nhận của Võ Hồn Điện. Con mắt Đại Sư co rụt lại khi thấy được Vũ Vô Cực tay không lấy ra một tập hồ sơ. Điều đó đại biểu thân phận Vũ Vô Cực không thấp chỉ có thân phận không thấp mới có không gian trữ vật.Bàn tay Vũ Vô Cực chìa ra về phía sau nói: “Đây là anh vợ của ta, Tiểu Linh. Còn đây là mấy vợ chưa cưới của ta: Tiểu Y, Hồng Liên, Diễm Linh Cơ, Tuyết Nữ, Lộng Ngọc, Phi Yên, Tử Nguyệt, Minh Châu và Hồ Mị Nhi.” Nhìn về phía hai cô bé khác, Vũ Vô Cực có chút xấu hổ gãi gãi mũi: “Còn hai vị này là tiểu thư Hiểu Mộng và Đại Tư Mệnh.”

“Đại sư, chào đại sư...” Mấy cô bé thay nhau chào hỏi Đại Sư. Trong khi đó đám người khác như lão già, bé nam cùng với người canh cổng cứ ngoác cả mồm nhìn về phía Vũ Vô Cực và một đám bé gái. Họ có chút hoảng loạn về sự xuất hiện đột ngột này. Một thằng nhóc thế nào lại có nhiều vợ chưa cưới như vậy. Mỗi bé gái đều cực kỳ xinh đẹp lớn lên nhất định là tuyệt đại mỹ nhân. Vũ Vô Cực mỉm cười đáp lời tiếp: “mấy người vợ chưa cươi của ta hy vọng có thể bái đại sư làm sư phụ.” Vừa lúc hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Linh, Hiểu Mộng và Đại Tư Mệnh hỏi: “Anh vợ, tiểu thư Hiểu Mộng, tiểu thư Đại Tư Mệnh không biết hai người có ý kiến gì không?”

“Nếu như ngươi đã tin tưởng vào vị Đại Sư này...” Hiểu Mộng trầm ngâm sau đó gật đầu nói: “Ta có thể trở thành ký danh đệ tử!”

“Ta không có ý kiến!” Đại Tư Mệnh dùng ngón tay nhỏ xoa xoa ngọn tóc cười nói: “Chỉ cần là sự sắp đặt của đại nhân đều có thể?” Vừa nói nàng nháy mắt với Vũ Vô Cực một cái.

“Em rể!” Tiểu Linh gật đầu nhẹ xuống: “Anh nghe em.”

“Biến dị... là võ hồn biến dị sao?” Đại Sư kinh ngạc hoảng loạn nhìn về phía tập hồ sơ kinh ngạc nói: “Thật làm cho người kinh ngạc. Không nghĩ tới lại có nhiều võ hồn mới như vậy đặc biệt còn biến dị giống như ta. Thật may võ hồn của mọi người biến dị là theo hướng tốt.”

Hồng Liên chớp chớp đôi mắt to trông vô cùng đáng yêu: “Võ hồn biến dị là cái gì vậy?” Nghe được lời này mấy người ở đây đều mặt đen lại nhìn về phía Hồng Liên. Vậy mà nàng lại hất cằm lên một cái: “Ta có cái gì nói sai sao?”

Đại sư kiên nhẫn giải thích: "Trước tiên là nói về vấn đề vũ hồn tiến hành truyền thừa như thế nào. Vũ hồn của một người cùng Vũ hồn của cha mẹ có liên quan trực tiếp, tình huống bình thường nhất, chính là truyền thừa vũ hồn từ một phương cha hoặc mẹ. Đây chính là vũ hồn truyền thừa của gia tộc. Mà một ít ngoại lệ trong đó, chính là biến dị vũ hồn. Nơi phát ra đồng dạng cũng là vũ hồn của cha mẹ, chỉ bất quá bởi vì vũ hồn của cha và mẹ trong đó có nhất định tính biến dị, cho nên người được kế thừa vũ hồn mới gặp phải biến dị, sinh ra một loại vũ hồn mới. Biến dị vũ hồn có thể là cường đại biến dị, thậm chí xuất hiện tiên thiên mãn hồn lực. Nhưng tuyệt đại bộ phận biến dị vũ hồn lại chỉ trở nên nhỏ yếu. Biến dị vũ hồn tựu như là kết quả của cận thân kết hôn, tỷ lệ ngu ngốc rất lớn, nhưng cũng có thể xuất hiện trí giả (người uyên bác) hơn hẳn người bình thường."

“Giống như các ngươi vậy, võ hồn biến dị của các ngươi trong đó có Tam Túc Kim Ô, Mộc Yêu Linh, Thuỷ Viêm Yêu Linh... đều là hướng biến dị tốt xảy ra!” Đại Sư khẽ khẽ thở ra một hơi dài nói: “Các ngươi thực sự muốn bái ta làm sư phụ sao? Các ngươi phải biết rằng một hồn sư cả đời chỉ có thể có một sư phụ mà thôi. Ta ở nơi này chẳng thể cho các ngươi cái gì, ta chỉ có thể dốc toàn lực dạy dỗ cho các ngươi toàn bộ kiến thức mà ta nắm giữ mà thôi. Các ngươi vẫn nguyện ý bái ta làm sư phụ?”