Đạo Chu

Chương 521: Võ hồn tiến hoá



Đám người cũng đứng lên cung kính chào hỏi lục tục rồi rời đi. Người đi cuối cùng là Hồ Mị Nhi, ngón tay nàng uyển chuyển đem cánh cổng đóng lại. Đôi môi mềm mại không quên mở ra, âm thanh nhu mĩ non nớt phát ra rơi vào trong phòng Đại Sư đem âm thanh của nàng truyền vào tai Đại Sư: “Sư phụ, thứ mà chồng ta hôm nay tặng ngài là thứ tốt. Ngài có thể sử dụng xem sao? Có lẽ nó mang lại kỳ hiệu không chừng?” Giọng điệu giống như một người trưởng thành mà không giống như một bé gái nên nói, mặc dù giọng nói khá là non nớt.

Ly khai phòng Đại Sư, trong lòng mọi người thật lâu mới có thể bình tĩnh lại, những gì đại sư giảng thuật về vũ hồn so với hiểu biết trước kia của họ rõ ràng hơn nhiều. Chỉ một chút thời gian, thông qua đại sư giải thích họ đối với chức nghiệp hồn sư đã có nhất định hiểu rõ. Kiến thức này e rằng so với Vũ Vô Cực không kém chút nào có khi nhiều hơn.

Hồn sư được chia làm chiến hồn sư cùng khí hồn sư hai loại, tại hai loại còn được chia làm thực vật hệ, khống chế hệ, chiến đấu hệ, trị liệu hệ và còn vài loại khác. Thực lực hồn sư cùng hồn hoàn, hồn lực có liên quan mật thiết tới nhau, cùng nhau hỗ trợ phát triển. Nếu họ muốn biết nhiều hơn nhất định phải cùng Đại Sư học tập.

Hai người Tiểu Linh và Đường Tam chỉ có thể thui thủi về phòng một mình. Mấy bé gái đã rủ nhau cùng nhau đi tắm nước nóng. Ở nơi này vẫn có những dịch vụ như vậy chỉ là hơi đắt mà thôi. Thông thường nhà trường cung cấp nhà tắm miễn phí cho học viên là không có những điều kiện như thế này.

Nhìn đám đồ đệ đã rời đi, Đại Sư đem ra một chiếc bình nhỏ. Một chiếc bình trong suốt phát ra ánh hào quang che kín cả căn phòng. Thứ này làm cho Đại Sư cảm giác được nhu hoà và ấm áp. Chẳng lẽ thứ này thật sự hữu ích đối với hắn. Có lẽ đây là một bảo vật không tầm thường nhưng Đại Sư thực sự không có biết thứ này là thứ gì. Hẳn là một loại thiên tài địa bảo nào đó.

“Ra đi La Tam Pháo!” Nghĩ đến đây, Đại Sư cũng đã quyết định trực tiếp triệu hồi ra con thú kỳ quái của mình. Nó lập tức xuất hiện phát ra từng tiếng kêu La La nho nhỏ. Sau đó tiến về phía Đại Sư rồi dùng đầu cọ cọ vào chân Đai Sư. Nhìn thấy võ hồn biến dị của mình, Đại Sư thoáng chút đau buồn ở sâu con mắt mình, hắn mở miệng nói: “La Tam Pháo há miệng!”

Sống với nhau nhiều năm, hồn thú và người vốn đã tương thông. La Tam Pháo ngay lập tức hiểu ý há miệng của mình ra. Đại Sư lấy ra chiếc lọ nho nhỏ mở ra chiếc nút sau đó đổ một giọt chất lỏng phát ra quang mang nồng đậm vào miệng của La Tam Pháo. Ngay lập tức giọt chất lỏng theo miệng La Tam Pháo chui vào trong bụng nó.

Đôi mắt Đại Sư chăm chú quan sát xem La Tam Pháo có biểu hiện gì đặc biệt không. Ngay sau đó vẻ mặt Đại Sư cũng biến thành ngạc nhiên khí thấy được La Tam Pháo bắt đầu phát sáng rực rỡ. Mặt La Tam Pháo bắt đầu vặn vẹo nheo nhúm vì đau đớn. Song nó cũng phát ra từng tiếng rên: “La la...” có vẻ vô cùng thống khổ.

Lập tức Đại Sư trong giây lát cảm giác được hồn lực của mình nhanh chóng bị La Tam Pháo hấp thu. Hồn lực Đại Sư nhanh chóng rụt xuống. Thân thể La Tam Pháo xuất hiện cũng dần dần trở nên to lớn hơn. Cái cục u trên đỉnh đầu cũng bắt đầu trở nên to hơn. Nó làm cho Đại Sư hoảng sợ, chẳng lẽ võ hồn hắn lại biến dị lần nữa.

La Tam Pháo ngày một to hơn đồng thời hình dáng nó cũng ngày ngày càng biến đổi. Hồn lực trong người Đại Sư cũng nhanh chóng dảm xuống. Điều này làm cho Đại Sư vô cùng khiếp sợ. Hắn nhớ đến lời nói của Vũ Vô Cực lập tức mở miệng trực tiếp nhỏ một giọt chất lỏng trong đó vào trong miệng mình.
Đại Sư chưa cảm giác được nhiều nắm thì toàn thân bắt đầu trở nên ấm ám, không bao lâu thì lại chuyển thành mắt mẻ. Toàn lỗ chân lông cũng biến thành thư sướng. Hắn cảm giác cả người thư thái muốn rên lên. Bất quá tiếng rống La Tam Pháo đã đánh thức hắn: “Rống!”

Thân mình Đại Sư bắt đầu chảy ra những chất đen xì trong khi La Tam Pháo bắt đầu chóc vảy chảy máu. Cục u trên đầu của nó bắt đầu nhú ra hai cái sừng nho nhỏ. Thân hình của nó cũng càng ngày càng cao hơn. Sau lưng nó cũng bắt đầu nhú ra hai đôi cánh nhỏ. Đôi cánh của nó cũng theo đó dần dần trở nên to lớn hơn.

Thân hình La Tam Pháo càng ngày càng giống một con rồng mà không phải một con thú biến dị kỳ quái. Thật may Đại Sư không thích làm phiền hơn nữa thường thường có tiếng lạ trong phòng Đại Sư nên ít người để ý những thứ này. Họ chỉ cho rằng Đại Sư có chút lập dị. Thế nên nhiều người tò mò nhưng không có tiến lên xem chuyện gì đang xảy ra.

Bất quá mọi việc cũng không dấu được bao nhiêu lâu khi mà thân hình La Tam Pháo đã biến trở thanh to lớn. Cái đầu nó trực tiếp húc mạch vào trần nhà phá tạn trần nhà tạo ra một cái lỗ hổng khá lớn. Đồng thời cái đầu thò ra ngoài nhìn về phía xung quanh.

Điều này làm cho Đại Sư hoảng hốt, hắn vội vã trực tiếp đem hồn thú của mình thu lại. Con mắt Đại Sư cũng biến thành bàng hoàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen tối. Ánh trăng chiếu xuống cùng với những vì sao xinh đẹp. Lòng Đại Sư không biết tại sao lại nâng nâng, hắn đã đột phá ba mươi cấp.

“Đại Sư, Đại Sư...” Tiếng ngoài cửa vội vã hô lên.

Rầm! Chiếc cửa bị phá bay, mọi người nhìn về phía bên trong thì thấy được mọi thứ cũng biến thành hỗn độn. Vẻ mặt của mọi người cực kỳ kinh hãi. Không biết con hồn thú vừa rồi phá banh nóc nhà là ở đâu. Bất quá có một người có khuôn mặt đen xì, toàn thân đen xì phát ra mùi hôi thối trước mặt bọn họ.

Lão viện trưởng nhìn về phía người đen xì kia, nhớ đến hình dáng con rồng vàng to tướng thì ngẫm nghĩ gì đó. Chẳng lẽ người này chính là hồn thánh. Chỉ có hồn thánh hoặc hồn thánh trở nên mới có thể thi triển võ hồn chân thân. Con rồng vàng vừa rồi hiển nhiên là có người nào đó thi triển võ hồn chân thân.

Cố gắng nén cảm giác nôn mửa, lão viện trưởng đi về phía Đại Sư cung kính chắp tay nói: “Tiền bối, ngài là ai? Xin hỏi đến nơi này là có việc gì sao? Ngài đối với Đại Sư có mối quan hệ như thế nào?” Đối với người bạn Đại Sư của mình, lão viện trưởng thực sự lo lắng nên đã lập tức mở miệng.

“Viện trưởng, ông không nhận ra ta!?” Đang muốn nói gì đó, Đại Sư lại nghe được lão viện trưởng nói như thế thì nhăn mày nhìn về phía lão viện trưởng hỏi lại.

“Đại Sư... đó là tiếng của Đại Sư!” Lão viện trưởng kĩnh hai dùng ngón tay chỉ về phía Đại Sư: “Ông...” Vừa nói xong thì cảm giác được một cỗ mùi hôi thối sộc vào mũi của mình, lão viện trưởng lại dùng tay che mũi của mình nhăn mày nói: “Đại Sư, ông làm sao lại như vậy? Nơi này xảy ra cái gì vậy!? Trên người ông thế nào thối như vậy!?”

Đại Sư đang kinh hỉ vì võ hồn của mình tiến hoá và mình tiến vào ba mươi cấp, Đại Sư mới giật mình hồi tỉnh lại. Lúc này, hắn cảm giác được trên người truyền đến hôi thối, hắn nhịn không được muốn nôn khan ra một cái. Đặc biệt lúc này hắn phát hiện toàn thân mình bao phủ một lớp đen xì khô chét lại vô cùng tởm lởm. Khi hắn di chuyển thì lập tức cái thứ này nứt ra giống như bùn đất sau đó rơi xuống. Nó giống như cái thứ dầu mỡ dính nên đất bẩn tạo ra.

“Thật thối quá...” Lão viện trưởng và bịt mũi vừa phe phẩy: “Ông rơi vào chuồng phân hay sao mà thối như vậy, Đại Sư! Ông còn không mau đi tắm đi!? Nơi này ta sẽ cho người dọn dẹp sau!” Vừa nói lão viện trưởng ù té chạy lấy người. Người đằng sau cũng lục tục chạy mất. Họ sợ ở nơi này sẽ bị thối chết.

“Viện trưởng, ta đã biết!” Đại Sư buồn bực cho lão viện trưởng một câu. Toàn bộ vui vẻ của hắn đối với võ hồn tiến hoá, hồn lực đạt ba mươi cấp hoàn toàn đã không còn.

Đại Sư không biết lúc này trong học viện đang xảy ra một trận cãi lộn. Hồng Liên mở miệng chỉ thẳng về phía một cái giường: “Con thỏ con chết bầm, nơi này là của bản cô nương. Ngươi có nghe rõ không hả? Còn không cút khỏi giường bản cô nương.”

“Hừ...” Tiểu Vũ tức giận cũng học Hồng Liên chống eo mở miệng nói: “Nơi này có mười bốn bộ đệm chăn, các ngươi dư ra một bộ, ta mượn một bộ thì có làm sao? Với cả chiếc giường này là học viện cung cấp miễn phí cho công độc sinh, cô dựa vào cái gì mà chiếm lĩnh nó cho riêng mình chứ? Cô thật là ích kỷ!”

“Cái gì, con thỏ chết bầm này!” Hồng Liên giận dữ quát lên: “Cô nói ai là kẻ ích kỷ!”

“Ta nói chính là cô!” Tiểu Vũ đã không nhẫn nhịn được chỉ thẳng mặt Hồng Liên mà mắng.

“Cô muốn đánh nhau hả!?” Hồng Liên lập tức mở miệng nói: “Vậy để ta cho cô thấy bản lĩnh của ta lần nữa!”

“Đánh thì đánh...” Tiểu Vũ lớn tiếng giận dữ đáp lại: “Cô tưởng ta sợ cô chắc!”