Đạo Chu

Chương 523: Liệp Hồn sâm lâm



Đại Sư mang theo đoàn người Tiểu Linh không có hướng ra ngoài thành mà ngược lại là hướng nội thành mà đi. Hồng Liên tò mò mở miệng khó hiểu: "Sư phụ, người có phải đi sai đường rồi không? Rừng liệp hồn là ở ngoài thành kia mà? chúng ta không phải là muốn ra khỏi thành sao?"

Khẽ quay đầu nhìn về phía Hồng Liên, Đại sư cũng bình tĩnh giảng giải: "Đi liệp sát hồn thú phải chuẩn bị một ít đồ, hơn nữa, chúng ta cũng không thể đi bộ. Bốn trăm dặm lộ trình mặc dù không phải quá xa, nhưng nắm chặt một chút thời gian luôn tốt"

Theo mặt trời từ phương Đông đang dần dần mọc lên, người đi đường trong Nặc Đinh thành cũng dần dần nhiều hơn. Chuẩn bị theo như lời của Đại sư cũng không phức tạp, hắn mua mười mấy cái túi chuyên dụng dùng để đựng nước. Mỗi một cái có khả năng chứa đầy năm thăng nước. Lại mua một ít thịt hun khói, bánh mì và hoa quả. Vậy mà đựng đầy mấy bao lớn.

Nếu nói những thứ này thì đám người còn có thể giải thích, nhưng Đại sư còn mua một thứ làm hắn không cách nào hiểu được, mà vật đó số lượng cũng không ít. Những hai mươi cân củ cải trắng. Bất quá khi thấy được đám người Tiểu Linh lấy ra không gian trữ vật đem tất cả món đồ trữ vào trong đó thì Đường Tam và Đại Sư thoáng qua giật mình.

Sau khi Đại sư mua những đồ vật này, lập tức thuê một chiếc xe ngựa ở trong thành, trả cho phu xe năm ngân hồn tệ. Trao đổi tiền ở Đấu La Đại Lục là như thế này: Một kim hồn tệ bằng mười ngân hồn tệ, bằng một trăm đồng hồn tệ. Một kim hồn tệ đã đủ cho một nhà ba người chi tiêu bình thường sống mấy tháng.

Sở dĩ nói chức nghiệp Hồn sư này là cao quý nhất, thu nhập là một nguyên nhân trọng yếu. Chỉ riêng tiến giai từ Hồn sĩ lên Hồn sư, mỗi tháng cũng có thể hưởng một kim hồn tệ trợ cấp. Cái này cũng đủ cho người thường sống. Đương nhiên, chỉ là cuộc sống cơ bản, muốn xa xỉ là không có khả năng. Mà khi Hồn sư tu luyện tới cấp bậc càng cao, nhất là vượt qua Đại hồn sư, sau khi tiến vào cảnh giới Hồn tôn, chỉ cần đăng kí tại Vũ hồn điện, có thể được sách phong tước vị trực tiếp từ quốc gia, trở thành đê đẳng là quý tộc Nam tước. Thực lực càng cao, quý tộc phong hào cũng lại càng cao. Thu nhập tự nhiên cũng càng cao.

Ngồi trên chiếc xe ngựa chen chúc, vẻ mặt của Hồng Liên toát ra vẻ chán ghét. Ngay cả mấy bé gái như Hồ Mị Nhi cũng tỏ ra có chút khó chịu. Đường Tam ngồi sát Đại Sư, Tiểu Linh ngồi sát Đường Tam, Tiểu Y ngồi sát Tiểu Linh và Hồng Liên thì ngồi bên cạnh Đại Sư. Lúc này Đại Sư mở miệng nói: “Ta biết thân phận các con không tầm thường. Tuy nhiên ra bên ngoài phải cẩn thận, tiền tài không thể lộ ra ngoài. Mọi người hiểu ý ta chứ?”

Mấy bé gái nhìn về phía nhau gật đầu, Tiểu Linh mở miệng nói chuyện: “Sư phụ, ngài yên tâm đi! Chúng con đều hiểu phải làm như thế nào.”

Đại Sư hài lòng nhẹ nhàng gật đầu xuống. Hắn chần chờ một chút sau đó mở miệng nói: “Thực ra các ngươi bái ta làm sư phụ, bản thân làm sư phụ lý nên có món quà cho ngươi. Tuy nhiên, ta chỉ sợ mấy mòn quá ta tặng cho các ngươi có chút thấp kém. Ngay cả thứ này trong tay ta e rằng cũng không sánh được với không gian trữ vật các ngươi đang có.”
Tiếng thở dài khe khẽ từ miệng Đại Sư phát ra, không biết từ lúc nào, trong tay Đại sư đã hơn một cái đai lưng. Đai lưng nhìn qua rất đẹp. Toàn thân đai lưng màu đen, mặt trên có những văn lộ màu đen huyền, không nhìn kỹ thì không cách nào phân biệt, trên toàn bộ đai lưng, khảm đều đều hai mươi bốn khối ngọc thạch màu nhũ bạch, mỗi một khối ngọc thạch đều chỉ có kích thước như móng ngón tay cái của người trưởng thành, hình tròn. Màu sắc ôn nhuận, vừa nhìn là biết mỹ ngọc này là hiếm có.

“Đường Tam...” Đại Sư đẩy chiếc đai lưng sang bên cạnh Đường Tam mở miệng nói: “Trong mọi người đều có không gian trữ vật. Vật này ta tặng cho con!” Nói xong hắn quay ra nhìn về phía đám Tiểu Linh bản thân cũng có chút ngượng ngùng: “Đây là món quà duy nhất người bạn để lại cho ta. Trong tay ta chỉ có còn một cái...”

Mấy bé gái lại nhìn về phía nhau một chút, Minh Châu mỉm cười rất hài hoà: “Sư phụ, chúng ta còn hiểu được. Với lại, trong tay chúng ta cũng có một cái không gian trữ vật còn nữa còn không so với cái sư phụ kém. Sư phụ vẫn là để lại cho sư đệ đi!”

“Cảm ơn sư tỷ!” Đường Tam cũng không khách khí, đưa tay tiếp lấy. Đại sư đưa cho mình chiếc đai lưng, hẳn cũng là có hàm ý tương tự.

Đại sư nói: "Đai lưng này đã theo ta rất nhiều năm rồi, cũng bị mai một rất nhiều rồi. Hy vọng trong tương lai, nó có thể ở trong tay ngươi phóng xuất ra quảng thải nên có."

Vừa cầm đai lưng vào tay, Đường Tam tựu cảm giác được nó không bình thường, đai lưng tựa hồ có rất nhiều khí lưu mỏng manh đang lưu chuyển, mà khí lưu của bản thân đai lưng như dòng không khí, lấy ngọc thạch để chứa đựng.

"Ba mươi năm trước, trong khi ta có được nó cũng không biết tên của nó là gì, nhưng với nhiều năm nghiên cứu của ta, nó có thể xem như Hồn đạo khí đứng đầu, tác dụng là chứa vật. Chỉ cần hồn lực của ngươi rót vào trong đó, mỗi một khối ngọc thạch đều cấp cho ngươi không gian chứa vật là một thước vuông. Rất tiện để chứa các loại vật phẩm."

“Không nghĩ tới sư phụ kiến thức cũng thật uyên bác!” Tuyết Nữ trong lúc này hơi nghiêng cằm. Chiếc khăn che mặt nhẹ nhàng rung động. Nàng mở miệng nói: “Ngài vậy mà cũng biết đến hồn đạo khí? Ta biết được hồn đạo khí sớm đã thất truyền mới đúng. Số lượng hồn đạo khí từ xa xưa truyền xuống hẳn còn rất ít!”

Trong lòng Đại Sư thầm nghĩ: “Xem ra mấy đứa này sợ rằng không chỉ có liên quan tới Độc Cô Bác đơn giản như vậy. E rằng, chúng rất có thể xuất thân từ những gia tộc cổ xưa. Trên người chúng đều có hồn đạo khí loại không gian đứng đầu. Dường như còn tốt hơn so với của mình.” Vẻ mặt Đại Sư bình tĩnh không đổi sắc giải thích: “Ta đã đọc rất nhiều điển tịch cổ xưa có nhắc đến hồn đạo khí. Hồn đạo khí, danh như ý nghĩa, bằng vào vũ hồn lực để sử dụng khí cụ. Hồn đạo khí truyền xuống rất ít, phần lớn đều không có tác dụng công kích. Bản thân Hồn sư cũng không cần vũ khí. Hồn đạo khí đều có thể dùng đồ vật để hình dung, về phần chúng nó sinh ra như thế nào, như thế nào chế tác, sớm đã thất truyền. Cái đai lưng này là ta vào mấy vị bằng hữu trong một lần thám hiểm có được. Làm thù lao phân phối cho ta. Đối với ta mà nói, nó không có tác dụng gì quá lớn, sau này hẳn là Đường Tam có thể sử dụng được. Nếu không, Đường Tam con đặt cho nó một cái tên đi?"

Nhìn hai mươi bốn khỏa ngọc thạch ôn nhuận, Đường Tam cơ hồ là không suy nghĩ đáp: "Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Vậy gọi nó là Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ đi."

“Phì...” Hồng Liên che miệng cười khẽ nói: “Sư đệ ngươi đặt tên thật có ý tứ. Thật quá dài dòng còn không bằng lấy cái tên không gian đai lưng. Rất đơn giản và dễ hiểu!” Lời này làm cho khuôn mặt Đường Tam khẽ trở nên đỏ hơn.

Đại sư có chút sửng sốt, khuôn mặt cứng ngắc nhìn không ra biểu tình, gật đầu nói: "Ách... Đúng là tên rất dễ nghe, nhưng hơi dài một chút. Sử dụng nó rất đơn giản, ngươi mang hồn lực rót vào bên trong khỏa ngọc thạch là có thể cảm giác được sự tồn tại của không gian, nếu ngươi phản ứng nhanh, thứ ở trong đó cũng như là trống rỗng xuất hiện. Nhưng muốn mang đặc tính của nó nắm giữ tốt, còn cần luyện tập nhiều hơn. Nếu ngươi có gì không hiểu có thể hỏi mấy vị sư tỷ và sư huynh của ngươi!"

“Đến đến sư đệ...” Diễm Linh Cơ cảm giác thú vị đột nhiên vẫy vẫy tay nói: “Sư đệ, để sư tỷ dạy ngươi. Vậy ngươi thích loại nào? Ôn nhu như nước còn là nhiệt tình như lửa?” Vừa nói nàng khẽ nháy một mắt với Đường Tam.

“Không được!” Hồng Liên lập tức cảm giác được món đồ chơi của mình bị cướp nàng mở miệng nói: “Chuyện này đương nhiên là phải giao cho bản cô nương rồi. Phải biết bản cô nương chính là lão đại trong phòng. Lão đại chiếu cố đàn em là đương nhiên!”

“Sư đệ...” Hồ Mị Nhi cười nhẹ châm chọc Đường Tam nói: “Cẩn thận một chút! Họ chỉ muốn trêu đùa ngươi mà thôi!”

Khuôn mặt Đường Tam theo đó đỏ lên, hắn vội vã quay sang nhìn về phía Tiểu Linh nói: “Sư huynh, việc này nhờ ngươi? Ta có chút không hiểu cách sử dụng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ này? Ngươi có thể chỉ cho ta được không?”

“Được!” Tiểu Linh gật đầu bình tĩnh đáp lại: “Cách sử dụng của nó là...” Bản thân Tiểu Linh bắt đầu sử dụng không gian trữ vật của mình để làm mẫu cho Đường Tam xem. Bốn trăm dặm đường, nói dài thì không dài, nhưng cũng không tính ngắn, thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ mới đi tới mục tiêu, Liệp hồn sâm lâm.