Đạo Chu

Chương 532: Dùng lôi kiếp bấy thú



Ở xa hải ngoại, trong một hải vực cấm với cái tên Ma Kình Hải Vực. Nơi mà đối với tất cả thuyền bè và những sinh vật biến là cơn ác mộng. Nơi mà không có bất cứ sinh vật nào dám đặt chân tới. Tại cái nơi nguy hiểm này tồn tại một con ma kình, một sinh vật cực kỳ khổng lồ đang nằm ở dưới đáy biển sâu cực kỳ nguy hiểm. Con mắt to tướng của nó đang nhắm lại và nghỉ ngơi.

Bất chợt con mắt khổng lồ to tướng từ từ mở ra, một cái thân thể to lớn như một hòn đảo nhỏ chậm rãi chuyển động. Đôi mắt nó nhìn thẳng vào trên mặt biển. Ở trên đó nó cảm giác được một thứ gì đó vô cùng hấp dẫn nõ. Thân thể nó bắt đầu hướng về phía trên mặt biển mà bơi đi.


Dưới biển một thân thể khổng lồ với chiều dài vượt quá hai trăm thước, toàn thân đều tỏa ra màu sắc như ngọc thạch, đầu có hai con mắt rất lớn đang hướng về phía mặt biển bơi đi. Con mắt phía bên trái chỉ là một cái hắc động xem ra bị người chọc mù. Mỗi một hốc mắt đều có đường kính trên ba thước.Con mắt bên phải còn lại mang theo sự tò mò nhìn về phía trên.

Một con thuyền nho nhỏ đập vào mắt con cá khổng lồ này. Một viên hạt châu loé sáng đang liên tục chạm vào mặt nước. Ánh sáng loe loé nho nhỏ từ đó truyền tới làm cho con cá khổng lồ này cảm nhận và hấp dẫn nó. Nó lại cẩn thận tiếp cận con thuyền này.

Trên mặt biển, một cậu bé sáu tuổi đang đùa nghịch mặt biển. Ngay sau đó phát hiện dị thường cậu giật mình hét lên: “A...” Ngay sau đó cẩu ngẩng đầu nhìn xung quanh lập tức hét lên một tiếng: “A... cha... mẹ... Oa, oa, oa...” Bộ dạng cực kỳ đáng thương. Hai mắt cậu bé đấm lẽ, nước mắt ào áo từ hai mắt cậu bé chảy ra: “mẹ ơi, mẹ ơi... hu... hu...”

Ở trên khá cao, Độc Cô Bác nhìn vào một khẽ rãnh vực sâu khi nhìn xuyên suốt qua nước biến thấy cái rãnh biển sâu có thể đạt tới hơi nghìn thước. Cậu nhóc đang lơ đếch trên chiếc thuyền bắt đầu ỉ ôi khóc lóc. Bàn tay Độc Cô Bác che mặt lại song hắn cũng hết sức kích động chăm chú nhìn về phía con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển sâu.

Mặt biển vốn đang yên lặng bỗng nhiên bị kích thích dữ dội bốc lên trời. Sóng to gió lớn.Một cột nước đường kính khoảng mười lăm thước ầm ầm phóng lên cao, mang theo không khí vặn vẹo đã hất bay con thuyền nhỏ lên không trung. Một cái thân thể to lớn như một hòn đảo nhỏ vọt thẳng lên mặt nước. Nước biển xung quanh nó toàn bộ đều nổi lên một tầng lam sắc quang thải nồng đậm.Giờ khắc này, phảng phất như là biển cả đã biến thành bầu trời xanh thẳm.

“Aaa...” Cậu bé trực tiếp hét thảm một tiếng nhưng một cái miệng khổng lồ đã trực tiếp há ra hướng về phía cậu bé. Cái miệng khổng lồ ngay lập tức đem cả thân ảnh cậu bé và viên ngọc to tròn đeo trước mặt cậu nuốt vào trong bụng của mình. Vậy mà khi rơi vào trong bụng của con cá khổng lồ, cậu bé không có sợ hãi mà trực tiếp nở một nụ cười.

Đứng ở phía xa, Độc Cô Bác phát hiện con quái vật khổng lồ to tướng này đang nhìn về phía mình. Cả thân thể Độc Cô Bác run bắn lên. Đôi cánh đen xì ở phía sau lưng hắn vỗ nhẹ, thân hình theo bản năng nhanh chóng lùi lại. Đồng thời đôi mắt híp lại nhìn về phía con quái vật khổng lồ này.

Rõ ràng cọn quái vật khổng lồ này cũng nhận ra sự tồn tại của Độc Cô Bác. Thân ảnh nó quấy động muốn tấn công Độc Cô Bác thì bầu trời cũng theo đó đen ngòm lại. Một đám mây đen đã tụ tập ở trên trời cao. Một cảm giác từ lôi điện trên bầu trời làm cho con quái vật hoảng sợ. Nó cảm giác được giống như có thứ gì cao cao tại thượng trên bầu trời đang nhìn xuống nó làm cho nó cả người rùng mình một cái.

Oanh! Một ánh sáng khổng lồ to như cây cột từ trên trời cao trực tiếp đánh thẳng vào người con quái vật khổng lồ kia. Bầu trời đang âm u, khung cảnh tối tăm trong tức khắc lại biến thành lập loè giống như ban ngày.

Tại một nơi khác, một cậu nhóc tóc trắng đứng ở một hòn đảo rộng lớn. Nếu như người nào từng thấy cậu bé rơi vào trong bụng con quái vật khổng lồ kia sẽ rất kinh ngạc tại sao cậu nhóc này lại xuất hiện tại một đảo hoang này. Không phải cậu bé bị con quái vật kia nuốt vào trong bụng nó sao, tại sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này.

Ầm! Tia chớp từ trên bầu trời đánh xuống nhưng không đánh vào cơ thể cậu bé mà trực tiếp xuất hiện hai tia chớp phách ở đằng trước và đằng sau cậu bé không xa. Sự va đập vào nền cát làm cho nơi đó nổ vang và cát vàng cũng theo đó bắn tung toé.

Hai bóng hình từ trong hố xuất hiện, cả hai hình dáng này đều giống hệt như cậu bé không khác chút nào. Cậu lập tức cười nhẹ nói: “Vậy đây là kiếp thứ hai sao? Kiếp mở đầu mở ra thể chất vì đại lôi kiếp. Kế tiếp ngưng kết đan, mỗi trọng có một kiếp, trọng thứ nhất vì một người, trọng thứ hai vì hai người sao?”

Bàn tay đưa lên đấm đá vài cái, ngón cái quẹt mũi, bàn tay mở rộng rã phất nhẹ về phía hai người vẫy vẫy: “Đến đây nào!” Âm thanh cậu nhóc cũng theo đó biến hơi khàn khàn. Đột nhiên một nguồn năng lượng bùng nổ phía sau lưng cậu. Một hư ảnh tựa ảo tựa thật hơi trong suốt xuất hiện sau lưng cậu bé theo đó mái tóc cậu bé cũng tung bay. Đôi mắt cũng phát ra ánh sáng đỏ rực trông cực kỳ khiếp người.

Hai người còn lại cũng không yếu thế chút nào, mặt họ dường như không có cảm xúc nào cả. Đôi mắt nhìn thẳng về phía cậu nhóc. Đằng sau họ cũng trực tiếp bùng lên một thân ảnh khổng lồ giống hệt như cậu bé vậy. Chỉ khác biệt toàn thân những người này lập loè lôi điện và mặt cứng nhắc không chút biểu cảm nào.
...
Bộp, bộp... Những âm thanh phát ra khi đôi tay phủi vào nhau. Hai tay cô bé Hồng Liên chống vào eo. Con mắt to tròn nhìn về phía một đám học viên nằm la liệt dưới mặt đất. Giọng nói nàng mang theo sự uy hiếp: “Thế nào, các ngươi đã biết được bản lĩnh của bản cô nương ta chưa?” Trước kia nàng thích gọi mình là bản công chúa giờ cũng đổi thành bản cô nương.

Nhìn đám người Tiếu Trần Vũ la liệt lăn lộn kêu rên trên mặt đất, đám người Vương Thánh ở đằng sau lập túc hét lên: “Chị cả uy vũ!”

“Thế nào có hay không nhận thua!?” Bàn tay Hồng Liên quơ quơ nắm đấm nho nhỏ trước mặt Tiếu Trần Vũ. Nắm đấm này làm cho cả người Tiếu Trần Vũ lạnh cả người, lông tơ dựng lên. Hồng Liên lại tiếp tục hỏi lại: “Vẫn chưa nhận thua sao? Xem ra bản cô nương còn chưa dạy dỗ các ngươi đến nơi đến chốn.”

"Ta nhận thua!" Tiêu Trần Vũ mặc dù là đại ca trong đám đàn em này nhưng hắn dù sao cũng chỉ có mười hai tuổi, đồng dạng cũng có sự sợ hãi của một đứa bé, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn rối loạn.

“Tốt!” Hồng Liên hài lòng cười, vẻ mặt vui vẻ ra mặt ai cũng có thể rõ ràng lúc này nàng rất cao hứng. Đôi mắt quét nhìn về phía đám học viên nằm la liệt dưới mặt đất nói: "Nếu ngươi đã nhận thua, vậy, hãy án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm."

Tiêu Trần Vũ ngơ ngác nhìn Hồng Liên: "Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng?"

“Đương nhiên là ta rồi!” Hồng Liên và Tiểu Vũ hai người đồng thời mở miệng nói. Ngay sau đó cả hai cũng nhìn nhau cực kỳ quỷ dị.

“Con thỏ nhóc con này...” Hồng Liên giận dữ trực tiếp triệu hồi ra thanh vũ khí kiếm Xích Luyện, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Cô muốn đánh sao?”

“Đánh thì đánh, ta sợ cô chắc!” Tiểu Vũ lập tức mở ra võ hồn, một vòng sáng lại lần nữa dâng lên: “Ta đã ngưng tụ một hồn hoàn. Hơn nữa hồn lực của ta bây giờ đã là 12 cấp. Ta không tin còn không thắng được cô!”

“Aaa...” Hồng Liên cười lạnh mở miệng nói: “Mười hai cấp hồn lực sao? Để ta xem cô có mạnh như lời cô nói hay không?” Bàn tay Hồng Liên quất mạnh, kiếm Xích Luyện lập tức uốn lượn quay trung quanh Hồng Liên bảo vệ nàng. Đồng thời khi nàng đâm mạnh ra, nó biến hoá như một con rắn bắn về phía Tiểu Vũ.

Nhìn kiếm xích luyện uốn lượn như con rắn, Tiểu Vũ có chút e dè mở miệng nói: “Dùng vũ khí chiếm địa lợi không đáng mặt hồn sư. Sao cô không sử dụng võ hồn của cô để chiến đấu với ta?” Trong giọng nói Tiểu Vũ tràn ngập khiêu khích.

“Dùng võ hồn của ta!” Hồng Liên châm chọc cười: “Cô coi ta ngốc như cô sao? Dùng hoa sen làm võ hồn tấn công cô? Con thỏ ngu ngốc!”

“Khốn kiếp, đừng gọi ta là con thỏ ngu ngốc!” Tiểu Vũ tức giận phản bác lại. Thân hình uốn éo cố gắng tránh đi đòn tấn công của vũ khí do kiếm Xích Luyện uyển chuyển tạo ra.