Đạo Chu

Chương 567: Học viện Sử Lai Khắc



“Thật là có chút thú vị đây!” Ngón tay khẽ gó má, Diễm Linh Cơ hơi mị mị đôi mắt khẽ cười, ngón tay chỏ đặt ở miệng của mình: “Quá mười ba tuổi cho dù vài ngày cũng không thu sao? Thật là cho người tò mò học viện Sử Lai Khắc”

Đái Mộc Bạch quay lại một bên ngồi xuống, tà mâu lạnh lùng liếc mắt về những thiếu niên đến báo danh cùng các gia trưởng ở phía sau, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Ba hồn hoàn mang đến áp lực không phải người thường có thể thừa nhận. Hắn lúc này đã không còn giống một đại thiếu gia quần áo lụa là, ngược lại lại giống một tên ác ôn.

Sau một màn này chấm dứt, hàng người cũng bắt đầu có người lục tục rời đi. Bất quá cũng không có rời đi bao lâu vì tất cả đều tụ xung quanh một đám người. Đái Mộc Bách cảm giác quái quái, hàng năm mỗi khi hắn làm như thế này thì cơ bản hàng người ít nhất cũng rời đi một nửa. Hôm nay như thế nào không có ai rời đi. Thật làm cho người có chút khó hiểu. Bất quá lúc này hắn hiểu vì đám người tập trung vào ba người để cho bọn họ chú ý, nam cực kỳ anh tuấn, nữ cực kỳ xinh đẹp.

Một nữ nhân tức giận trực tiếp kéo tai của chồng mình: “Lão đầu, người thế nào còn không cho con đi báo dánh. Nhìn cái gì mà nhín, có tin hay không ta móc mắt ngươi ra!” Khoé miệng người nam nhân trở nên co quắp liên hồi. Hắn vội vã dẫn theo con trai của mình tiến tới.

Đặc biệt thấy con trai của mình cũng ngơ ngẩn, người nam nhân tức giận mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, thằng nhóc này! Thật mất mặt mũi, còn không mau đi báo danh đi!” Nghe thấy vậy người thiếu niên âm thầm khinh bỉ nam nhân. Cha con cùng một ruộc giống nhau thôi.

Người thiếu niên đến trước mặt lão giả báo danh, cha mẹ hắn cũng cùng đi tới. Người mẹ tin tưởng tràn đầy bỏ mười kim tệ vào hộp gỗ, người thiếu niên nhu thuận đưa tay ra. Lão giả nhéo nhéo tay hắn, ánh mắt mờ mờ nhìn thiếu niên một cái, nói: " Vừa mới mười hai tuổi. Đem vũ hồn của người phóng thích ra, cấp cho ta xem."

Thiếu niên gật gật đầu, một đạo hồn lực màu xanh biếc từ trong cơ thể phóng thích ra, một cái bách niên hồn hoàn vòng quanh cơ thể chuyển động lên xuống. Khí tức của bách niên hồn hoàn rõ ràng không kém, vũ hồn xuất hiện, một cây đằng mạn to và dài xoay quanh thân thể hắn.

Lão giả lắc đầu nói: "Không hợp cách, ngươi có thể đi."

Cha mẹ thiếu niên với vẻ mặt rất tin tưởng vào bản sự của con mình, nghe lão giả nói con họ không hợp cách, thần sắc nhất thời cứng lại, người mẹ không nhịn được hỏi: "Tại sao? Con ta tại sơ cấp học viện chính là người ưu tú, ngài không thấy là hắn có bách niên hồn hoàn sao? Hồn sư có được bách niên hồn hoàn cũng không có nhiều lắm đâu."

Lão giả nhàn nhạt nói: "Hồn hoàn thứ nhất là bách niên quả thực rất tốt, bất quá hắn chỉ là một người thường."
Người cha của thiếu niên nhíu mày nói: "Ta không rõ ý tứ của ngài."

Lão giả có chút không nhịn được từ sau bàn đứng lên, chẳng hướng về phía cha mẹ người thiếu niên phía trước, đồng thời cũng hướng những người báo danh đang xếp hàng phía sau: "Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không báo danh phí mà thôi. Bây giờ hối còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không?"

Đại bộ phận người báo danh nghe lão giả nói xong, trên mặt đều mờ mờ mịt mịt.

Lão giả lãnh đạm nói: "Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."

“Di, còn tình thú vị!” Diễm Linh Cơ tiếp tục mở miệng nói. Đám người lúc này đã lục tục rời đi. Một số nam nhân cùng với thiếu niên thì trực tiếp bị nữ nhân véo tai kéo đi. Bọn họ không quên chửi nhỏ Diễm Linh Cơ là hồ ly tinh. Bất quá Diễm Linh Cơ cũng chẳng thèm quan tâm mà khẽ cười. Nàng tiếp tục nói: “Học viện Sử Lai Khắc chỉ thu quái vật sao?”

Chỉ thu quái vật cũng có nghĩa chỉ thu thiên tài. Điều này trái ngược hoàn toàn với học viện Thiên Địa. Học viện Thiên Địa không thu thiên tài chỉ thu người có ý chí sắt đá, có tâm tiến tời không sợ bất cứ thứ gì. Thu đó là cường giả chi tâm mà không phải thiên tài cũng không phải phế vật.

Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, với thực lực của ba người Vũ Vô Cực cũng cực kỳ ngạc nhiên. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là thập niên hồn hoàn, một cái là bách niên hồn hoàn, ba cái thiên niên hồn hoàn cùng một cái là vạn niên hồn hoàn. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn đế ngoài sáu mươi cấp.

Sau mươi cấp, chính là sáu mươi cấp a, ở đây quả thực hiếm thấy, Hồn sư có cấp bậc như vậy cũng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trường côn trong tay lão giả dựng trên mặt đất, một âm thanh trầm đục hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút. Lão già hướng về phía trước một nhà ba khẩu đang trợn mắt, há mồm, khoát khoát tay: "Kế tiếp."

Quang mang hồn hoàn thu liễm, tất cả hồn lực biến mất trong nháy mắt, lão giả khôi phục bộ dáng uể oải lúc trước, phảng phất như khí tức của Hồn đế vừa rồi không phải là do hắn phát ra vậy. Nếu như lúc trước còn có chút người nhà bởi vì lời của lão giả có chút bực tức, vậy bây giờ đều là một bộ dáng câm như hến, ai dám đắc tội với một cường giả có cấp bậc Hồn đế? Mà lại là Hồn đế có vạn niên hồn hoàn. Phải biết rằng, trong chiến tranh, thực lực của một hồn đế, ít nhất có thể địch lại hơn một nghìn chiến sĩ ưu tú.

Ánh mắt khinh thường của người nhà và những học viên báo danh trong phút chốc đã biến mất, thực lực của một người sư phụ phụ trách báo danh đã là ngoài sáu mươi cấp, vậy, lực lượng bản thân của Sử Lai Khắc học viện này cường đại đến trình độ nào? Nhưng là, rất nhanh đại bộ phận người nhà trên mặt đều toát ra vẻ luyến tiếc, yên lặng dẫn con cái của mình rời đi.

Mười hai tuổi đạt tới hơn hai mươi cấp hồn lực, như vậy theo như lời lão giả nói, vậy sợ rằng thực sự chỉ có quái vật mới đạt được. Vốn có hơn trăm nhóm trong chớp mắt tựu chỉ còn mười mấy người báo danh. Lão giả tựa hồ cũng không thèm để ý đến số lượng đệ tử, tiếp tục bắt đầu công việc của hắn.

Người có thể lưu lại, hiển nhiên đều là một cách tự tin thông qua một cửa này của lão giả. Kế tiếp mấy người thiếu niên báo danh đều có hồn lực vượt qua hai mươi cấp, bản thân có hai cái hồn hoàn. Sau khi giao mười kim tệ báo danh phí, lão giả nói cho bọn họ cửa khảo thí thứ nhất để nhập học xem như đã vượt qua, có thể tiến vào học viện để tiến hành khảo thí cửa thứ hai. Người nhà không thể tiến vào học viện cùng thí sinh.

Bởi vì đã tiến gần về phía trước, bọn họ tự nhiên cũng có thể thấy Đái Mộc Bạch ngồi ở phía sau lão giả, Đái Mộc Bạch chẳng những là phụ trách giữ trật tự, đồng thời cũng phụ trách mang những đệ tử đã qua vòng kiểm đi vào trong học viện.

Đái Mộc Bạch lúc này cũng trông thấy được ba người Vũ Vô Cực, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu, mở ra hai tay, làm ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ. Hiển nhiên là đang nói cho bọn họ, báo danh này phải dựa vào cố gắng của bản thân, ta không có biện pháp hỗ trợ.

Trong khi bọn họ đang dùng ánh mắt để trao đổi, đột nhiên, âm thanh kinh thu hút ánh mắt của Vũ Vô Cực. Trên mặt lão giả phụ trách tiếp đón người báo danh lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, lúc này, đứng trước mặt hắn là một cô gái, chính đang thu bàn tay lại.

Cô gái này cũng không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Diễm Linh Cơ thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía Vũ Vô Cực cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.

Bất quá vóc dáng nàng làm cho ba người Vũ Vô Cực cảm giác có chút quen thuộc: “Cảm giác quen quen như gặp ở đâu rồi thì phải?”

Thân hình cô gái hơi run lên, nàng cố gắng thay đổi giọng trở nên hơi chút khàn khàn: "Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Dù thế thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.

Vũ Vô Cực từ ánh mắt của Đái Mộc Bạch nhìn về phía cô gái nọ là có thể đoán được nữ hài tử này nhất định rất đẹp, bởi vì trong tà mâu của Đái Mộc Bạch, hiện ra đã không phải là băng lãnh nữa, mà là quang mang giống như con sói. Đương nhiên là loại sắc lang.