Đạo Chu

Chương 577: Hoàng tử Tuyết Băng



Giờ đây vị đại gia được gọi là thầy Triệu này chỉ muốn nhanh chóng xử lý thương tích, sau đó uy hiếp mấy đứa nhỏ, ngăn cản chuyện xấu truyền ra ngoài, nếu không, Bất Động Minh Vương hắn sau này sao còn dám lăn lộn giang hồ.

"A…" Áo Tư Tạp rất muốn hỏi một chút, thực lực Triệu Vô Cực hắn biết rõ, lại sao bị thê thảm mức này. Nhưng hắn rất nhanh thấy được ánh mắt của Đái Mộc Bạch. Là người thông minh, Áo Tư Tạp lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, thể hiện như không có gì xảy ra, đi tới Triệu Vô Cực, bỏ qua hương tràng vừa rồi, đồng thời ngân xướng lên một tràng chú ngữ, mà mọi người chẳng biết là giọng khóc hay cười.

"Lão tử là gốc của hương tràng". Mặc dù bản thân Áo Tư Tạp nhìn qua không bỉ ổi, nhưng khi hắn nói câu này thì vẻ hèn mọn không giấu đâu được.

Một cây hương tràng nhỏ xíu như ngón út xuất hiện trong không trung, hắn bắt lấy rất nhanh rồi đưa cho Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng không khách khí, nuốt toàn bộ hương tràng. Sắc mặt nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Đái Mộc Bạch cố nén cười, đi về bên Chu Trúc Thanh, lập tức thu hút ánh mắt mãnh liệt của Tru Chúc Thanh. Giọng nói Đái Mộc Bạch mang theo chút bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi không sao chứ? Nếu như ngươi không sao thì tốt rồi. Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi ăn thứ này đâu. Ta thiệt không có cách mà".Chu Trúc Thanh mắt trở nên sắc lạnh, nhắm lại, không thèm nhìn Đái Mộc Bạch.

Ăn hương tràng của Áo Tư Tạp xong, mặt Triệu Vô Cực có chút khởi sắc, quần áo trên người do chiến đấu đã bị rách tả tơi, hắn trực tiếp xé một mảng đưa lên chùi vệt máu trên mặt. Tác dụng của hương tràng Áo Tư Lạp còn có tác dụng giải trừ trạng thái bất thường, hai loại tác dụng của hương tràng đều hiệu quả.

"Thầy Triệu, chúng ta đã vượt qua đợt kiểm tra này phải không?" Đem võ hồn thu lại, Tiêu Y thấy Ninh Vinh Vinh ở bên cạnh mình đứng lên mỉm cười hỏi.

Triệu Vô Cực quay đầu nhìn lại, chính mình đã được hương tràng chữa lành, tức giận hừ một tiếng: "Nhóm các ngươi vượt qua kiểm tra". Hắn lúc này không muốn ở lại, vừa bực mình vừa buồn cười, quay người bước đi.

“Thầy Triệu...” Vũ Vô Cực vẫn là khách khí mở miệng nói: “Vừa rồi, ta ra tay đả thương ngài. Xin lỗi đã thất lễ với ngài rồi!”

Triệu Vô Cực nhíu mày nhìn thiếu niên, trong lòng vừa giận lại vừa yêu thích. Mặc dù hắn đã mất thể diện, lại bị thương nhẹ, nhưng đứa nhỏ này thể hiện khả năng, chiến lược cùng ý chí kiên cường trong chiến đấu, đích thị là quái vật trong số quái vật. Thực lực Triệu Vô Cực cường đại, thương thế chỉ là ngoài da, cũng không lo ngại mấy, lại dùng hương tràng của Áo Tư Tạp, trong chốc lát công phu đã khôi phục chín thành.

Nhìn vào năm người, Triệu Vô Cực nhíu mày nói: "Mộc Bạch, ngươi lo cho bọn họ nhập học. Đúng rồi, ngươi gọi người tu sửa nơi này một chút. Còn vấn đề tiền bạc gì đó, để bọn họ bỏ tiền ra". Bỏ lại lời này, Triệu Vô Cực xoay người đi.
Nhìn khắp nơi phá hư, vẻ mặt Áo Tư Tạp theo đó hơi biến sắc. Hắn nhịn không được hỏi: "Hôm nay Triệu sư phụ làm sao vậy? Đại di mụ tới sao? Sao lại phát tiết lên mấy người tân sinh này vậy?"

Đái Mộc Bạch giận dữ nói: "Có giỏi thì nói to thêm chút nữa, để cho Triệu sư phụ nghe được mới hay! Ông ta bây giờ đang một bụng tức giận, nộ hỏa không biết tìm ai để phát tiết đó. Cái gì mà đại di mụ, ta xem chính ngươi mới đến tìm đó. Một tháng ba mươi ngày ngươi đều đi tìm đủ, tháng hai có 28 ngày lại muốn thêm hai ngày cho đủ hả?"

Áo Tư Tạp có chút ai oán nói:"Không nên nói thô tục như vậy có được không, nơi này còn có nữ tử mà"

"Hê... Hỗn đản nhà ngươi, chú xúc xích tại địa phương này, có thể thiếu sắc đuợc chăng? Chúng ta trước mặt bọn họ nói thẳng, còn có nhiều lần như vậy nữa". Vừa nói, Đái Mộc Bạch không thấy được ánh mắt chán ghét của Chu Trúc Thanh đang từ sau lưng nhìn hắn.

“Đái thiếu...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài, một tay ôm ngực một tay gõ chán: “Vẫn nhờ ngươi giúp chúng ta tiến vào ký túc xá đi. Cả ngày hôm nay chiến đấu như vậy thực sự có chút mệt mỏi. Chúng ta muốn ngủ một giấc cùng với tắm rửa một cái.”

...

Thành Thiên Đấu, ba người Hồng Liên quay đầu thấy được người nói chuyện là một người thanh niên. Bộ dạng của hắn khoảng mười tám, mười chín. Hắn mặc dù cũng không có phóng xuất vũ hồn nhưng nhìn trang phục màu vàng cùng tiêu chí trên người cũng có thể nhìn ra hắn đều là học viên của Thiên Đấu hoàng gia học viện. Khuôn mặt có vài phần tuấn tiếu cùng với quý khí trên người hắn tản ra. Loại khí chất này thường xuất hiện trên những người ở vị trí cao cao tại thượng khi nhìn xuống dưới.

Theo sau lưng người thanh niên này là hai nam nhân tầm trung tuổi. Dường như hai người này cũng là hồn sư. Họ chịu trách nhiệm trong việc bảo vệ người thanh niên kia.

Trước ánh mắt không kiêng nể gì quét về phía ba người Hồng Liên, Tuyết Nữ và Lộng Ngọc. Tuyết Nữ nhăn mày không vui đồng thời âm thầm đánh giá người thanh niên này. Trong khi Lộng Ngọc cũng quá quen thuộc loại ánh mắt này rồi nên nàng không có nhiều cảm giác lắm. Chỉ có Hồng Liên không nhịn được, một tay nàng chống eo, một tay chỉ thẳng về phía người thanh niên kia quát mắng: “Hỗn lão, ngươi là tên vô lại quái quỷ nào vậy!?”

Lời này nói ra làm cho đám người nhất thời ngưng trọng đặc biệt là hai người hộ vệ ở phía sau lưng người thanh niên này. Người thanh niên lập tức mở to mắt nhìn về phía ba vị thiếu nữ nói: “Di, không phải hồn đạo khí sao? Có tính khí, bản điện hạ thích. Các ngươi có biết ta là ai sao?”

“Ta không cần biết ngươi là ai cả!?” Hồng Liên trực tiếp mở miệng khiêu khích nói: “Ngươi còn không cút ngay trước mặt ba người chúng ta. Nếu không đừng trách bản cô nương cho ngươi biết bản lĩnh của bản cô nương!”

“Thực sự có cá tính!” Người thanh niên không vị điều này mà giận dữ, hắn mở miệng lên tiếng nói: “Bản điện hạ chính là Tuyết Băng, hoàng tử của Thiên Đấu đế quốc này. Nơi các ngươi đang đứng chính là thuộc về đế quốc Thiên Đấu. Thế nào... biết thân phận bản điện hạ, sợ rồi đi. Chỉ cần các ngươi nguyện đi theo bản điện hạ, sau này cuộc sống vinh hoa phú quý các ngươi đều có thể hưởng dụng.”“Hừ...” Hồng Liên hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó nàng triệu hồi ra võ hồn, một tay võ hồn một tay ầm thanh kiếm Xích Luyện, giọng nói mang theo lạnh lùng: “Mặc kệ thân phận ngươi là hoàng tử còn là thái tử, còn không mau cút. Vậy đừng trách thanh kiếm Xích Luyện trong tay bản cô nương này.”

“Di...” Tuyết Băng ngạc nhiên cười nhẹ đáp lời: “Không nghĩ tới lại là một hồn sư. Bất quá không chỉ có các ngươi mới là hồn sư thôi đâu!” Vừa nói hắn liếc mắt nhìn về phía hai người nam nhân trung tuổi sau lưng mình. Hai người lập tức triệu hồi ra võ hồn của mình. Cả hai xuất hiện năm hồn hoàn bao phủ lấy họ cho thấy thân thể hồn vương của bọn họ.

“...” Lập tức hai người Tuyết Nữ thấy được như vậy cũng lập tức không chần chờ triệu hồi ra võ hồn của mình. Mái tóc và con mắt Tuyết Nữ biến thành màu lam, làn da cũng trở nên băng lãnh. Khí chất của nàng theo đó biến chuyển lạnh lùng. Thân thể cũng cao hơn một chút, bộ ngực theo đó hơi vểnh cao và đĩnh bạt.

Lộng Ngọc triệu hội ra một thanh phượng vĩ cầm, trên cây cầm phượng hoàng và các loại chim đều sống động như thật. Nó lơ lửng trước mặt Lộng Ngọc, bàn tay Lộng Ngọc đặt ở trên thanh Phượng Vĩ Cầm. Đôi tay khẽ bắn động đồng thời có thể sử dụng ra hồn kỹ bất cứ khí nào.

Mọi người nhìn về phía ba người thiếu nữ này, đều biết họ vô cùng nhỏ tuổi nhưng không nghĩ tới lại có thể là hồn sư ba hoàn. Thật sự làm cho người kinh hãi không thôi. Ba vị thiếu nữ này là thiên tài trong thiên tài. Tuyết Băng mở miệng mỉm cười: “Ba hoàn hồn sư, xác thật là thiên tài. Bất quá sau lưng bản điện hạ là hai vị hồn vương. Các vị tiểu thư thực sự muốn đánh sao? Bản điện hạ có thể bồi đến cùng.”

“Điện hạ...” Lão bản béo mập vội vã chạy đến, hắn khổ sở nói: “Các vị xin hãy nhẹ tay...”

“Hừ...” Bàn tay Tuyết Băng phất lên, hắn cao ngạo hống hách mở miệng: “Ngươi không cần lo, hôm nay chi phí tổn hại, bản điện hạ sẽ chịu hết!” Nói đến đây hắn mỉm cười nhìn về phía ba người thiếu nữ. Ngay sau đó một vị hồn vương lo lắng đi về phía sau lưng hắn nói vài lời. Tuyết Băng theo đó nhíu mày nhìn về phía ba người thiếu nữ: “Ba vị tiểu thư, không biết các vị xuất phát từ học viện hay môn pháp nào?”

Ba người định nhìn nhau nhưng Hồng Liên theo đó trực tiếp trả lời: “Chúng ta không môn không phái cũng chẳng thuộc về gia tộc nào cả!” Đường nhiên nàng có thể dọng ra Thiên Địa tông bất quá nàng muốn xem đám người này biểu hiện như thế nào khi biết nàng không môn không phái.

Ngày hôm qua, Thiên Địa học viện mới thành lập, ra mặt nhiều là Hồ Mị Nhi, Minh Châu cùng với Nguyệt Thần và Đông Quân. Các nàng cũng có lên sóng nhưng cũng khá ít. Thứ hai đám người Tuyết Băng cả ngày chơi bời chưa chắc đã hứng thú với tin tức này. Họ có thể không nhận ra được ba người Hồng Liên, Tuyết Nữ và Lộng Ngọc.

“Hừ...” Tuyết Băng theo đó khẽ cười quỷ dị nói: “Nếu vậy, các vị chi bằng hãy tham gia học viện Thiên Đấu. Bản điện hạ sẽ tự mình dẫn kiến cho ba vị tiểu thư. Chi bằng hôm nay ba vị tiểu thư hãy đi theo bản điện hạ cùng đi như thế nào?”

“Cút đi!” Hồng Liên trực tiếp giận dữ, đôi mắt liếc nhìn về phía Tuyết Băng cho hắn một câu lạnh như băng.

“Hừ...” Tuyết Băng quay đầu nhìn về phía hai người nói: “Mời hai vị hồn vương động thủ. Bắt sống ba nàng cho ta. Chờ chút... tội các nàng chính là nhục mạ hoàng thất....” Đương nhiên bắt người, Tuyết Băng cũng phải tìm một cái cớ rồi.