Đạo Chu

Chương 633: Thành Canh Tân



Tổng quản phụ trách nghe được Nguyệt Thần nói muốn biết võ hồn của các nàng thì là kinh ngạc đến muốn rớt cả mắt kính. Những thiếu nữ này sinh ra đã chẳng có hồn lực rồi, võ hồn cho dù có thế nào đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cần biết võ hồn những thiếu nữ này làm gì? Song nhớ đến thủ đoạn Thiên Địa tông, người chủ quản lập tức ngập miệng không nói.

Mấy thiếu nữ hơi nhìn nhau. Hiếm khi các nàng bộc lộ ra cảm xúc giống như vậy. Các nàng cũng chỉ thoáng chần chờ một chút mà thôi. Bản thân các nàng ai lấy đều có võ hồn cả nhưng các nàng có võ hồn mà không có hồn lực thế nên bản thân các nàng mới không thể trở thành hồn sư. Nếu có thể trở thành hồn sư, các nàng cũng không phải rơi xuống đồng ruộng như thế này.

Ánh sáng yếu ớt lập loè xuất hiện ở trên người các nàng. Nhất thời đồng loạt tất cả các loại võ hồn xuất hiện trên tay các nàng. Một người xuất hiện võ hồn là một cây kéo, một người xuất hiện cây gậy, một người xuất hiện liêm đao, một người xuất hiện lam ngân thảo, một người xuất hiện võ hồn phụ thể là một con lợn, một người xuất hiện võ hồn phụ thể là một con gà. ... Xa xa, Canh Tân thành đã trong tầm mắt, mọi người xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn lại, đã có thể chứng kiến tường thành cao lớn. Toàn thân tường thành Canh Tân thành hiện ra một màu xám đậm, cảm giác giống như là kim loại chú tạo nên. Mặc dù còn chưa vào tới bên trong thành, nhưng mơ hồ đã có thể cảm nhận được Canh Tân thành mang đến vài phần hơi thở kim loại.

“Hồng Liên sư tỷ, chúng ta đến toà thành này để làm gì?” Một thiếu niên có vẻ mặt mỏi lẳng lặng đi theo phía sau lưng hai người thiếu nữ. Vẻ mặt hắn mang theo có chút khó khăn hỏi: “Chúng ta không phải đến nơi này để mua vật liệu kim loại sao?”

Hồng Liên chống eo của mình quay đầu ra nhìn về phía Đường Tam hỏi lại: “Tiểu Tam, ngươi có ý kiến gì không?”

Đường Tam chỉ có thể thở ra một hơi dài muốn nói chuyện. Song hắn vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đi bên cạnh Hồng Liên, Minh Châu nhẹ giọng nói chuyện: “Được rồi, Hồng Liên! Cô không định đem cả toà thành này mua lại đấy chứ? Chúng ta còn phải đi mấy chỗ nữa, hy vọng có thể tìm được những vật dụng hy hữu. Mấy đệ tử Thiên Địa tông còn cần phải có bản mạng hồn đạo khí. Vật liệu hiếm quý là ắt không thể thiếu. Sau khi tìm được những vật cần thiết, cô sẽ được chơi thoả thích.”

“Bản mạng hồn đạo khí!?” Đường Tam nghe được những lời này thì cực kỳ tò mò. Hồn đạo khí, hắn nghe được Đại Sư nói rất nhiều. Bất quá bản mạng hồn đạo khí thì hắn vẫn chưa nghe thấy được bao giờ. Thứ đó có lẽ là hồn đạo khí nhưng lại khác biệt với hồn đạo khí. Không biết thứ đó lại là thứ gì.

“Tiểu Tam, vì ngươi chỉ là học viên nên không biết bản mạng hồn đạo khí!” Hồng Liên đi ở bên cạnh Đường Tam, bàn tay nàng vỗ vỗ lên vai. Ánh mắt mang theo thương tiếc và đồng cảm đối với Tiểu Tam nói: “Bản mạng hồn đạo khí là bí mật bất truyền của Thiên Địa tông chúng ta. Nó sẽ không truyền cho người không phải đệ tử bản tông. Bản mạng hồn đạo khí không giống như hồn đạo khí bình thường. Nó sẽ liên kết đặc biệt đối với hồn sư. Hồn sư thông qua liên tục trưởng thành thì hồn đạo khí cũng theo đó liên tục trưởng thành. Đến một mức độ nào đó, bản mạng hồn đạo khí có thể thành thần khí nếu như hồn sư có thể thành thần.”

Con mắt Đường Tam kinh hãi mở to mắt nói: “Thần... thần khí!”

“Đương nhiên đây chỉ là lý thuyết mà thôi!” Hồng Liên ra vẻ cao thâm mở miệng nói: “Đáng tiếc, ngươi không phải đệ tử Thiên Địa tông a. Nếu như ngươi trở thành đệ tử Thiên Địa tông như vậy ngươi cũng sẽ có bản mạng hồn đạo khí của mình! Thế nào, chẳng lẽ không muốn tham gia vào Thiên Địa tông sao? Chỉ cần ngươi tham gia vào Thiên Địa tông, thần khí không còn là vọng tưởng!” Không biết nàng học ai được điều này.

“Sư tỷ...” Đường Tam nghe được lời này thì lắc đầu từ chối: “Bản mạng thần khí gì đó vẫn là tính! Ta vẫn là không trở thành đồ đệ Thiên Địa tông!”

“Hồng Liên đủ rồi... chúng ta không nói những điều này nữa.” Minh Châu liếc mắt nhìn về phía một cửa hàng rồi khẽ cười: “Chúng ta không đến nơi này để chơi. Kim loại bình thường Thiên Địa tông chúng ta không thiếu. Nhưng hi hữu kim loại chúng ta nhất định phải tự đi mua sắm. Kim Chúc chi đô Canh Tân thành có bán các loại kim loại, hi hữu kim loại cũng có không ít. Sau khi bắt đầu quyết định kiến thiết Thiên Địa tông. Chúng ta muốn một lần đi Canh Tân thành thu thập kim loại quý. Bản mạng hồn đạo khí đối với bản tông đệ tử là không thể thiếu.”

Vừa đi Minh Châu không khỏi liếc mắt nhìn về phía Hồng Liên nói: “Đúng rồi, Hồng Liên thiếu gây chuyện một chút!” Nghe thấy thế Hồng Liên nhún mũi hừ nhẹ một tiếng.

Canh Tân thành. Ở trong Tinh La đế quốc cảnh nội, nhưng lại cùng Long Hưng thành vừa đúng tạo thành hai cái phương hướng, Long Hưng thành ở Đông Nam Thiên Đấu đế quốc, mà Canh Tân thành thì ở Tây nam Tinh La đế quốc. Lệch gần đến khu đất liền của Tinh La đế quốc. Đoạn đường này không ngắn. Bất quá Thiên Địa tông dù có quan hệ không cạn với Tinh La đế quốc bất quá chỉ là mặt ngoài. Nơi đây cũng có chút rừng xa đất lạ, cẩn thận vẫn là hơn.

Canh Tân thành là một trong những thành do Tinh La đế quốc làm chủ, nhưng tuyệt đối không tính là có tên tuổi gì. Bản thân thành thị diện tích bên trong cũng chỉ là trung hạ lưu mà thôi. Đấu La đại lục, chính là thế giới của hồn sư. Là Kim Loại chi thành. Nó không được coi trọng cũng là rất bình thường. Địa vị của thợ rèn, cũng là giống như bình dân. Sức ảnh hưởng của thợ rèn hiệp hội, cũng chỉ ở trong tòa thành này mới có chút địa vị. Võ Hồn Điện kì thật chính là hồn sư hiệp hội, nó nhưng lại có ảnh hưởng đến cả thế cục của đại lục. Bởi vậy có thể thấy được, thợ rèn cùng hồn sư có chênh lệch lớn đến cỡ nào. Đại sư nói cho Đường Tam, càng là thợ rèn tốt, lại càng có khả năng là hồn sư. Bởi vì chỉ có hồn sư năng lực bản thân càng vượt xa người bình thường mới càng có thể chế tạo tinh xảo hơn. Đương nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối. Cũng có một ít đặc thù thợ rèn thiên tài, dưới tình huống dù không có vũ hồn trợ giúp. Nhưng lại như trước ở giới thợ rèn có được thành tựu cực lớn.

Đường Tam cảm thán mở miệng nói: "Nghe sư phụ nói Canh Tân thành là thành thị có được cửa hàng thợ rèn nhiều nhất, chỉ có ở trong tòa thành thị này, thợ rèn mới có thể được coi trọng. Nghe nói, bên trong cả tòa Canh Tân thành. Riêng cửa hàng thợ rèn đã có hơn một ngàn nhà. Thợ rèn lại tính bằng đơn vị hàng nghìn. Có rất nhiều thợ rèn thành thị khác chuyên môn đến nơi đây đến tiến hành thợ rèn khảo hạch. Nếu như có thể thông qua cao cấp thợ rèn khảo hạch mà nói. Là có thể đủ ở lại trong thành thị này. Đơn giản mà nói, nơi này chính là thiên đường của thợ rèn."

"Mặc dù thợ rèn cũng không được hai đại đế quốc coi trọng. Nhưng vũ khí trang bị của quân đội, nông cụ, kiến trúc, đồ dùng trong nhà, đều cần phải thợ rèn tham dự. Càng là cao cấp thợ rèn chế tạo ra cái gì đó lại càng đáng giá."

“Thợ rèn gì đó...” Hồng Liên bĩu môi khinh thường nói: “Sao có thể bằng luyện khí sư của Thiên Địa tông chúng ta được!”

Lời này nói ra hoàn toàn là lời thật lòng. Bất quá Đường Tam không thể nói gì. Đơn giản hai người này hoàn toàn khác nhau được chứ. Một là thợ rèn hai là đạo văn sư. Dùng cái gì để so sánh hai người với nhau. Một đạo văn sư giỏi có thể biến cục đá bình thường thành một vũ khí mạnh mẽ nhưng một thợ rèn lại không có cách nào biến một cục đá bình thường thành một kiện vũ khí mạnh mẽ cả. Hai người phạm trù cơ bản khác biệt nhau hoàn toàn.

Tiến vào cửa hàng lớn này, ba người lại không quá bao lâu ra ngoài. Đường Tam đối với kim loại quý hiếm có kiến thức đặc biệt. Song hắn không khỏi cũng bội phục khả năng của Minh Châu. Chỉ thấy nàng cầm trong tay viên minh châu khá to. Đó là võ hồn của nàng, sau đó nàng liếc mắt nhìn những món đồ khác rồi liên tục hỏi giá và trả hàng.

“Minh Châu sư tỷ...” Đường Tam tò mò hỏi lại: “Ngươi làm sao có thể biết những thứ đó đáng giá!?”

Minh Châu cười nhẹ liếc mắt không đáp. Hồng Liên bĩu môi khinh thường nói: “Sư đệ, đừng nhìn nàng ta đang tỏ ra cao nhân như vậy còn không phải do võ hồn của nàng ta!” Đường Tam nghe thế càng thêm tò mò: “Võ hồn minh châu có khả năng cảm nhận đối với các loại bảo vật và kim loại quý cực mạnh. Chỉ cần dùng võ hồn thoáng cảm nhận, cô ta có thể biết được đó là phế phẩm hay bảo vật!”