Đạo Chu

Chương 659: Sát Lục Chi Đô



Trời cũng hơi u tối, hai người nam nhân, một nam nhân trung tuổi với một thiếu niên đạp trên con đường đất nhỏ. Đôi mắt của họ đều hướng nhìn về phía thị trấn phía trước. Thị trấn này nhìn không quá lớn, nhưng khi bước vào thì Vũ Vô Cực lại cảm giác được không khí chung quanh có chút là lạ, nhưng hắn cũng chẳng biết tại sao, nhưng lại luôn cảm giác được chung quanh thân thể mình đều có một loại hàn ý đặc thù.

Người nam nhân trung tuổi mang theo thiếu niên đi tới trong một tửu quán trong trấn nhỏ. Trong quán rượu không khí nặng nề, quái lạ hết sức, Vũ Vô Cực chú ý tới, Ở chỗ này tất cả đồ đạc đều là màu đen. Bên ngoài mặc dù là ban ngày, nhưng khi vừa tiến vào nơi này lại thấy một loại cảm giác âm lãnh hắc ám.

Lúc này, trong quán rượu đã ngồi hết phần ba, mặc dù nơi này không khí quái lạ, có rất ít người nói chuyện, cho nên có vẻ hết sức an tĩnh. Hai người một già một trẻ đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng phần lớn đều cũng chỉ là kinh ngạc thoáng nhìn, rồi lại rời đi chỗ khác ngay.

Nam nhân trung tuổi tìm vị trí tại góc phòng ngồi xuống. Một gã bán hàng mặc hắc y với sắc mặt lạnh nhạt đi tới. " Cần cái gì?"

Nam nhân trung tuổi lạnh lùng nói:" Cho ta hai chén Huyết Tinh Mã Lệ."

Sắc mặt người bán hàng hơi đổi." Ngươi xác định?" Bị ánh mắt lạnh băng của nam nhân trung tuổi đảo qua, hắn không dám nói gì nữa. Quay đầu đi.

Chỉ trong chốc lát, hai chén chất lỏng quanh quánh được bưng lên. Chất lỏng hiện ra màu đỏ sậm, tản ra một mùi nồng nồng cay cay giống máu tươi vậy. Vũ Vô Cực nhíu nhíu mày, nhưng nam nhân trung tuổi lại bưng một chén lên uống một hơi cạn sạch. Ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên: " Uống đi."

Vũ Vô Cực hít sâu khẩu khí, nhắm chặt hai mắt một hơi uống cạn cốc chất lỏng vào bụng. Chất lỏng có chút lạnh, hơn nữa mang theo vài phần chát chát. Mùi máu tươi nồng đậm gay mũi trong nháy mắt tràn ngập vị giác và khẩu giác của Vũ Vô Cực. Nam nhân trung tuổi nhìn hắn, lạnh nhạt nói:" Đây là một chén máu người."

“Ân…” Vũ Vô Cực nhăn mày gật đầu mở miệng nói: “Mùi vị xác thực làm cho người ta buồn nôn! Chỉ là… đây là điều cần thiết khi ra nhập nơi ấy?” Nói xong miệng hắn vẫn đợm đợm khiến Vũ Vô Cực không khỏi nôn khan một tiếng.

Âm thanh nôn mửa phá vỡ yên tĩnh của tửu quán, thu hút ánh mắt của toàn bộ khách hàng. Một tiếng cười vang vọng lên." Đây là chỗ nào? Về nhà đi thôi. Đây không phải nơi ngươi nên đến đâu."

" Một chén Huyết Tinh Mã Lệ cũng không chịu nổi, vậy mà còn muốn đạt được tư cách đi vào hả?"

" Ha ha, về nhà với mẹ ngươi đi thôi."

Các loại thanh âm xấu xa tràn ngập trong tửu quán, khách trong quán rượu như tìm được điểm giải phóng áp lực, không chút ý tứ nào đả kích Vũ Vô Cực. Bất giác âm thanh người nam nhân trung tuổi vang lên, hắn ngẩng đầu thấy được người nam nhân trung tuổi lại giơ tay lên, chỉ hướng những người đang cười nhạo hắn nói:" Giết bọn họ." Tiếng cười nhạo đột nhiên dừng bặt, ánh mắt mỗi người nhìn về phía nam nhân trung tuổi đều trở nên quái dị hẳn.

“Cần thiết sao?” Vũ Vô Cực nhìn về phía nam nhân trung tuổi kia, bất quá đáp lại là sự lạnh lùng của người nam nhân trung tuổi kia. Vũ Vô Cực bất đắc dĩ nhún nhún hai vai của mình rồi nói: “Được rồi!”

Không đợi Vũ Vô Cực động thủ, một gã đại hắn gần hắn nhất nhảy dựng lên: “ Lão tử sẽ giết ngươi trước." Một thanh đao nhọn như sừng trâu từ một góc độ xảo quyệt đâm ra, đâm thẳng tới vị trí tim của Vũ Vô Cực. Người này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, vị trí xuất đao vừa vặn có thể chui qua khe hở giữa xương sườn của Vũ Vô Cực mà chui vào.

Tay trái như tia chớp phóng ra, một tiếng leng keng đã đâm tới đao nhọn, tên đại hán xuất đao kia chỉ cảm thấy đao của mình tựa hồ đâm vào đá cứng rắn vô cùng, không cách nào tiến thêm dù chỉ một bước. Hắn thấy được thân thể người thiếu niên này như được bao bọc trong một lớp giáp bảo hộ trong suốt. Hai mắt thiếu niên biến thành màu đỏ lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Phanh! Bàn tay ma hồn trực tiếp vung lên đập mạnh vào người nam nhân kia. Thân hình cao lớn của tráng nam kia bị đánh bay ra ngoài, cả lồng ngực đã tan nát, âm thanh nghiền nát xương cốt rợn người truyền khắp mỗi một góc của tửu quán.

Trong số hai mươi hai người này, có năm người nhanh chóng phóng thích vũ hồn, mười bảy người còn lại cũng không chút do dự rút ra vũ khí của mình. Dĩ nhiên không có một người nào chạy trốn.

"Đây là khảo nghiệm, là khảo nghiệm của Sát Lục Chi Đô. Giết hắn là chúng ta có thể tiến vào Sát Lục Chi Đô. Hắn bất quá cũng chỉ là hồn tông mà thôi!" Không biết là ai hò hét một tiếng, con mắt mọi người đều trở nên đỏ bừng, điên cuồng hướng Vũ Vô Cực mà đánh. Hai mươi hai người, chỉ có năm người là hồn sư, một người cường đại nhất cũng chỉ có bốn hồn hoàn mà thôi.

“Không tự lượng sức mình!” Vũ Vô Cực nhìn về phía mấy hồn sư cười nhạt mở miệng nói. Mặc dù hắn mới bước vào võ tu cấp độ ba nhưng thần thông thứ ba bất diễn hỗn độn thể khiến cho tốc độ khôi phục Vũ Vô Cực vô cùng đáng sợ. Dù đánh không lại, hắn cũng có thể kéo chết đám người này!

Học viện Sử Lai Khắc, xe bay từ trên không trung rơi xuống đã khiến cho đám người Phất Lan Đức đều chú ý tới. Sở hữu loại xe bay này nhất định là đại phú, đại quý. Họ cũng không dám chậm trễ lập tức cùng với vài người đi tới. Trong đám người hiển nhiên có cả Triệu Vô Cực. Đối với xe bay, Triệu Vô Cực rất thích nhưng đến bây giờ vẫn chưa sở hữu một chiếc như vậy. Thi thoảng trở mập mạp Mã Hồng Tuấn đến gần học viện Thiên Thuỷ, hắn mới có cơ hội lái xe một lần.

Không quá bao lâu thì xe bay đáp xuống, ba người thiếu nữ cực kỳ trẻ tuổi bước ra từ trong xe. Sự xuất hiện ba người thực sự làm cho nháy mắt nam nhân có vài phần điêu đứng. Mỗi người một vẻ, mỗi người có sức hấp dẫn khác nhau.

“Đây là học viện Sử Lai Khắc sao?” Người thiếu nữ khá là ngây thơ, xinh đẹp có chút tinh nghịch mở miệng: “Ta xem như thế nào giống nông thôn đâu?”

“Hồng Liên…” Một giọng nói vang lên, ngọt ngạo đồng thời mị tới tận xương phát ra. Dáng vẻ nàng giống hệt như một con hồ ly tinh câu dẫn nam nhân. Trên người nàng mặc một bộ quần áo màu hồng như cánh sen. Mái tóc hơi ngả màu đỏ khẽ phất phơ trong gió, đôi môi ướt át khẽ mở: “Chúng ta không lên nhìn mọi việc thông qua bề ngoài được chứ?”

“Các vị tiền bối…” Ngời thiếu nữ tóc trắng lúc này thấy được đám người Phất Lan Đức tiến tới lập tức hành lễ khá là nhã nhặn chào hỏi: “Không biết nơi này có phải hay không là học viện Sử Lai Khắc!”

“…” Mấy thiếu nữ trẻ tuổi như vậy hơn nữa sở hữu con xe như vậy. Phất Lan Đức không nghĩ tới được thế lực nào lại có thể sở hữu như vậy. Song hắn nhìn về phía mấy người này thì thấy khá quen thuộc. Đột nhiên nhớ đến lá sinh mệnh, Phất Lan Đức mới nói: “Mọi người là đến từ học viện Thiên Địa!”

Không nghĩ tới Phất Lan Đức lại biết bọn họ. Chưa kịp để bọn họ nói chuyện thì một âm thanh đã lên tiếng nói: “Mị Nhi, em gái Tuyết Nữ, cả Hồng Liên nữa… không nghĩ tới mọi người lại tới học viện Sử Lai Khắc đấy!” Tất cả bị âm thanh ngọt ngào hấp dẫn, họ quay ra thấy được Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đi cùng với nhau đáng đi tới. … Bịch, bịch, bịch…. từng thi thể ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất của tửu quán. Mà lúc này sắc mặt của Vũ Vô Cực cũng rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh này cũng khiến Nam nhân trung tuổi phải ngạc nhiên.

Nam nhân trung tuổi gật đầu, thản nhiên nói:" Xem ra ta vẫn còn xem thường ngươi. Nhớ kỹ, tiến vào Sát Lục Chi Đô, ngươi chỉ có chính mình, sẽ chăng có ai giúp đỡ cho ngươi, ta cũng chẳng có thể giúp ngươi. Nơi đó không có bằng hữu cùng đồng bọn mà chỉ có địch nhân. Hãy giết chết tất cả địch nhân có khả năng gây uy hiếp cho ngươi. Lấy được giải quán quân của địa ngục sát lục trường, ta tự nhiên sẽ đến đón ngươi. Đến lúc đó, giao dịch chúng ta cũng sẽ kết thúc."

Người bán hàng trong tửu quán cũng không bởi vì mấy chục người đã chết mà kinh hoảng, hắn cũng bình tĩnh như Vũ Vô Cực, tựa hồ sớm đã xem một màn như thế này là bình thường. Vũ Vô Cực gật đầu quay ra nhìn về phía người bán hang trong tửu quán nói: “Mở ra đi, ta muốn tiến vào nơi đó!”

“…” Người bán hang chỉ lẳng lặng sờ lên một cái chốt mở. Âm thanh nho nhỏ vang lên, theo đó mặt đất hơi chấn động nhè nhẹ. Mặt đất đã xuất hiện một cái động thật lớn, gió lạnh từ động này nhẹ nhàng thổi lên. Hắn nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Ngươi có thể tiến vào, thiếu niên!”

Vũ Vô Cực quay đầu hướng về chỗ ngồi của nam nhân trung tuổi mà nhìn lại. Nhưng lại phát hiện nam nhân trung tuổi đã biến mất. Không do dự, hắn thả người xuống dưới, Trực tiếp nhảy vào mặt đất tối om đó. Thân thể của hắn trong nháy mắt bị bóng tối che phủ, cả mất dạng trong đó.

“Hừ…” Người bán hàng rong rễu cợt cầm lấy mộc cái cốc chén bắt đầu lau sạch sẽ nói: “Năm nay đúng là thú vị. Người đi tìm chết thật đúng là nhiều!”

Vào tới bóng tối chỉ là xuống mấy thước, chân Vũ Vô Cực cũng đã đứng vững lại, không cần ánh sáng, huyết đồng của hắn có thể nhìn rõ hết thảy trong bóng đêm. Đây là một thông đạo thật dài, từ từ kéo xuống phía dưới, hơi thở lạnh lẽo không ngừng hây hẩy thổi vào thân thể Vũ Vô Cực. Nhưng hắn vẫn sải bước hướng về phía trước.

Khi Vũ Vô Cực đi được một ngàn bốn trăm sáu mươi hai bước thì một âm thanh lạnh như băng đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến: " Hoan nghênh đi tới Sát Lục Chi Đô. Nơi này là đô thành của địa ngục, là nơi tràn ngập sự giết chóc của thế giới. Ở chỗ này, ngươi có thể đạt được hết thảy mọi thứ mình muốn, nhưng có thể cái giá phải trả lại chính là tính mạng của ngươi."