Đạo Chu

Chương 704: Đến cuối cùng



Một chiêu thức quả thật gân gà bất quá nếu như đối thủ ham chiến đấu tấn công áp sát thì lại khác. Hắn vẫn có thể có cơ hội âm đối thủ. Song hắn cũng phải cẩn thận không thì thực sự đem chính hắn bồi vào. Thiên Nhận Tuyết cũng thực ngạc nhiên khi Vũ Vô Cực lại cảnh báo chính nàng, đối thủ một mất một còn với hắn. Đồng thời còn đem điểm yếu nói cho nàng, hắn cho rằng nàng quá yếu sao?

Trong lòng vừa cảm giác hổ thẹn vừa cảm giác giận dữ, Thiên Nhận Tuyết cả người bốc cháy lên ngọn thái dương chân hỏa. Ngọn lửa màu vàng kim lập lòe bao phủ cả thân thể nàng làm cho nàng như thiên thần hạ phàm. Bàn tay trực tiếp cầm thanh thiên sứ thánh kiếm quét ra. Một vầng sáng hình bán nguyệt mang theo kim quang cùng với ngọn lửa hừng hực đánh về phía Vũ Vô Cực.


Trận đấu này, Vũ Vô Cực cũng chỉ có thực lực ngang với Thiên Nhận Tuyết mà thôi. Nói về phòng ngự thì hắn kém cả thần thể Thiên Nhận Tuyết. Thứ hai lực công kích bình thường cũng kém so với Thiên Nhận Tuyết. Nếu hắn không có thần thông vô hạn chiến lực có thể tăng lực tấn công bao nhiêu tùy thích cộng thêm cây hoàng kim sinh mệnh liên tục cung cấp sinh mệnh lực, hắn cơ bản không thể nào thắng được Thiên Nhận Tuyết. Thứ hai, lực lượng cây sinh mệnh là vô tận, tín ngưỡng không dứt sinh mệnh vô hạn.

Quả thực lần này Vũ Vô Cực lại không có trốn nữa mà trực tiếp đưa tay lên làm thủ thế trực tiếp đỡ đòn này. Thiên Nhận Tuyết cũng học thông minh trực tiếp chém ra sau đó bay vụt ra một bên. Vũ Vô Cực lập tức hấp thu lực lượng của nàng sau đó bắn ngược lại. Lần này Thiên Nhận Tuyết trực tiếp giật mình vì hắn đưa ngón tay chỉ ra. Một tia sáng lóe lên đánh thẳng về phía nơi vị trí nàng vừa di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Thế nhưng tuy Thiên Nhận Tuyết biết rõ như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác không có bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể đón đỡ một kích này mà thôi.

Thiên Sứ Thánh Kiếm tuột ra khỏi tay lơ lửng trước mặt nàng, hai tay bắn ra nhanh như điện chớp, hờ hững điểm ra ba cái trước người, sáu điểm sáng màu vàng bắn ra trên không. Cùng lúc đó, sáu cái Thiên Sứ Sáo Trang mỗi cái đều bắn ra một điểm sáng vàng dung nhập vào trong, một ngôi sao sáu cánh màu vàng hội tụ lại đằng sau Thiên Sứ Thánh Kiếm.

Tức thì lấy Thiên Nhận Tuyết làm trung tâm tất cả chung quanh đều biến thành hư ảo, Thiên Sứ Thánh Kiếm chia ra làm sáu thanh trường kiếm giao nhau, trong nháy mắt xoay tròn, ngưng tụ thành một điểm năng lượng màu vàng hình tròn, tia sáng lóe lên tạo ra lực sát thương cực mạnh đánh thẳng lên người nàng.

Tiếng nổ ầm vang trong nháy mắt bộc phát ra, toàn thân Thiên Nhận Tuyết chấn động rất mạnh, Thiên Sứ Thần Trang trở nên chói mắt vô kể. Có thể thấy rõ ràng từ trên người nàng phóng ra một luồng sương mù màu vàng như thuỷ triều bay về phía sau lưng, hiển nhiên là bị năng lượng công kích của Vũ Vô Cực đè ép khiến cho tổn thương.

Cùng lúc đó, Thiên Sứ Thánh Kiếm của nàng đang xoay tròn cùng với tia sáng do Vũ Vô Cực bắn ra va chạm phát ra một chuỗi đốm lửa chói mắt. Giữa không trung, dường như có một cây pháo hoa màu vàng nổ mạnh, không khí theo đó mà uốn khúc, kim quang lan tràn bao phủ trọn một dặm vuông.

Thiên Nhận Tuyết đang ở trên không cắn răng cố gắng nuốt vào một ngụm máu tươi đã trào ra đến khoé miệng, nàng cảm thấy Thiên Sứ Thần Trang trên người vang lên tiếng leng keng, hiển nhiên vì vừa rồi phải thừa nhận áp lực quá lớn, năng lượng của Thiên Sứ Thần Trang cũng theo đó mà xuất hiện ba động kịch liệt, Thiên Sứ Thánh Kiếm càng không ngừng kêu lên ầm ầm.


Thật may Vũ Vô Cực cũng không có tấn công nữa. Thân thể hắn lại trở nên rách nát, hắn lại lần nữa lõa thể. Năng lượng từ từ ngưng tụ che đi bộ vị yếu hại của hắn. Đồng thời thương thế cũng lấy mắt thường nhanh chóng khôi phục lại. Thật sự là quái vật.

Ầm

Ngọn lửa màu vàng chói mắt chợt bộc phát ra từ trên người Thiên Nhận Tuyết, Vũ Vô Cực đột nhiên cảm thấy, mặt trời trên không dường như to lớn hơn lúc bình thường. Thân thể Thiên Nhận Tuyết lúc đó bốc lên một trụ sáng màu vàng, nàng dùng tay bắt lại Thiên Sứ Thánh Kiếm. Khi nàng ổn định lại thân thể của mình thì thần sắc đã có chuyển biến, trong ánh mắt toát ra vẻ âm lãnh mà Vũ Vô Cực chưa bao giờ nhìn thấy qua. Thân là người phát ngôn của thần thánh quang minh- Thiên Sứ Chi Thần, nhưng lúc này lại tràn ngập khí tức tử vong.

Thiên Nhận Tuyết bất kể mọi giá bắt đầu hấp thu lực lượng của Thái Dương chân hỏa. Thần sắc Vũ Vô Cực cũng trở nên ngưng trọng, nhìn Thiên Nhận Tuyết không mở miệng tiếp nữa. Hắn nhìn ra, Thiên Nhận Tuyết thật sự là muốn liều mạng rồi. Thiên Sứ thần trang trên người nàng không còn là màu vàng nữa, lại đã hoàn toàn biến thành màu đỏ đen của hỏa diễm, đến ngay cả hoa văn bên trên cũng đã nhìn có chút không rõ ràng nữa, có thể thấy thái dương chân hỏa mà nàng hấp thu cường đại cỡ nào. Phải biết, việc hấp thu năng lượng mặt trời không từ bất cứ giá nào này, một chút khống chế không tốt, thì nàng có khả năng sẽ dẫn hỏa tự thiêu. Dưới tình hình bình thường, nàng sao lại có thể làm như vậy chứ?

“Vụt!” Đột nhiên Vũ Vô Cực xuất hiện sau lưng Thiên Nhận Tuyết đồng thời trong tay xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ. Lực lượng khủng bố lại lần nữa truyền vào thân kiếm. Lần này hắn lại tại sử dụng một chiêu kia: “Khởi nguyên: Khai Thiên Tích Địa!” Cả thanh kiếm phát ra ánh sáng chói lòa trực tiếp chém thẳng về phía Thiên Nhận Tuyết.

Phanh! Thiên Nhận Tuyết ăn nguyên một đòn tấn công này tuy nhiên nàng trực tiếp cắn răng chịu đòn. Vòng bảo hộ xung quanh nàng bị đè ép kèm theo đó thiên sứ thần trang phát ra từng tiếng răng rắc lại lần nữa nứt vỡ. Hồn cốt có thể khôi phục do thần lực nhưng nó cũng cần thời gian. Tuy nhiên lần này bốn chiếc cánh mày mẽ đem nàng bao lại. Cộng thêm thánh kiếm đem phần lớn lực tấn công của khai thiên tích địa bài trừ, nàng ngạnh kháng được chiêu này.

Khai thiên tích địa uy lực hoàn toàn đủ đả thương Thiên Nhận Tuyết bất quá muốn giết chết nàng cơ bản là không thể nào. Nguyên ám vũ trụ chung kết có thể giết được Thiên Nhận Tuyết nhưng Vũ Vô Cực không có cách nào sử dụng. Hắn có thể vô hạn dịch chuyển nhưng vừa di chuyển xong muốn sử dụng chiêu thức mạnh mẽ cần thời gian súc lực. Vậy tại sao hắn không súc lực rồi dịch chuyển tấn công đối phương thì hắn không thể làm được vì đây là điểm yếu của dịch chuyển.

Bùng! Ngọn lửa thái dương màu đen lập tức đem toàn bộ dư lực của khai thiên tích địa đánh tan. Đột nhiên đối cánh của Thiên Nhận Tuyết vũ động. Theo đó bốn cánh lập tức lóe ra kim sắc cực kỳ bắt mắt và xinh đẹp.

Viu, viu, viu... Lần này nàng vậy mà không dùng Thiên Sử thánh kiếm tấn công Vũ Vô Cực mà là dùng lông vũ kim sắc xinh đẹp kia. Chúng hóa thành hàng nghìn hàng vạn chiếc lông lửa mang theo thần lực thiên sứ bắn về phía Vũ Vô Cực. Dường như trước sự điều khiển của Thiên Nhận Tuyết chúng lập tức theo đuổi Vũ Vô Cực không bỏ.

Vụt! Vũ Vô Cực nhanh chóng chạy trốn, hắn thương thế còn chưa khỏi hẳn sau khi sử dụng Khai Thiên Tích Địa, hắn bây giờ cần chính là khôi phục thương thế và chạy trốn. Ngay lập tức đám lông vũ trực tiếp xẹt qua. Ngọn lửa mặt trời trực tiếp bám lấy cơ thể Vũ Vô Cực.



Xèo, xèo... Vậy mà thái dương chân hỏa với sức nóng khủng khiếp. Với trợ lực của thần lực trực tiếp đem bộ giáp do ma hồn ngưng tụ đốt thành không khí. Đồng thời trực tiếp đốt lên da thịt Vũ Vô Cực phát ra từng tiếng: “Tư, tư, tư...” Mùi thịt cháy bắt đầu tản ra kèm theo khói đen mù mịt.

Vụt! Vũ Vô Cực cắn răng sử dụng ra dịch chuyển rời đi. Đồng thời cũng lúc đó hắn trực tiếp sử dụng ra phản hồi. Bùng! Một âm thanh nhỏ vang lên, toàn bộ ngọn lửa do Thiên Nhận Tuyết đánh lên người hắn trực tiếp bắn ra rơi rụng khắp xung quanh.

Xèo, xèo... Tàn lửa lập tức từ trên không trung rơi xuống. Chúng trực tiếp rơi lên mặt biển nhất thời tạo ra một âm thanh khủng bố. Cả mặt biển dường như sôi trào lên, hơi nước bốc lên mù mịt bay lên không trung. Không mấy chốc đã hóa thành một đám mây.

Vũ Vô Cực thở ra một hơi: “Hô.... ngươi vậy mà dám ngạnh kháng thần thông Khai Thiên Tích Địa của ta!”

“Hừ...” Thiên Nhận Tuyết cũng dừng lại tấn công, bàn tay đưa lên lau khóe miệng của mình. Một giọt máu kim sắc từ bàn tay nàng nhỏ xuống phía dưới. Ánh mắt nàng cũng biến thành ngoan độc nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Không phải chỉ ngươi mới dám dùng thương đổi thương!”

“Hừ...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài nói: “Xem ra là ta coi thường người. Nếu như chiến đấu kiểu này đúng là ta muốn thắng ngươi vô cùng khó. Vậy để ta cho người thấy chiêu thức mạnh nhất của ta. Mặc dù chiêu thức này ta còn chưa có thành thục sử dụng. Hy vọng ngươi có thể sống sót trước chiêu này.”

Lời vừa kết thúc, Vũ Vô Cực đã đưa tay ra. Hai tay hắn đưa lên, đôi mắt hắn trở nên ngưng trọng nhìn về phía hai tay của mình. Một tay hắn xuất hiện năng lượng hắc ám xuất hiện một cái hắc động. Một tay khác xuất hiện ánh sáng lập lòe như có địa hỏa thủy phong lăn lộn trong đó. Theo sau hai tay trực tiếp chập vào màu.

Ở bên kia Thiên Nhận Tuyết cũng không dám có điều chần chờ. Nàng trực tiếp điều khiển ngọn lửa thái dương. Đồng thời hư ảnh thiên sứ hiện lên rõ ràng sau lưng của nàng. Thần lực toàn bộ truyền vào phía thanh kiếm. Nàng sử dụng ra chiêu thức mạnh nhất của mình. Hai tay hợp lại trực tiếp từ không trung tạo ra thanh kiếm khổng lồ đánh về phía Vũ Vô Cực. Chiêu thức khủng bố như muốn bổ nát cả không gian.

“Hỗn Độn Đại Đạo: Vô Thủy Vô Chung!” Theo một tiếng quát lạnh của Vũ Vô Cực, hắn cũng trực tiếp xuất hiện ngạnh kháng đối với đòn tấn công của thiếu nữ.