Mấy hôm nay ngày nào ở Bắc Thành cũng có mưa, hôm nay khó lắm mới có được một ngày trời quang mây tạnh. Ninh Dã mở cửa biệt thự đi vào, sau lưng hắn là một mảnh nhỏ mờ nhạt ánh tà chiều.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, lão phu nhân không ngồi xem TV như ngày thường mà đang ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn gì đó.
Ninh Dã nhướng mày lên một chút, mặt không có biểu tình gì lướt nhìn một vòng xung quanh sau đó mở miệng hỏi:
“Lão Phật gia nhà chúng ta đang nhìn gì mà nghiêm túc vậy?”
Hắn đặt đồ trong tay lên bàn trà, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua thứ đồ trong tay lão phu nhân.
Là một quyển album, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, lúc này lão phu nhân đang xem lại ảnh chụp trong dịp Tết vừa qua.
Tô Đào ngoan ngoãn đứng giữa vài người Ninh gia, cô gái nhỏ cười vô cùng ngọt ngào, loáng thoáng còn có thể thấy được hai lúm đồng tiền trên mặt.
Ninh Dã thu hồi tầm mắt, tùy ý ngồi xuống sô pha bên cạnh rồi hỏi:
“Em ấy đến trường học trước sao?”
“Cái gì mà đến trường trước?” Lão phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
“Không phải đại học B vài ngày sau mới khai giảng sao?”
Lão phu nhân muốn mở miệng phản bác nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến gì đó, lời nói đến khóe miệng liền thay đổi.
“Không phải cháu rất bận sao? Trở về đây làm gì?”
Ninh Dã biết bà lại đang tức giận vô cớ nên cũng không để ý, lười biếng cười đáp lại.
“Đây không phải là đến để tặng quà mang từ nước ngoài về cho bà sao? Máy bay vừa hạ cánh là cháu đã chạy ngay về đây.”
Lão phu nhân không hứng thú lắm, tùy ý nhìn thoáng qua trên bàn trà. Ninh Dã vừa đặt lên đó hai cái túi xách, trên túi có in logo, là hàng chỉ có ở nước ngoài, trong nước không có.
Vốn dĩ bà cũng không quá để ý nhưng sau lại nghĩ đến gì đó, đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Hai cái sao? Cái còn lại cho ai vậy?”
Ninh Dã thuận tay cầm lấy một quả quýt trong đĩa trái cây trên bàn rồi bắt đầu lột vỏ, hắn không ngẩng đầu, lơ đãng đáp lại:
“Sợ bà lại mắng cháu nên cháu cũng mua cho em ấy một cái.”
Lão phu nhân híp mắt lại nhìn hắn, đáy mắt xẹt ngang qua một tia không rõ ý vị.
Vừa lúc này dì giúp việc mang đến một ly nước cho Ninh Dã, nhiệt tình cười nói với hắn:
“Hôm nay cháu có ở lại ăn cơm không? Nếu như cháu ở lại thì để dì làm thêm mấy món mà cháu thích.”
Ninh Dã còn chưa kịp trả lời thì lão phu nhân ở bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Nó không ăn, tôi đây cũng không có đủ cơm cho nó ăn. Không phải cháu còn bận gì sao? Đi nhanh lên đi.”
Ninh Dã miễn cưỡng cười một cái, không có quá để ý.
“Dì đừng làm cơm cho cháu, hôm nay quả thực cháu còn có việc bận.”
Nói xong, hắn bỏ nửa quả quýt trong tay vào miệng, sau đó vươn tay chỉ vào túi xách trên bàn rồi dặn dì giúp việc:
“Cái này là cho em ấy, cuối tuần em ấy trở về thì dì đưa cho em ấy giúp cháu với.”
Dì giúp việc nghe thấy Ninh Dã nói vậy thì không khỏi sửng sốt, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của lão phu nhân chặn lại.
“Chuyện này bọn ta không giúp được, cháu muốn đưa cho con bé thì tự đi mà đưa.”
Lão phu nhân nói xong cũng không thèm nhìn hắn, cầm lấy túi xách của mình rồi trực tiếp đi thẳng về phòng, dường như là không muốn nhiều lời thêm nữa.
Ninh Dã lại nhướng nhướng mày.
Dì giúp việc vẫn còn ở lại trong phòng khách, trong chốc lát không biết phải làm sao. Dì ấy nhìn Ninh Dã, có chút hơi khó nói.
“Sau khi Tô tiểu thư đến trường thì tâm tình của lão phu nhân không được tốt lắm, cậu đừng để trong lòng nhé.”
Thật ra Ninh Dã cũng không để ý lắm, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ.
“Không phải em ấy đang ở đại học B sao, người vẫn còn ở Bắc Thành thì sao bà lại không vui chứ?”
Dì giúp việc muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của lão phu nhân, cuối cùng vẫn là không nói. Dì ấy hơi mỉm cười, nói sang chuyện khác.
“Cháu không ở lại ăn cơm thật sao? Cháu đừng để ý đến tính khí vừa nãy của bà ấy, thật ra trong lòng bà ấy cũng sẽ lo lắng cháu bị đói đấy.”
“Không ạ, cháu thật sự có việc.”
Ninh Dã để nửa quả quýt còn lại lên bàn rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc ánh mắt xẹt qua cái túi xách còn lại trên bàn, động tác có chút đình trệ, sau đó hắn lại cầm cái túi lên rồi đi thẳng ra cửa.
Cửa biệt thự một lần nữa đóng lại, cửa phòng của lão phu nhân cũng nhanh chóng được mở ra. Bà cẩn thận nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó vẫy vẫy tay với dì giúp việc.
“Người đi rồi?”
“Đi rồi ạ.” Dì giúp việc vừa tiến đến gần bên lão phu nhân vừa gật đầu đáp lại.
“Đồ cũng cầm đi luôn sao?”
Ý của lão phu nhân là chỉ cái túi xách mà Ninh Dã định tặng cho Tô Đào kia, dì giúp việc cũng hiểu ý của bà, gật gật đầu.
Sau đó, dì ấy có chút hơi khó nói.
“Hình như thiếu gia căn bản không biết Tô tiểu thư không có ở lại Bắc Thành, chuyện này… có thể không nói cho cậu ấy biết sao? Hơn nữa bà bảo cậu ấy tự tặng đồ, nhưng điện thoại của Tô tiểu thư bị mất rồi. Số điện thoại mới cậu ấy cũng không biết, đến lúc đó…”
“Tôi chính là muốn khiến cho nó phải sốt ruột đó!”
3
Dì giúp việc không hiểu lắm.
“Dì nghĩ thử mà xem, trước đây ngoại trừ tôi thì nó có hao tâm tốn sức mang quà về cho ai nữa sao?”
Giọng nói của lão phu nhân mang theo ý vị thâm trường.
“Nó là do tự tay tôi nuôi lớn nên tôi hiểu rõ lắm. Tuy bình thường nhìn nó ngả ngớn tùy ý vậy thôi nhưng số người cũng như số chuyện khiến nó phải chân chính quan tâm thì không hề nhiều. Ngay cả cô nó hay là thằng nhóc Lưu Bác kia nó cũng không để ý gì nhiều. Nhưng lần này nó lại mua quà cho tiểu Tô Đào, dì nói xem đây là nói lên cái gì?”
Dì giúp việc hơi kinh ngạc, vốn dĩ không hiểu gì nhiều nhưng sau khi nghe lão phu nhân nói xong thì dường như đã được khai sáng.
Lão phu nhân lại tiếp tục nói:
“Cứ nhìn xem sau đó nó sẽ làm như thế nào, hy vọng tôi sẽ không đoán sai.”
Lão phu nhân thật sự rất thích Tô Đào, cũng thật sự mong muốn hai đứa nhỏ có thể tiến tới với nhau.
-
Sau khi rời khỏi biệt thự, Ninh Dã cho xe chạy một đường đến phía nam, chính là chạy về hướng chung cư của hắn.
Sau khi máy bay hạ cánh hắn lập tức đi thẳng về biệt thự bên này, đồ trên người còn chưa kịp đổi nên hắn định về nhà đổi một bộ khác rồi mới đi tiếp.
Lúc dừng đèn đỏ, hắn vô ý nhìn sang bên ghế phụ, chiếc túi xách định tặng cho Tô Đào được để ở đó. Suy nghĩ một chút rồi lại lấy điện thoại ra, nhắn cho cô một tin.
【WeChat】Ninh Dã: Khi nào em rảnh? Tôi có đồ muốn đưa cho em.
Mãi đến khi về đến chung cư tắm rửa xong xuôi rồi nhưng người ở đầu bên kia vẫn chậm chạp chưa trả lời lại.
Ninh Dã vừa cầm điện thoại lên xem vừa lau tóc. Sau đó không đợi thêm nữa, hắn trực tiếp bấm gọi qua. Không bao lâu sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nói lạnh nhạt không có cảm xúc gì.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.
Tân sinh viên của đại học D sẽ phải huấn luyện quân sự trong vòng một tuần, hôm nay đã là ngày thứ sáu. Lúc giải tán nghỉ ngơi đã là chạng vạng gần sáu giờ tối.
Tô Đào và mấy cô bạn cùng phòng ai cũng mệt mỏi, cũng không ham muốn làm gì nữa nên liền thương lượng với nhau là về ký túc xá nghỉ ngơi trước rồi mới đi ăn tối.
Ký túc xá của Tô Đào là phòng bốn người, ngoại trừ cô là người ở thành phố khác thì ba cô bạn còn lại đều là người địa phương ở thành phố S, có hai người còn là bạn học trung học với nhau.
Mấy cô gái nhỏ bằng tuổi nhau, tính cách cũng không khác lắm nên chỉ cần vài ngày ngắn ngủi là đã sống với nhau vô cùng hòa hợp.
Lúc này mọi người đều mệt mỏi quay về phòng, việc đầu tiên làm là rót nước uống.
Tháng chín cũng đã xem như là cuối hè rồi nhưng nhiệt độ không khí ở thành phố S vẫn liên tục duy trì ở mức cao.
Tô Đào là kiểu người không dễ đổ mồ hôi nhưng lần nào huấn luyện xong trở về tóc và quần áo cũng đều ướt hơn phân nửa.
Cô bạn Đại Linh mang theo một chậu nước lạnh quay về, sau đó lần lượt làm ướt khăn mặt của từng người, vắt khô rồi đưa lại.
“Các cậu đơn giản lau qua một chút đi! Đợi lát nữa ăn cơm xong lại về tắm sau.”
Hai cô bạn cùng phòng khác sau khi nhận lấy khăn mặt liền khoa trương hô lớn một câu. “Cảm ơn Linh mama”
Tô Đào bị các cô ấy chọc cười, cũng nói một câu cảm ơn với Đại Linh.
Tướng mạo của Đại Linh tương đối anh khí, tính cách cũng không hề câu nệ tiểu tiết, ngày thường luôn chăm sóc cho ba người còn lại trong ký túc xá như một người chị lớn.
Lúc này thấy Tô Đào cười với mình như vậy, Đại Linh lại bị sự đáng yêu của cô bạn làm cho không khống chế được nên liền vươn tay tới nhéo nhẹ má của Tô Đào.
“Đồng chí tiểu Tô này, về sau cậu ngàn vạn lần đừng có nở nụ cười này với mấy vị học trưởng của bọn mình nha, tớ sợ bọn họ sẽ bị cậu mê hoặc đến mức số liệu cũng không viết được.”
“Đại Linh...” Tô Đào có chút bất đắc dĩ.
“Tớ không nói khoa trương đâu, cậu chưa lên diễn đàn của trường chúng ta sao!? Cậu đã trở thành chủ đề hot trên đó mấy ngày rồi.”
Nghe đến đó, hai cô bạn cùng phòng khác cũng vô cùng hứng thú.
“Hôm qua trước khi ngủ tớ cũng đã lên xem rồi!”
Người vừa lên tiếng là Mạnh Giai, bọn họ thường gọi nhũ danh của cô ấy là Giai Giai.
Giai Giai vừa nói vừa mở điện thoại, dường như đang tìm đến cái topic đó.
“Đại đa số mọi người đều đang khen đồng chí tiểu Tô của chúng ta nhưng cũng có một số người nói tiểu Tô của chúng phẫu thuật thẩm mỹ, mấy người đó đã bị tớ bấm báo cáo hết rồi! Ha! Nhìn liền biết đây là mấy đứa hay ghen ăn tức ở!”
Cô gái nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng gọi là Hứa Văn Tĩnh, người cũng như tên, tướng mạo nhẹ nhàng, tính cách yên tĩnh.
Lúc này nghe thấy Giai Giai và Đại Linh nói như vậy, cô ấy có chút lo lắng thay cho Tô Đào.
“Đào Đào không phải là không thích nổi tiếng sao? Cái topic này sao vẫn còn nổi quá vậy?”
“Tớ thấy trường của chúng ta mỗi năm đều có một vài tân sinh viên được lên topic thảo luận. Năm ngoái là hoa khôi của khoa mỹ thuật, tớ còn cố ý đi xem ảnh chụp của người đó, so với đồng chí tiểu Tô nhà chúng ta thì còn kém xa.” Đại Linh lơ đễnh đáp lại.
“Đại Linh, được rồi mà.” Tô Đào lại càng bất đắc dĩ
Đại Linh không nói tiếp nữa.
Một lúc sau, như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó nên cô ấy quay sang nói với Tô Đào.
“Đào Đào, tớ đã hỏi chị tớ giúp cậu rồi, chị ấy nói dù cậu là người thành phố khác nhưng vẫn có thể làm lại số điện thoại ở đây. Sau khi kì huấn luyện này kết thúc, cậu cầm theo thẻ căn cước, tớ sẽ dẫn cậu đến chỗ của chị ấy để làm lại, không cần xếp hàng, đặc biệt thuận tiện!”
Tô Đào gật đầu nói cảm ơn với Đại Linh.
Bên kia, Giai Giai vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện vừa nãy, cô ấy liên tục cảm thán.
“Ây da, Đào Đào mới vừa nhập học đã được định là hoa khôi của ngành máy tính trường ta rồi. Về sau nhất định sẽ được rất nhiều người theo đuổi, cũng không biết mấy người bạn cùng phòng như chúng ta có thể dính được ít đào hoa hay không. Tớ không muốn bốn năm đại học chỉ có học tập không đâu, tớ còn muốn có được tình yêu nữa!”
Đại Linh ngồi trên giường, vừa cầm cuốn vở quạt mát cho mình vừa lơ đãng nói.
“Dù có nhiều hoa đào nhưng Đào Đào cũng không nói là muốn yêu đương nha. Mấy ngày nay cậu ấy đã từ chối rất nhiều người, ai muốn xin số điện thoại cậu ấy cũng không cho, cậu ấy còn cự tuyệt một vị học trưởng năm ba nữa!”
Cô bạn nói xong lại nhìn thoáng về phía Tô Đào.
“Đào Đào, có phải cậu đã có người mình thích rồi không? Nếu không... vị học trưởng kia đẹp trai như vậy sao cậu có thể không động tâm chứ?”
Tô Đào sửng sốt một chút, trong đầu không hiểu sao xẹt qua khuôn mặt của một người, sau đó cô lại lắc đầu.
“Không có, chính là tạm thời tớ chỉ muốn học tập, không muốn lãng phí thời gian vào những việc khác.”
Giai Giai lại tấm tắc hai tiếng, than thở.
“Thật sự là ghen tị quá, tớ cũng muốn được một vị học trưởng tìm đến xin số điện thoại của tớ!”
Mấy cô gái cười cười nói nói một lúc rồi mới đứng dậy đi đến căn tin ăn tối. Sau khi trở về, lần lượt từng người đi tắm rửa sạch sẽ.
Tô Đào là người thứ ba, cô tắm xong liền trực tiếp mặc vào váy ngủ rồi lên giường.
Một ngày mệt nhọc, thân thể sớm đã uể oải không chịu được, cô nhắn một tin đơn giản cho lão phu nhân và cha rồi sau đó liền ngủ thật say.
Ngày hôm sau là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng của đại học D, sáu giờ sáng, tất cả các sinh viên đều đã tập hợp ở thao trường.
Sau khi mỗi lớp điểm danh xong thì huấn luyện viên bắt đầu thông báo hạng mục huấn luyện cuối cùng… là huấn luyện dã ngoại.
Mỗi lớp đều có một huấn luyện viên đi ở phía trước dẫn đội, bên cạnh có người phụ tránh đạp xe đi theo hàng ngũ, phía cuối hàng ngũ có một chiếc xe cứu thương chạy theo.
Bọn họ vừa ra khỏi trường học không lâu thì nhiệt độ đã bắt đầu lên cao. Đội ngũ dần dần đi từ trường tiến vào trong thành phố. Đến gần trưa, có mấy cô gái thể lực không đủ nên bị cảm nắng rồi ngất xỉu ngã xuống, sau đó lại được đưa lên xe cứu thương.
Giai Giai đứng cùng một hàng với Tô Đào, bị phơi nắng đến mức mồ hôi không ngừng tuôn ra. Cô ấy nhỏ giọng lầm bầm.
“Mệt quá, tớ không chịu được nữa… Tớ cũng muốn giả bộ bất tỉnh…”
Lúc này Tô Đào cũng đã bị phơi đến mức cảm thấy trước mắt trở nên hơi mờ nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, nghe Giai Giai nói vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở.
“Huấn luyện viên của lớp chúng ta nghiêm khắc hơn so với những lớp khác, thầy ấy sẽ không dễ bị gạt như vậy đâu…Cậu cố chịu thêm chút nữa đi! Sắp kết thúc rồi.”
Quả thực là sắp kết thúc rồi, hơn hai mươi cây số huấn luyện dã ngoại, đi từ sáng sớm đến trưa, nếu còn không kết thúc thì đoán chừng sẽ có thêm nhiều người ngất xỉu.
Trên đường quay về trường, đội ngũ dừng lại ở một chỗ đèn đỏ, Tô Đào vừa vặn đứng ngay chỗ có bóng râm. Mát mẻ tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tinh thần cô thanh tỉnh hơn một chút. Cô hít sâu mấy cái để điều chỉnh tốt trạng thái.
Lơ đãng nhìn sang bên cạnh, giây tiếp theo, ánh mắt của cô bỗng nhiên bị kìm hãm. Là nhìn lầm sao? Người ngồi trong chiếc xe đang đậu ở đằng kia, hình như là Ninh Dã.
Hắn nắm chặt tay lái, từ mặt bên nhìn qua thì thấy cằm hắn đang căng chặt, dường như đang gấp việc gì đó.
Lúc này đèn xanh sáng lên, không đợi Tô Đào cẩn thận nhìn rõ lần nữa thì chiếc xe kia đã nhanh chóng lái đi.
Huấn luyện viên ở phía trước lại lần nữa hô khẩu hiệu để mọi người cùng đi, cô không có tâm tư nghĩ nhiều nữa, tiếp tục theo hàng ngũ tiến về phía trước.
Khoảng gần một giờ chiều, tất cả đều đã quay về trường. Kỳ huấn luyện xem như là kết thúc, mọi người được cho giải tán, ai làm chuyện nấy.
Tô Đào và mấy cô bạn cùng phòng mệt không chịu nổi, cũng không còn tâm tư đi ăn nữa nên liền cùng nhau đi về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Ký túc xá của bọn họ cách thao trường không xa, quẹo vài đường là đến nơi. Dọc đường đi Tô Đào đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô đang nghĩ đến người đàn ông vừa gặp trên đường kia, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.
Giai Giai đi bên cạnh, cũng không biết là nhìn thấy gì mà bỗng nhiên lắc lắc cánh tay của Tô Đào.
"Mau nhìn mau nhìn, dưới lầu ký túc xá có đại soái ca!"
Tô Đào không có tâm tư gì nên chỉ tùy ý gật đầu, kết quả vừa ngước mắt nhìn sang bên kia thì bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Bên kia, Ninh Dã đã đứng đợi dưới lầu ký túc xá được một lúc.
Khí trời vô cùng nóng, mấy cô gái lui tới ký túc xá đều như vô ý mà ngắm nhìn hắn, kiên trì của hắn hầu như sắp mất hết. Mãi đến khi không thể nhịn được nữa mới đen mặt gọi cho trợ lý Trương.
“Cậu xác định ký túc xá của Tô Đào là ở chỗ này chứ?”
Ninh Dã vừa nói vừa phiền não xoay người, ánh mắt đang nhàn nhạt hướng ra xa thì liền thấy được người mà mình vẫn đang chờ.
Dường như cô gái nhỏ cũng nhìn thấy hắn, lúc này trên mặt cô tràn ngập vẻ ngoài ý muốn và kinh ngạc. Cũng không biết tại sao, lúc bốn mắt chạm nhau, cô bỗng nhiên lùi về sau một bước.
Sắc mặt của Ninh Dã trầm hơn, hắn nhìn cô, cắn răng nói một câu.