Ninh Dã vội quay về Bắc Thành nên sau khi mua điện thoại mới cho Tô Đào xong thì hắn trực tiếp chở cô về trường học.
Hắn cho xe chạy đến gần ký túc xá, cũng không xuống xe, chỉ đơn giản nói với Tô Đào vài câu rồi liền rời đi.
Cô gái nhỏ đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, trong đầu đều là mờ mịt cùng với một đống dấu chấm hỏi.
… Anh ấy là đến bên này đi công tác sau đó thuận đường đến tìm mình sao?
Tô Đào cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu cũng không thật sự nghĩ ra được nguyên nhân nào khác nên sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, cô chậm rãi bước dưới ánh tà chiều quay về ký túc xá, lúc lên đến phòng thì phát hiện cả ba người còn lại đều không có ở trong phòng.
Cô nhắn tin cho Đại Linh hỏi mọi người đang ở đâu rồi sau đó liền đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút.
Lúc cô tắm xong thì mọi người cũng đã quay về phòng, các cô ấy còn mang theo một đống đồ ăn vặt cùng với bia.
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ kinh ngạc.
"Sao các cậu lại mua bia về vậy?"
Đại Linh xắn tay áo lên, vừa mở túi nilon của siêu thị lấy bia ra vừa trả lời:
"Kỳ quân sự đã kết thúc rồi nên đương nhiên là phải ăn mừng một chút chứ! Hơn nữa chúng ta đều đã thành niên rồi, uống chút bia thì có làm sao đâu!"
Mạnh Giai ở bên cạnh phụ họa theo:
"Đúng vậy! Lúc trước thi đại học xong lớp của bọn tớ còn tụ lại uống rất nhiều nữa đó!"
Cô ấy nói xong lại ngẩng đầu đầu nhìn Tô Đào.
"Đào Đào à, cậu đừng nói với tớ là cậu chưa từng uống qua nha!"
Tô Đào chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Văn Tĩnh ở bên cạnh lúc này cũng lặng lẽ giơ tay lên.
"Tớ cũng chưa từng uống bao giờ."
Đại Linh và Mạnh Giai nhìn nhau, mỗi người cầm một lon bia, cười thật vui vẻ.
"Hai bé ngoan tới đây nào, bọn chị mang các em chân chính tiến vào thế giới người lớn!”
-
Tô Đào bị các cô ấy rót cho không ít, khuôn mặt nhỏ đã bỏ bừng lên, đôi mắt giống như treo lên một tầng sương mù, tinh thần cũng có chút không được tỉnh táo.
Mấy cô bạn cùng phòng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cô ngồi bên cạnh gật gật đầu tựa như gà con mổ thóc.
Sau đó Đại Linh kêu cô vài tiếng thì cô mới giật mình mà phản ứng lại.
"Hả? Làm sao vậy?"
Đại Linh có chút bất đắc dĩ nhìn cô nói:
"Sao tửu lượng của cậu còn không bằng cả Hứa Văn Tĩnh nữa vậy? Chúng ta đều uống như nhau nhưng hiện tại cậu đã bắt đầu mơ màng rồi."
Tô Đào có chút ngượng ngùng dùng mu bàn tay chạm chạm vào gò má đang đỏ ửng của mình, nói:
"Các cậu vừa mới hỏi tớ cái gì vậy?"
"Bọn tớ hỏi là tại sao cậu lại đến đại học D vậy? Điểm của cậu cao như vậy, lại là người Bắc Thành, nếu tớ là cậu thì tớ sẽ ở mãi Bắc Thành không đi đâu hết."
"Trường của chúng ta cũng tốt mà..."
"Trường của chúng ta tuy là không tệ nhưng mà học ở gần nhà mình không phải là tiện hơn sao!"
Tô Đào mơ mơ màng màng mà lắc đầu.
"Không có tiện, tớ sẽ khiến cho một người gặp phiền toái..."
Mạnh Giai nghe xong có thì thấy có chút mơ hồ, sau đó cô ấy lại nghĩ đến người đàn ông đứng dưới cửa ký túc xá kia nên lên tiếng hỏi:
Lần này Mạnh Giai càng thấy mơ hồ, vừa định hỏi thêm thì đã bị Đại Linh ngăn lại.
"Cậu là tuyển tập mười vạn câu hỏi vì sao sao? Ở đâu ra mà nhiều vấn đề như vậy chứ! Tiếp tục uống đi!
Nhưng mà nếu cứ uống không như vậy thì cũng hơi chán, chúng ta chơi trò gì đi! Chơi trò số 9 đi, mỗi người đếm số theo thứ tự, đếm đến số có số 9 hoặc là bội số của số 9 thì đều không được đếm. Người thua sẽ phải làm một chuyện mà ngày thường không dám làm!”
Tô Đào mơ mơ màng màng căn bản chưa nghe rõ được quy tắc thì mọi người đã bắt đầu chơi rồi. Mấy vòng đầu vận khí của cô rất tốt, đến lượt cô đều tự động nhảy qua bẫy rập nhưng sau đó không còn được may mắn như vậy nữa.
"Đào Đào cậu lại sai rồi! Không được rồi, không thể tha cho cậu mãi như vậy được! Cậu nhanh tiếp nhận trừng phạt đi!"
"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!"
Tô Đào chớp đôi mắt to tròn ươn ướt hỏi mọi người.
"Phải làm một chuyện mà trước đây không dám làm sao?"
Ba cô bạn cùng lúc gật đầu.
Cô nghĩ một chút rồi đứng dậy đi lấy điện thoại mới mua lúc chiều đến. Sau đó mở WeChat ra, tìm được tài khoản của Ninh Dã, tiếp tục mở phần chuyển khoản, chần chờ một lát rồi liền chuyển một vạn qua cho hắn.
Tiếp theo, lại lớn gan gửi tin nhắn thoại qua.
"Em… ‘nấc’..."
Lúc cô gái nhỏ nói chuyện thì vô tình nấc một cái, cũng bởi vì đang say nên thanh âm cũng mang theo chút ngây ngô như con nít.
"Em… một chút cũng không muốn anh mua điện thoại cho em!!"
4
Đầu bên kia Ninh Dã vừa mới xuống máy bay, sau khi ra khỏi sân bay thì liền nhận được tin nhắn WeChat của Tô Đào.
Lúc thấy phía trên khung thoại với cô gái nhỏ có điểm đỏ thì hắn thoáng nhướng mày, trên mặt không tự giác mang theo ý cười hững hờ.
Nhưng đến khi nhìn thấy thông báo cô gái nhỏ chuyển khoản cho mình thì nháy mắt cặp mày liền nhíu chặt lại.
Tiếp tục bấm mở tin nhắn thoại, giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ truyền đến.
"Em.. ‘nấc’... Em… một chút cũng không muốn anh mua điện thoại cho em!!”
"..."
Sắc mặt của hắn đen xuống trong nháy mắt, nhanh chóng gõ vài chữ rồi gửi qua.
【WeChat】Ninh Dã: Vậy em muốn ai mua cho em?
Lập tức liền có tin nhắn lại.
【Tô Đào chỉ nhận tin nhắn từ bạn thân, hiện tại bạn chưa phải là bạn thân của anh ấy (cô ấy), hãy gửi yêu cầu cho anh ấy (cô ấy) để được chứng nhận bạn thân, sau khi đối phương xác nhận thì mới có thể gửi tin nhắn.
[Gửi yêu cầu chứng nhận bạn thân] 】
8
Ninh Dã: …
-
Ngày hôm sau lúc Tô Đào tỉnh dậy thì đầu vô cùng đau.
Trong phòng ký túc xá đều là mùi bia, trên bàn nhỏ vẫn còn mấy lon bia rỗng và đồ ăn vặt chưa được thu dọn, mấy cái ghế cũng được đặt loạn xạ khắp nơi, có một cái còn ngã trên mặt đất.
Đưa mắt nhìn một vòng, một mảnh hỗn độn…
Tô Đào ôm đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ lại những chuyện đã phát sinh vào tối hôm qua.
Mọi người trong phòng cùng nhau uống bia, hình như cô chỉ mới uống có hai lon đã say khướt, sau đó Đại Linh và Mạnh Giai có hỏi cô gì đó nhưng cô không nhớ rõ. Tiếp theo hình như là mọi người cùng nhau chơi trò chơi, cô có thua mấy lần nhưng mọi người đều tha cho cô, nhưng sau đó lại tiếp tục thua nên mọi người hét to nói muốn phạt cô…
Như là nghĩ tới gì đó, trong lòng Tô Đào hơi hoảng. Cô nhanh chóng tìm kiếm điện thoại trên giường rồi mở ra xem.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nghỉ ngơi nên buổi tối cô đều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng. Trên màn hình lúc này có một loạt cuộc gọi nhỡ cùng với mấy tin nhắn. Tất cả đều xuất phát từ một người, là Ninh Dã.
Tô Đào: "..."
Cô gái nhỏ có chút ảo não gõ đầu mình, một lúc lâu sau mới dám mở tin nhắn ra xem.
【tin nhắn】Ninh Dã:?
【tin nhắn】Ninh Dã: Kéo tôi vào danh sách đen???
【tin nhắn】Ninh Dã: Còn uống say?
…
Ở giữa còn vài tin nhắn nữa nhưng Tô Đào không nhìn kỹ, tầm mắt trực tiếp dừng ở tin nhắn cuối cùng mà hắn gửi đến.
【tin nhắn】Ninh Dã: Tỉnh rồi thì nghe điện thoại của tôi.
Một hồi lâu sau Tô Đào cũng chưa có phản ứng gì.
Tối hôm qua cô chơi thua nên liền nương theo men say mà chuyển tiền lại cho hắn. Nhưng người ở đầu bên kia mãi vẫn không nhắn lại gì, cô thấy có chút sợ, suy nghĩ không biết liệu có phải hắn đang tức giận hay không.
Lúc đó Mạnh Giai và Đại Linh cũng đã uống khá nhiều, hai người bọn họ suy nghĩ một lúc liền đưa ra một chủ ý ngốc nghếch cho cô.
“Cậu cứ xóa bạn đi, dù cho hắn có tức giận thì cũng không tìm được cậu...”
“Đúng vậy, trước kia tớ cũng thích làm vậy, nếu tớ lỡ làm cho người khác tức giận thì trước tiên tớ sẽ xóa bạn, chờ đến khi đối phương hết giận thì lại thêm trở về.”
Tô Đào chưa làm qua loại chuyện này bao giờ, cũng không có kinh nghiệm gì, mơ mơ màng màng còn có chút chần chờ nhưng Mạnh Giai đã trực tiếp cầm lấy điện thoại của cô, thay cô thực hiện hành động xóa bạn.
“Được rồi, thế giới hòa bình rồi! Chúng ta tiếp tục uống thôi!”
3
Sau đó mọi người lại tiếp tục uống, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vừa ngồi nghe mọi người nói chuyện phiếm vừa gật gà gật gù.
Hồi ức đến đây liền dừng lại, cô có chút ảo não vì nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra được biện pháp nào tốt để có thể giải quyết chuyện này.
Lúc này bỗng nhiên màn hình điện thoại lại sáng lên, khi nhìn thấy hai chữ "Ninh Dã" trên đó thì cô không khỏi giật mình.
Người ở đầu bên kia rất cố chấp, dường như đoán được thời gian này cô nhất định đã rời giường nên vẫn luôn không ngừng gọi đến.
Tô Đào bước xuống giường, sợ quấy rầy đến mọi người còn đang ngủ say nên cô mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Sau khi bắt máy, cô mềm giọng kêu một tiếng "anh Ninh Dã."
Thanh âm hắn từ bên loa truyền tới, ngữ khí vẫn xem như là bình thường.
"Đã tỉnh rồi sao?"
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, rầu rĩ đáp một tiếng "vâng".
"Vậy nói một chút xem ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”
Giọng của hắn nghe rất bình tĩnh nhưng Tô Đào cảm thấy tựa như mưa gió sắp nổi lên. Một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng đáp lại:
"Em không cẩn thận xóa nhầm…"
"Không cẩn thận xóa nhầm?"
Người đàn ông ở đầu bên kia cười hừ một tiếng, ngữ khí không rõ ý vị.
"Vậy đúng thật là rất không cẩn thận."
"..."
Tô Đào cảm thấy dường như chuyện gì hắn cũng đều có thể đoán được nên cô căn bản không biết phải nói gì.
"Vậy sao lại chuyển tiền cho tôi? Lại còn nói không muốn tôi mua điện thoại cho em?"
Cô gái nhỏ lại không biết phải trả lời thế nào, trùng hợp là lúc này từ xa xa trên hành lang vang lên một hồi âm thanh, cô nhìn qua phía đó, giây tiếp theo trong lòng bỗng nhiên "lộp bộp" rớt xuống.
Hôm nay là cuối tuần nhưng sao bỗng nhiên người kiểm tra ký túc xá lại đến vào lúc này? Trong nháy mắt cô liền nghĩ đến bên trong phòng ngủ vẫn còn đang bừa bộn chưa dọn dẹp gì nên vội vã nói với người ở đầu bên kia.
"Anh Ninh Dã, thật ngại quá, bên này em đang có chút việc gấp, em phải cúp máy trước đây!"
Cô nói xong thì căn bản không cho hắn có cơ hội phản ứng lại, trực tiếp cúp máy.
Ninh Dã ở đầu bên kia bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ trở nên gấp gáp như vậy nên có chút sửng sốt. Như là chưa thể xác định được, hắn lấy điện thoại xuống đưa đến trước mặt nhìn giao diện trên màn hình. Lúc này màn hình đã quay lại giao diện chính, cuộc gọi đã kết thúc.
Hắn nén giận, lại lần nữa gọi qua cho Tô Đào nhưng lần này cô lại càng thêm quả quyết, mấy lần đều không nhận, trực tiếp ngắt máy.
"..."
-
Lúc trợ lý Trương tiến vào văn phòng tìm Ninh Dã thì gặp phải sắc mặt cực kỳ đen của hắn.
Cậu ta có chút sợ hãi, điện thoại cầm trong tay vẫn còn đang trong cuộc gọi, cả gan nói:
"Tiểu Ninh gia, Dương Phàm tiên sinh nói điện thoại của ngài vẫn luôn báo bận, gọi không được nên mới gọi đến cho tôi. Cậu ấy bảo tôi nói với ngài là buổi tối cậu ấy muốn hai người gặp nhau rồi cùng đi đánh bài."