Không lâu sau, Lưu Bác bị mẹ kêu xuống nhà chuẩn bị ra về.
Bởi vì Lưu Bác vẫn luôn ngồi ngốc trong phòng Ninh Dã nên đến lúc thấy cô mình kêu thằng em xuống lầu, hắn cũng nhấc chân xuống lầu theo để tiễn hai mẹ con bọn họ ra về.
Ninh lão phu nhân cũng vừa mới ra khỏi thư phòng, bà đang giúp con gái soạn đồ mang về.
Đồ ăn hôm nay lão phu nhân làm thật sự quá nhiều, một bàn đầy đồ ăn nhưng chân chính động đũa vào cũng không quá một nửa. Nhưng đây là do bà nhiệt tình vui vẻ muốn làm, không ai có thể cản được.
Vốn dĩ Ninh gia nhà bọn họ có truyền thống tiết kiệm từ thế hệ trước, dù kiếm được nhiều tiền cũng không thể lãng phí. Chính vì vậy nên dù là những món ăn còn thừa lại nhưng Ninh Vi một chút cũng không để ý.
Lão phu nhân cũng nhiệt tình giúp con gái đóng gói đồ mang về, đến lúc người đều phải đi đến nơi rồi mà bà vẫn còn gân cổ lên hỏi.
"Món sườn kia con không đóng gói lại sao? Tiểu Bác rất thích ăn đó, con mang về cho nó đi!"
"Có rồi có rồi! Được rồi mẹ đừng có nhọc lòng nữa, thằng ranh con này mỗi ngày chỉ biết chọc cho con tức giận thôi, mẹ chiều nó như vậy làm gì!"
Lúc Ninh Vi nói chuyện còn đánh cho Lưu Bác một cái, cậu nhóc vô duyên vô cớ bị đánh, có chút tức giận với mẹ mình.
Nói tới đây, Ninh Vi dường như là nhớ lại gì đó, quay qua nói với Ninh Dã.
"Cháu ở bên cạnh phòng của Tô Đào nên chút nữa trở về giúp cô nói với con bé một câu nhé. Nói với con bé hai ngày nay cô sẽ còn qua đây nữa, làm phiền con bé giống như lúc trước, giúp cô dạy bổ túc cho thằng nhóc Lưu Bác này."
Lưu Bác vốn đã không kiên nhẫn, lúc này nghe xong lời của mẹ mình nói, da đầu lập tức trở nên tê dại.
Bây giờ trong mắt cậu nhóc, Tô Đào chính là một nhân vật nguy hiểm. Vốn dĩ ngay từ đầu cậu nhóc đã không vừa mắt với Tô Đào, lí do là vì cậu cảm thấy chán ghét đối với những người mà trong mắt người lớn được xem là bé ngoan. Hơn nữa Tô Đào còn có hôn ước với Ninh Dã nên ấn tượng về cô trong lòng Lưu Bác càng thêm xấu.
Cậu nhóc còn tưởng sau khi Tô Đào và Ninh Dã hủy hỏ hôn ước thì mối quan hệ giữa cậu và Tô Đào sẽ trở thành kiểu nước sông không phạm nước giếng, nhưng ai mà ngờ được, hôm nay cậu lại đột nhiên phát hiện ra một chút sự tình khó lường...
Lưu Bác không đoán được rốt cuộc hiện tại anh họ của mình đang nghĩ gì, nhưng vẫn đem lời cảnh cáo của anh ấy để trong lòng.
Nếu việc học bổ túc này trở thành sự thật thì cậu sẽ lại giống như trước kia, trở thành thuộc hạ của Tô Đào. Lỡ như trong lúc học cậu thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói lời không hay thì...
Lưu Bác quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.
Cũng may sau khi Ninh Dã nghe cô mình nói xong liền trực tiếp từ chối.
"Nếu thành tích của Lưu Bác không tốt thì cô nên tìm gia sư đến dạy cho nó, tiền học phí cháu sẽ trả. Tô Đào không rảnh."
Y
Ninh Vi nghe xong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vừa nãy cô cũng đã nói sơ với Tô Đào về chuyện này, cũng không thấy con bé nói là không rảnh, sao bây giờ lại bị người khác gián tiếp từ chối rồi?
"Con bé không phải vừa mới nghỉ đông sao? Sao lại không rảnh được?"
Ninh lão phu nhân đã nghe ra được trong lời nói của Ninh Dã có ẩn ý, bà cũng đoán ra được thằng cháu này nghĩ gì.
Nếu Tô Đào đồng ý dạy bổ túc cho Lưu Bác, vậy thì cơ hội đơn độc ở chung của hai đứa mỗi ngày liền sẽ ít đi. A, hiện tại biết sốt ruột rồi sao?
Ninh lão phu nhân trong lòng mắng thầm hai tiếng, nhưng trước tiên bà vẫn ra mặt đứng cùng một thuyền với con gái mình.
"Này, sao cháu biết được tiểu Tô Đào của bà không rảnh chứ?"
Lão phu nhân nói xong cũng không cho Ninh Dã cơ hội phản bác, tiếp tục quay qua nói với Ninh Vi.
"Được rồi, hai mẹ con nhanh chóng trở về đi, chuyện này ta sẽ thay con nói với Tô Đào!"
Ninh Dã đứng ở phía sau hơi nhíu mày lại.
Sau lại tiễn hai mẹ con bọn họ ra về, Ninh Dã cũng không định ở lại dưới lầu nữa nên liền bước chân lên lầu.
Ninh lão phu nhân thấy vậy liền lên tiếng gọi hắn lại.
"Cháu đi đâu đó?"
Ninh Dã giương mắt nhìn thoáng qua trên lầu rồi lười biếng mở miệng đáp lại.
"Về phòng ngủ ạ."
"Trở về chung cư của cháu đi! Bên này không có chỗ cho cháu ngủ đâu!"
Ninh Dã vừa nghe xong liền xoay người lại nhìn về phía Ninh lão phu nhân.
Lão phu nhân không có chút chột dạ nào, thậm chí có đúng tình hợp lý mà nói.
"Sao nào? Không phục sao? Bà nói ở đây không có chỗ cho cháu thì chính là không có!
Trước kia cháu cùng tiểu Tô Đào còn có hôn ước với nhau, con bé lúc đó cũng chưa trưởng thành, ngẫu nhiên hai đứa ở cạnh nhau còn được. Nhưng hiện tại con bé đã trổ mã thành thiếu nữ rồi, hôn ước giữa hai đứa cũng không còn nữa, vậy cháu cảm thấy hôm nay hai đứa còn thích hợp ở chung dưới một mái nhà sao?"
Ninh Dã thật không biết phải nói gì, hắn cũng hiểu được đây là bà đang vô cớ gây rối với hắn.
"Không phải, lão Phật gia của cháu à, bà có phải hay không..."
"Không có phải hay không gì hết!"
Ninh lão phu nhân chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc nãy ở trên bàn cơm bà đã cố tình tạo cơ hội như vậy rồi, muốn hắn biểu hiện tốt một chút trong chuyện tổ chức sinh sinh nhật cho Tô Đào ấy vậy mà hắn lại giả bộ làm lơ không nghe thấy, bà thật sự là giận sôi máu mà.
Càng nghĩ càng giận, lão phu nhân liền đi đến chỗ cái giá treo áo khoác, vươn tay cầm lấy áo của hắn rồi trực tiếp đem lại ném vào người hắn.
"Mặc kệ có phải hay không gì đó, tóm lại là những ngày sắp tới cháu không thể ở lại biệt thự bên này!"
"..."
Sau khi Tô Đào trở lại phòng, trước tiên là đơn giản tắm rửa một chút.
Mặc áo ngủ xong, lúc cô đang vừa xoa xoa đầu tóc đẫm vừa đi ra ngoài thì loáng thoáng nghe thấy được ngoài sân của biệt thự truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Cô vội vàng chạy đến bên cửa sổ, vén màn nhìn ra thì phát hiện tài xế của nhà cô Ninh Vi đã chở hai mẹ con bọn họ rời đi.
Cô gái nhỏ có chút ảo não, vừa nãy cô mới nghe được Lưu Bác cùng Ninh Dã nói chuyện phiếm, cậu nhóc vẫn luôn nói muốn ở lại chơi thêm vài ván game nữa nên cô còn tưởng bọn họ sẽ ở lại thêm chút nữa rồi mới về.
Cho nên lúc trở về phòng cô liền đi tắm rửa đơn giản một chút, cô nghĩ như vậy sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, cũng còn kịp để xuống lầu tiễn hai mẹ con bọn họ.
Trong lúc Tô Đào vẫn đang miên man suy nghĩ thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, tiếng chuông đột nhiên vang lên khiến Tô Đào có chút hoảng sợ.
Cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện người gọi đến là Ninh Dã.
Tô Đào giật mình, nhưng cô không trực tiếp bấm nghe mà lại cầm điện thoại đang không ngừng kêu đi ra bên ngoài. Tóc vẫn chưa được lau khô, dính ở phía sau lưng để lại một loạt vệt nước nhỏ.
Sau khi mở cửa ra, cô liền nhìn sang phòng bên cạnh, tuy đèn trong phòng vẫn còn sáng nhưng lại không có ai ở trong.
Cô chần chờ một lúc, sau đó lại quay vào phòng mình, đóng cửa kỹ lại rồi mới bấm nghe điện thoại. Cô nhỏ giọng lên tiếng.
"Alo?"
"Vừa nãy sao em không xuống lầu vậy?"
Tô Đào cho rằng Ninh Dã để ý đến chuyện cô không xuống tiễn cô Ninh Vi nên nhất thời có chút ngượng ngùng, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Em nghĩ cô và Lưu Bác sẽ ở lại lâu một chút nên mới về phòng để tắm rửa trước"
Lúc cô gái nhỏ nói chuyện, đôi mắt nhẹ cụp xuống, lông mi cũng rũ xuống theo tạo thành một cái bóng nhỏ, không tự giác cắn nhẹ môi, nhìn vừa đáng yêu lại vừa có chút ủy khuất.
"Em không phải cố ý không xuống lầu tiễn bọn họ về đâu..."
Ninh Dã ở đầu dây bên kia nghe ra được ngữ khí có chút ủy khuất của cô, hắn vui vẻ đáp lại.
"Anh lại không nói đến chuyện này, em khẩn trương gì chứ?"
Lúc hắn nói chuyện còn có chút tiếng gió thổi qua làm cho thanh âm của hắn càng thêm lười biếng gợi cảm.
"Về sau ở trước mặt anh không cần phải cẩn thận như vậy. Hình như em đã quên mất thân phận hiện tại của mình rồi đúng không?"
"... Sao ạ?"
"Chính là thân phận người được theo đuổi đấy."
Hắn cười cười rồi tiếp tục nói.
"Em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Được nuông chiều thì không có gì phải sợ, em về sau phải thích ứng đi, muốn nháo như thế nào thì nháo, anh chịu được hết."
1
"..."
Thứ mà Tô Đào chịu không nổi nhất chính là bộ dáng này của hắn, rõ ràng là loại lời nói khiến người khác phải đỏ mặt xấu hổ ấy vậy mà lần nào hắn nói ra cũng là bộ dáng vô cùng thản nhiên như không có việc gì.
Cô còn chưa kịp đáp lại hắn thì cửa phòng đã bị gõ hai cái.
Ngoài cửa là Ninh lão phu nhân, bà lên tiếng kêu Tô Đào khiến cô gái nhỏ ở bên trong hoảng hốt.
"Đào Đào, cháu ngủ rồi sao?"
Tô Đào có chút tiến thoái lưỡng nan, cô cảm thấy hiện tại hẳn là nên ngắt máy với Ninh Dã rồi đi ra mở cửa phòng cho lão phu nhân nhưng cũng lại cảm thấy nếu cứ ngắt máy như vậy thì không được lễ phép cho lắm.
Nhưng không quá hai giây sau, Ninh lão phu nhân ở bên ngoài đã lên tiếng.
"Nếu cháu đã ở trên giường rồi thì không cần phải xuống mở cửa nữa đâu, cũng không có việc gì, bà chỉ muốn nói với cháu là dì giúp việc hôm nay phải về nhà, anh Ninh Dã của cháu cũng đã về chung cư bên kia, đêm nay ở biệt thự chỉ còn hai bà cháu chúng ta thôi, nếu cháu có việc gì thì cứ trực tiếp đến phòng của bà tìm bà nhé."
Tô Đào vẫn đang có chút lo lắng, nghe lão phu nhân nói xong cô ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại.
"Cháu biết rồi, bà cũng đi nghỉ sớm đi ạ."
Ninh lão phu nhân "ừ" một tiếng rồi rời đi.
Cô gái nhỏ nghe thấy tiếng bước chân của bà xa dần, tâm trạng căng thẳng mới dần thả lỏng.
Cầm điện thoại lên nhìn, màn hình vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi. Tô Đào khẽ cắn môi dưới, lần nữa chậm rãi đưa điện thoại đến bên tai.
Ninh Dã dường như là nghe được gì đó, chủ động hỏi cô.
"Vừa nãy là bà đến sao?
"Vâng ạ."
"Bà nói gì thế?"
"Bà nói tối nay ở biệt thự chỉ có em với bà nên nếu có việc gì thì em cứ đến phòng tìm bà ạ."
Hắn nhẹ giọng "ừ" một tiếng, dừng một chút rồi lại hỏi tiếp.
"Em không hỏi xem vì sao tối nay anh lại đột nhiên rời đi sao?"
Tô Đào quả thật cũng có chút tò mò, trước kia nếu vào thời gian này mà Ninh Dã còn chưa đi thì hẳn là sẽ qua đêm tại biệt thự nhưng hôm nay sao lại ra về rồi?
Ninh Dã không chờ cô gái nhỏ đáp lại, trực tiếp giải thích.
"Lão phu nhân nói chúng ta hiện tại đã không còn hôn ước nữa nên không thích hợp ở cùng một chỗ."
Lúc hắn nói chuyện ngữ khí còn có chút ý tứ nghẹn khuất, sau đó lại tiếp tục bổ sung.
"Lão Phật gia nhà chúng ta quả thật là tàn nhẫn mà, một câu không thích hợp liền trực tiếp ném áo khoác vào người anh rồi đuổi anh ra ngoài, đến cả thời gian ngồi lại chờ tài xế đến đón cũng không cho, cứ như là sợ anh ăn vạ không chịu đi vậy."
Cô gái nhỏ bị hắn chọc cho buồn cười nhưng vẫn cố khắc chế, cuối cùng vẫn là nhịn không được cong cong môi cười ra hai tiếng.
Ninh Dã nghe ra được ở đầu bên kia Tô Đào đang cười, hắn lại lười nhác mà trêu cô một câu.
"Bạn nhỏ này, em có lương tâm hay không hả? Hiện tại anh đây là vì em nên mới phải ở ngoài chịu lạnh, em còn cười anh?"
Tô Đào nghe thấy vậy không cười nữa, cô nói với hắn.
"Nếu anh muốn ở lại biệt thự bên này vậy thì để em nói với bà ngày mai em sẽ về lại nhà của mình nhé?"
Dù sao sau khi lên đại học cô cũng đã sớm học được cách tự chăm sóc tốt cho bản thân mình nên bây giờ dù cho có ở một mình cũng không có việc gì.
"Ai nói chuyện này chứ?"
Lúc hai người đang nói chuyện thì tài xế vừa vặn lái xe tới cổng biệt thự, Ninh Dã vừa cất bước đi ra ngoài vừa tiếp tục nói chuyện với Tô Đào.
"Ý anh nói là, nếu như trước kia em không đề nghị hủy bỏ hôn ước thì hiện tại sẽ không xảy ra những chuyện phiền toái như thế này."
Tô Đào nghe hắn nói xong liền ngẩn ra, vài giây sau mới chậm rì rì đáp lại.
"Nhưng lúc trước khi em đề cập đến chuyện hủy bỏ hôn ước, anh cũng đồng ý mà."
5
"..."
Ninh Dã bị nghẹn một chút, động tác mở cửa xe cũng tạm thời dừng lại. Hắn xoay người nhìn lên phía lầu hai của biệt thự, tầm mắt dừng tại nơi cửa sổ vẫn còn đang sáng đèn.
Một lát sau, hắn mới lần nữa lên tiếng, vẫn là thanh âm trầm thấp mang theo chút lười biếng.
"Hiện tại anh đây đã hối hận rồi, được chưa?"
-
3
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Đào: Không được, biến đi.
Ninh lão phu nhân: Lúc cần cháu phối hợp diễn xuất với ta thì cháu lại làm như không thấy, ha hả, vậy thì về sau cũng đừng hòng nhìn thấy vợ mình!