Đào Đào Ô Long

Chương 59: Bây giờ em còn quá nhỏ



Dương Phàm lái xe chạy thẳng ra phía ngoại ô thành phố.

Ban đầu Tô Đào cũng không quá để ý, lâu lâu cô mới nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút nhưng sau đó lại phát hiện người đi bên ngoài càng lúc càng ít nên nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi:

"Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"

Ninh Dã vẫn còn đang tựa đầu lên vai cô, mắt cũng khép hờ, lười nhác đáp lại một câu:

"Dẫn em đến một cái sơn trang nghỉ dưỡng mới mở chơi một chút."

Vốn dĩ hôm nay hắn không có ý định đi đến bên này. Chủ nhân của sơn trang và hắn không quen biết gì nhau nhưng đối phương lại có quan hệ với Dương Phàm, từng nhiều lần muốn thông qua Dương Phàm mà gặp mặt làm quen với hắn một chút.

Gia tộc của đối phương ở Bắc Thành cũng xem như là có chút bối cảnh, nhưng mối quan hệ của Ninh Dã với những người trong cái vòng này vẫn luôn nhàn nhạt nên hắn cũng lười đến gặp mặt đối phương.

Hôm nay chạy đến đây thứ nhất là do hắn không nghĩ ra được địa điểm nào tốt hơn để hẹn hò, thứ hai là... hắn muốn mang cô gái nhỏ nhà mình đến khoe khoang một vòng để cho mọi người trong cái vòng này đều biết đến cô, cũng muốn giúp cô nhanh chóng thích ứng được với thế giới của hắn.

Dương Phàm vốn vẫn đang yên tĩnh làm tài xế ở phía trước, sau khi nghe xong đối thoại của hai người liền lên tiếng:

"Tiểu Tô Đào à em đừng lo lắng, hôm nay ở bên sơn trang không có vị trưởng bối nào đâu, đều là mấy người trẻ quen biết nhau trong vòng thôi. À, nghe nói có mấy tên còn dẫn theo bạn gái là người nổi tiếng đến nữa, đến lúc đó em nhìn xem có người mà em thích ở đó hay không, có thể đến lấy một cái chữ ký."

Tô Đào không có hứng thú gì với người nổi tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng với Dương Phàm.

Xe chạy càng lúc càng xa khỏi trung tâm thành phố, nhìn ra ngoài cửa sổ hầu như không còn dân cư nữa. Một lát sau liền thấy phía xa xa xuất hiện một mảnh đất trống, bên phải đất trống là một đình viện vô cùng lớn, bên trong nước nóng từ trong núi chảy ra khói lượn vờn quanh, phía trước cổng có mấy người bảo vệ đang đứng canh giữ.

"Uầy, hôm nay bên đình viện có người tới sao? Mấy lần trước chạy ngang qua nơi này vẫn luôn thấy đóng cửa."

Tô Đào nghe Dương Phàm nói xong thấy hơi mơ hồ, cô cho rằng suối nước nóng ở chỗ này là mở cửa kinh doanh với bên ngoài nên theo bản năng liền hỏi:

"Vì sao lại đóng cửa ạ? Ngày thường không kinh doanh sao?"

Dương Phàm nghe xong vui vẻ trả lời:

"Tiểu Tô Đào để anh kể em nghe, nơi này là do một vị thiếu gia họ Thẩm xây nên để theo đuổi một vị tiểu thư họ Cố đấy. Lúc trước vị tiểu thư kia phàn nàn nói là muốn có một cái suối nước nóng của riêng mình nên Thẩm thiếu gia ở nước ngoài ngay trong đêm liền cho người đi mua ngay mảnh đất này để xây sơn trang.

Nhưng mà chỗ này sau khi xây xong vẫn luôn để không ở đó vì vị tiểu thư kia vẫn luôn chạy đi lưu diễn khắp nơi. Không biết sao hôm nay lại bỗng dưng nhàn rỗi mà đến đây nhỉ?"

Tô Đào gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vốn dĩ ở chỗ cổng chỉ có mấy người bảo vệ đứng đó nhưng không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm hai cậu nhóc, hơn nữa lại còn là sinh đôi.

Tô Đào rất ít khi nhìn thấy sinh đôi, diện mạo của hai cậu nhóc cũng rất xinh đẹp nên nhất thời nhịn không được mà nhìn lâu thêm một chút.

*Cả nhà anh Thẩm chạy qua đây làm cameo ạ=)))*

3

Ninh Dã thấy cô gái nhỏ vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nên còn tưởng rằng cô đang hâm mộ người khác có sơn trang tư nhân. Hắn ngồi thẳng người dậy, giơ tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi nói:

"Thích thì nói, hôm nào anh cũng kêu người mua một miếng đất trống rồi xây cho em một cái suối nước nóng tư nhân nhé."

Tô Đào hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

"Không phải không phải, em không phải đang nhìn sơn trang..."

Nói xong còn sợ hắn không tin nên cô lại giải thích thêm:

"Em đang nhìn hai cậu nhóc đứng ở chỗ cổng đằng kia."

Ninh Dã nghe xong cũng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó hắn hỏi:

"Em thích con nít sao?"

Cô gái nhỏ căn bản không nghe ra được trong câu hỏi của hắn có ý tứ gì khác nên ngoan ngoãn gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên ngoài rồi đáp:

"Bọn nhỏ rất đáng yêu."

Tô Đào vừa dứt lời liền cảm giác được người ngồi bên cạnh lại động đậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn dán sát đến bên tai cô, nói:

"Con nít anh cũng có thể cho em."

6

Lúc hắn nói chuyện thanh âm đè thấp chỉ đủ để hai người bọn họ có thể nghe thấy, dường như còn hàm chứa ý cười.

"Nhưng mà muốn thì cũng phải chờ thêm mấy năm nữa, bây giờ em còn quá nhỏ."

"..."

Tô Đào nghe xong mặt liền nóng lên, quay đầu lại duỗi tay đẩy mặt hắn ra, tức giận thở phì phì trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hắn lại thuận thế nắm lấy tay nhỏ của cô, ý cười trên mặt càng thêm đậm.

-

Hôm nay có rất nhiều người đến sơn trang nghỉ dưỡng bên này, đại đa số Ninh Dã đều đã từng gặp qua nhưng không thân thiết.

Sau khi hắn dẫn cô gái nhỏ cùng đi vào cũng không thèm để ý đến ánh nhìn của những người khác, chủ động khom người giúp cô cởi áo khoác ra.

"Có đói bụng không? Bên kia có điểm tâm, nhưng nếu em không muốn ăn mấy món đó thì nói với anh, anh sẽ bảo nhân viên đem món khác lên cho em."

Tô Đào nhanh chóng lắc đầu, tuy là buổi sáng chưa ăn gì nhưng lúc này cô không có tâm tư để ý đến việc có đói hay không. Cô lôi kéo ống tay áo của hắn, hắn lại cúi người xuống nghe cô nói.

"Sao anh không nói cho em biết hôm nay là trường hợp quan trọng như vậy? Em mặc đồ như vậy có phải là quá không lễ phép rồi hay không?"

Thật ra Tô Đào cũng không rõ lắm rốt cuộc hôm nay là trường hợp như thế nào, nhưng cô thấy ở chỗ này cả nam lẫn nữ ai cũng đều ăn mặc sang trọng, có vài cô gái thậm chí còn mặc váy dài lễ phục, nhìn một vòng thì chỉ có mỗi mình cô tùy tiện mặc áo hoodie cùng với quần dài.

Lúc cô gái nhỏ nói chuyện thanh âm cực kỳ mềm mại, từng chữ từng chữ nói ra còn mang theo hơi thở ấm áp phả vào vành tai của Ninh Dã khiến lòng hắn cực kỳ ngứa ngáy.

Hắn đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía một lượt rồi sau đó mới đáp lại cô:

"Không cần phải so đo với mấy cô gái đó, bọn họ tới nơi này là vì muốn lấy lòng người khác, còn bạn nhỏ nhà anh thì không cần phải như vậy."

Hắn giơ tay nhéo nhéo má cô rồi lại tiếp tục nói:

"Hơn nữa, bọn họ ăn mặc mát mẻ như vậy, nếu em cũng mặc giống như bọn họ, ngày mùa đông mà để lộ tay lộ chân thì anh sẽ đau lòng lắm. Em cứ như bây giờ rất tốt, giữ ấm."

Tô Đào: "..."

Lúc hai người bọn họ đứng nói chuyện với nhau thì hầu như mọi người trong sảnh đều nhìn sang. Thậm chí có người còn nhỏ giọng nói thầm:

"Không nhìn lầm chứ? Vị kia là tiểu Ninh gia sao?"

"Không phải hắn rất ít xuất hiện ở những trường hợp như thế này sao?"

"Chắc là lần này không giống? Từ Hành hẳn là đã cố ý không mời những người khác của Ninh gia đến mà chỉ mời mỗi vị tiểu Ninh gia này thôi."

Từ Hành là người đứng ra tổ chức buổi tụ hội hôm nay, cũng là chủ nhân của sơn trang nghỉ dưỡng này.

Bên này mọi người vẫn còn đang thảo luận với nhau thì Từ Hành ở bên kia đã nghe thấy tiếng nên nhanh chóng chạy đến.

Hắn và Dương Phàm đã gặp qua vài lần nên lên tiếng chào hỏi với Dương Phàm trước.

"Anh Dương."

Dương Phàm tùy ý gật gật đầu, xem như là đã chào lại.

Sau đó Từ Hành lại chào hỏi với Ninh Dã.

"Tiểu Ninh gia."

Phản ứng của Ninh Dã không khác gì với Dương Phàm, cũng tùy tiện gật đầu một cái nhưng Từ Hành lại rất nhiệt tình, tiếp tục nói:

"Đã sớm nghe qua đại danh của anh, em vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt làm quen một chút, không nghĩ tới lần này lại nhờ được đúng người, nhờ có anh Dương mà cuối cùng cũng đã gặp được anh."

Trong việc đối nhân xử thế Từ Hành có quy tắc của riêng mình, với từng đối tượng khác nhau hắn sẽ có cách cư xử khác nhau.

Thật ra ban đầu hắn cũng giống với những người khác trong vòng, cảm thấy Ninh Dã là một tên phế vật suốt ngày chỉ biết gây ra phiền toái nên cũng không có tâm tư đi kết giao làm gì. Nhưng sau này hắn lại trơ mắt nhìn thấy công ty riêng của Ninh Dã càng lúc càng lớn mạnh nên đã bắt đầu xem trọng sự tồn tại của đối phương.

Mấy vị trưởng bối trong nhà hắn cũng đều nói Ninh Dã tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, tuy rằng không hiểu vì sao Ninh gia lại chọn Ninh Hoài mà bỏ hắn nhưng đến cuối cùng Ninh gia sẽ rơi vào trong tay ai thì vẫn còn là một ẩn số.

Trưởng bối trong nhà còn kêu Từ Hành không nên trở mặt với Ninh Dã, nếu có thể thì nên đi tiếp xúc làm quen một chút. Mà Từ Hành thì vẫn luôn dựa vào gia tộc nên mới đi được đến vị trí hiện tại nên lời nói của trưởng bối trong nhà đại đa số hắn đều sẽ nghe theo.

Nhưng dù cho bọn họ có không nói gì thì chính bản thân hắn cũng đã có ý định muốn kết thân với Ninh Dã.

Dương Phàm sau khi nghe Từ Hành nói xong liền nhanh chóng xua tay, nói:

"Cậu ta không phải đến đây vì tôi đâu. Chỉ là do hôm nay tiểu Ninh gia của chúng ta muốn mang bạn nhỏ nhà hắn đến đây xem náo nhiệt mà thôi. Lời nói của tôi không có trọng lượng lớn như vậy."

Từ Hành lập tức hiểu ý, nhanh chóng nhìn sang Tô Đào. Hắn chỉ quan sát sơ qua nhưng liền nhìn ra được vị trí của cô gái nhỏ này ở trong lòng Ninh Dã tuyệt đối không hề bình thường. Vì thế hắn cười rồi lại nói:

"Rất hiếm khi thấy được bên cạnh tiểu Ninh gia có bạn nữ đi cùng, hôm nay anh dẫn theo chị dâu nhỏ đến đây là để gặp mặt mọi người sao, xem ra là sắp có chuyện vui rồi nhỉ? Đến lúc đó em nhất định phải đến uống một ly rượu mừng mới được."

Dương Phàm nghe xong lời này trong lòng trực tiếp chửi một tiếng "mẹ nó". Tên họ Từ này trông dáng vẻ bình thường vậy mà cái miệng lại vô cùng lợi hại, hắn chỉ đơn giản nói hai câu, nghe qua thì không có gì nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa ý tứ muốn lấy lòng.

Quả nhiên, Ninh Dã nghe xong thì tâm tình không tồi, trên mặt cũng xuất hiện ý cười, hắn nói:

"Bạn nhỏ nhà tôi vẫn còn nhỏ lắm nên trước cũng không vội. Nhưng mà sau này khi định được ngày rồi thì tôi sẽ cho người mang thiệp cưới đến cho cậu."

1

Từ Hành đạt được mục đích như mong muốn nên trong giọng nói cũng có thêm vài phần chân thành.

"Vậy em đây sẽ chờ ạ."

Sau đó Từ Hành dẫn bọn họ đến một căn phòng mà hắn đã sắp xếp trước. Hắn biết bình thường Ninh Dã chỉ đi cùng với Dương Phàm, mà bạn bè bên cạnh Dương Phàm là ai hắn đều có quen biết nên lần này trong phòng cũng chỉ toàn người quen.

Lúc đẩy cửa tiến vào, không khí bên trong đã vô cùng náo nhiệt.

Trong phòng được bài trí vô cùng đầy đủ, bàn chơi bài, quầy bar, khu vực hát karaoke... cái gì cũng có. Nhìn quanh một vòng, số người tụ họp trong phòng này cũng không hề ít.

Có người nhìn thấy bọn họ tiến vào liền hô lớn:

"Anh Dương và tiểu Ninh gia tới!"

Mọi người nghe thấy liền sôi nổi nhìn về phía cửa ra vào, thấy thật sự là bọn họ nên lập tức đều đứng lên.

"Lúc trước Từ Hành nói hai người sẽ đến tôi còn không tin, nhưng không ngờ là lại đến thật này!"

"Đúng vậy!"

Một người đàn ông trong số đó lên tiếng hỏi:

"Tiểu Ninh gia, đã lâu không gặp! Gần đây anh đang bận gì sao? Hội sở cũng không thấy đến!"

"Đúng đó! Lần trước cùng nhau đánh mấy ván bài đều bị anh áp đảo, lúc sau vẫn luôn muốn tìm anh để lấy lại mặt mũi nhưng mãi mà vẫn không thấy anh xuất hiện!"

Ninh Dã ôm vai Tô Đào tiến vào, nghe bọn họ nói xong thuận miệng cười đáp lại:

"Gần đây đều chỉ ở nhà dỗ bạn nhỏ nhà tôi, không có thời gian rảnh rỗi cùng các người làm bậy."

Nói xong hắn quét mắt qua bàn bài rồi hỏi:

"Đây là chơi sắp xong rồi sao?"

"Không có không có! Mới bắt đầu thôi, nếu anh muốn chơi thì em sẽ nhường chỗ!"

Người đó vừa nói vừa đứng dậy nhường lại vị trí của mình cho Ninh Dã.

Người bên cạnh cũng thuận thế nói một câu:

"Đúng đúng, tiểu Ninh gia vào chơi đi, vừa lúc hôm nay chúng tôi cũng chơi luật mới, cậu ta không dẫn người đến đây nên chúng tôi còn đang không muốn chơi với cậu ta đây!"

"Luật mới gì?" Ninh Dã nhướng mày hỏi.

"Ai thua thì phạt bạn nữ đi cùng với người đó uống rượu!"

Người nọ hiển nhiên là không có mắt nhìn, hắn còn tưởng rằng Tô Đào chỉ là bạn nữ bình thường mà Ninh Dã dẫn theo nên tiếp tục nói:

"Tiểu Ninh gia mang bạn đến đây chơi đi, vừa lúc!"

Dương Phàm nhíu mày, mấy người bên cạnh nghe thấy vậy cũng hít hà một hơi, trong lòng bọn họ đều không hẹn mà cùng nghĩ tên kia đúng thật là đồ đầu gỗ. Tiểu Ninh gia có khi nào dẫn theo bạn nữ bên người sao? Dù là những người phụ nữ trước kia từng truyền ra tai tiếng này nọ với hắn thì có ai trong số đó từng được hắn một đường ôm vai che chở tiến vào sao?

Hiển nhiên là địa vị của cô gái nhỏ này so với mấy người phụ nữ kia không hề giống nhau! Sao hắn ta lại có thể nhìn ra đây là bạn nữ bình thường được chứ!

Nhưng điều mà mọi người đều không hề ngờ đến đó chính là Ninh Dã nghe tên kia nói xong cũng không hề tức giận, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên người một cái rồi hỏi:

"Chúng ta chơi nhé?"

Nói xong cũng không chờ cô gái nhỏ phản ứng lại, tiếp tục nói với mấy người bên kia:

"Có thể chơi, nhưng bạn nhỏ nhà tôi là người chơi, nếu em ấy thua thì tôi sẽ là người uống."

Mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ai cũng không nghĩ đến Ninh Dã sẽ nói ra những lời như thế này. Ngay cả Tô Đào cũng cảm thấy bất ngờ. Cô lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói:

"Em không chơi được đâu, em không biết chơi."

"Không có việc gì, cứ chơi đi, thua cũng không sao."

Ninh Dã lại nhéo má cô một cái rồi tiếp tục nói:

"Vài ly rượu thôi mà, anh vẫn có thể uống được."

Đàn ông trong phòng thấy một màn như vậy trong lòng đều sôi nổi cảm thán, nghĩ thầm nhìn dáng vẻ này của tiểu Ninh gia thì xem ra hắn thật sự xong rồi. Còn phụ nữ bên cạnh bọn họ thì tuy rằng trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười nhưng trong lòng lại không ngừng hâm mộ, thậm chí còn thấy ghen tỵ với Tô Đào.

Trước đây trong những trường hợp như thế này, phụ nữ trên cơ bản chỉ là bình hoa làm nền, cơ hội có thể mở miệng nói chuyện còn rất ít chứ đừng nói đến việc thay thế đàn ông lên bàn đánh bài. Nhưng chuyện mà bọn họ không thể làm được, hiện tại lại bị một cô gái nhỏ làm xong, dễ như trở bàn tay.

Trong lòng bọn họ có chút không phục, ánh mắt ai cũng đều mang theo một tia dò xét nhìn về phía Tô Đào, bọn họ muốn nhìn kỹ một chút xem rốt cuộc là cô gái nhỏ này có mị lực gì mà có thể khiến cho tiểu Ninh gia cưng chiều như vậy.

Nhưng lúc này Tô Đào không hề quan tâm đến việc những người khác đang suy nghĩ gì, lực chú ý của cô tất cả đều đặt hết vào ván bài.

Cô bị Ninh Dã ôm ngồi trên đùi hắn, thân mình nhỏ nhắn dường như đều rơi vào trong lòng ngực của người đàn ông. Lúc cầm bài trên tay cô có thể cảm giác được ánh mắt tò mò từ bốn phía đang bắn về phía hai người bọn họ, mặt cô càng lúc càng nóng lên, không được tự nhiên.

Tô Đào nhỏ giọng nói với người đàn ông ở phía sau mình:

"Nếu anh muốn ngồi ở cái sô pha này thì cứ nói, em sẽ đi tìm một cái ghế khác mang đến đây để ngồi, không cần phải như vậy..."

"Ai muốn ngồi ghế sô pha chứ, anh chính là muốn ôm em."

Ninh Dã tựa cằm lên vai cô rồi lại tiếp tục nói:

"Được rồi, ra bài đi, đến lượt của em kìa."

Dương Phàm ở bên cạnh quả thực không muốn nhìn đến hai người này nữa, hắn tìm đến một góc không có người rồi ngồi xuống, chuẩn bị nhắn một tin WeChat cho bảo bối nhà mình.

Tô Đào vốn là lần đầu tiên chơi nên cô có chút khẩn trương, hơn nữa người đàn ông ở phía sau trong chốc lát lại chạm vào eo cô, chốc lát lại sờ sờ lỗ tai cô, hắn cứ quấy rối mãi khiến mấy ván đầu cô thua đến rối tinh rối mù.

Mắt thấy Ninh Dã cứ uống một ly rồi lại thêm một ly, cô gái nhỏ thật sự băn khoăn.

Cô ngồi thẳng thân mình lại, lên tinh thần, sau đó lặng lẽ nói nhỏ với Ninh Dã:

"Anh đừng quấy rối nữa, chúng ta không thể tiếp tục thua như vậy được! Ván này em phải chơi thật tốt."

Từ góc độ của Ninh Dã nhìn đến, sườn mặt cô gái nhỏ trắng nõn, lông mi dày rậm cong vút chớp chớp giống như lông vũ, trên mặt cũng khó có khi thấy được nét nghiêm túc kiên định nên hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ. Sau đó hắn cũng không trêu chọc cô gái nhỏ nữa, chỉ an tĩnh ôm cô rồi xem cô chơi như thế nào.

Năng lực thích ứng của Tô Đào rất nhanh, năng lực học tập lại càng mạnh. Mấy ván trước cô đã hiểu rõ được quy tắc cùng cách chơi, sau đó cũng đã học được cách phải tính bài như thế nào nên mấy ván sau cũng không còn thua nữa, không để cho Ninh Dã phải uống thêm một ly nào.

Lúc ván bài vừa kết thúc, Ninh Dã có chút đáng tiếc chậc một tiếng:

"Còn tưởng là em sẽ thua thêm mấy ván nữa."

"Anh không hy vọng em thắng sao?" Tô Đào nghi hoặc quay đầu lại hỏi.

"Thật ra cũng không phải, chỉ là anh cảm thấy nếu em thua thêm vài lần thì anh có thể quang minh chính đại uống nhiều thêm vài ly nữa."

Hắn thừa dịp bốn phía không có ai chú ý đến bên này liền hôn một cái lên vành tai trắng mềm của cô rồi nói:

"Uống nhiều thì lại có thể thừa dịp say rượu mà làm ra chuyện xấu."

1

Tô Đào: "..."

-

Sau khi ngừng chơi, Tô Đào đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh.

Ninh Dã vốn dĩ muốn đi cùng nhưng Tô Đào thật sự cảm thấy không được tự nhiên nên âm thầm đẩy hắn không cho đi theo.

Ninh Dã nghĩ lại cũng cảm thấy trong sơn trang này ai cũng đều đã thấy hắn và cô gái nhỏ đến cùng với nhau, hẳn là sẽ không có kẻ nào không muốn sống mà đi làm khó cô nên sau đó cũng đồng ý không đi theo cô ra ngoài.

Lúc Tô Đào đi ra khỏi phòng, quả thật là đúng như những gì Ninh Dã đã nghĩ, một đường này tuy cô gặp được không nhiều người lắm nhưng phần lớn mọi người đều vô cùng thân thiện mà gật đầu chào hỏi với cô.

Tô Đào đi thẳng đến nhà vệ sinh, lúc đứng trước bồn rửa tay thì ngoài ý muốn gặp phải người trước đó từng lên hotsearch - tiểu hoa Trịnh Điềm.

Hôm nay Trịnh Điềm đi cùng với một vị cấp cao trong công ty đến đây, quần áo mặc trên người không tính là quá long trọng nhưng giơ tay nhấc chân vẫn giống với trước kia Tô Đào từng nhìn thấy trên mạng, vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.

Hai người ai cũng không nghĩ đến việc sẽ gặp được lẫn nhau, khi tầm mắt chạm nhau trong gương, Trịnh Điềm nở nụ cười chào hỏi với Tô Đào trước.

"Lúc trước khi nhận được yêu cầu phải tự mình đứng ra làm sáng tỏ tai tiếng, tôi vẫn luôn đoán xem vị kia là vì ai mà bỗng nhiên lại làm ra hành động lớn như vậy, không nghĩ tới thì ra lại là em."

Tô Đào không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.

Trịnh Điềm không quá để ý, lấy son môi từ trong túi xách ra, nhìn vào gương bắt đầu tô lại đôi môi, sau đó nói:

"Em rất may mắn vì đã có thể khiến cho một tên lãng tử phải quay đầu lại, sau đó còn được hắn đặt ở trong lòng bàn tay mà sủng. Hãy quý trọng đi, có thể được một người như vậy xem trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì."

Trịnh Điềm đột nhiên lại nói ra mấy lời không thể hiểu được như vậy khiến cho Tô Đào trên đường quay trở về phòng vẫn luôn miên man suy nghĩ, lúc mở cửa phòng bước vào cô cũng không quá để ý đến tình huống ở bên trong.

Bỗng nhiên lúc này trong phòng lại vang lên thanh âm của một khúc nhạc dạo, Tô Đào ngẩn người, ngước mắt lên nhìn thì phát hiện Ninh Dã đang ngồi ở khu vực karaoke bên kia.

Hắn đang ngồi ở ghế cao chỗ quầy bar, một chân buông xuống, một chân đặt hờ lên vị trí đặt chân của ghế. Thân ảnh lười nhác thon dài, ánh đèn tối tăm trong phòng chiếu vào trên người hắn tạo ra một cái bóng mơ hồ in trên mặt sàn.

Trên màn hình lớn được gắn trên tường bắt đầu hiện lên ca từ của bài hát. Ngay lúc đó, thanh âm lười nhác của Ninh Dã vang lên.

"I heard sirens in my head

From the first time that we met

Thought it was a false alarm

Yeah we started as a spark

......

I"m dancing in flames

......

I ain"t scared of the blaze

Don"t rescue me

......

No, it"s not a false alarm

......

No, it"s not a false alarm."

"Anh nghe thấy báo hiệu tình yêu vang lên trong tâm trí

Từ lần đầu đôi ta nhìn thấy nhau

Anh đã từng nghĩ đó là báo hiệu sai

Chúng ta bắt đầu như một ngọn lửa lóe sáng

......

Anh nhảy múa trong ngọn lửa

......

Anh cũng không sợ ngọn lửa dữ dội

Vậy nên đừng kéo anh ra khỏi đó

......

Và anh biết đó không phải là báo hiệu sai

......

Đó không phải là báo hiệu sai."

Lúc Ninh Dã hát đến câu cuối cùng thì hắn xoay người lại, trong nháy mắt thấy được cô gái nhỏ nhà mình thì trong thanh âm của hắn rõ ràng có thêm ý cười.

Ngay tại khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Đào vẫn luôn lặp đi lặp lại những lời vừa nãy của Trịnh Điềm:

"Hãy quý trọng đi, có thể được hắn thích là may mắn."

Không biết có phải do rượu có tác dụng chậm hay không mà lúc trên đường trở về nhà, Ninh Dã cao hứng hơn so với lúc ở sơn trang rất nhiều.

Hắn trực tiếp kêu Dương Phàm hạ vách ngăn trong xe xuống, sau khi trước sau được ngăn cách thì hắn liền ôm lấy Tô Đào đặt lên đùi mình. Cô gái nhỏ hết bị hắn hôn vành tai rồi lại bị hôn lên sườn mặt, sau đó hắn lại đặt cằm lên bả vai cô, bắt cô nghe hắn hát lại bài hát vừa nãy.

Sau mấy lần như vậy, hắn hỏi:

"Anh hát có dễ nghe hay không?"

"... Dễ nghe."

"Nếu dễ nghe thì sao em không khen thưởng cho anh?"

"..."

Lúc hắn nói chuyện vẫn luôn dán sát lên vành tai cô, môi mỏng lúc đóng lúc mở, từng làn khí như có như không thổi vào vành tai khiến cả người cô như có dòng điện chạy ngang qua.

Tô Đào bất đắc dĩ phải chủ động quay người lại hôn môi hắn một cái.

"Như vậy được chưa?" Tô Đào hỏi.

"Cái này quá có lệ, không tính." Ninh Dã chớp mắt, biểu tình lười biếng nói.

Hắn lại nhịn không được mà cắn nhẹ lên vành tai của cô gái nhỏ một cái nữa, thấy cô khẽ run trong lòng ngực của mình nên nụ cười bên môi hắn càng lúc càng thỏa mãn.

"Hôm nay cứ ghi sổ nợ trước đã, sau này anh sẽ đòi lại em từng khoản từng khoản một."

-

Dương Phàm không chạy thẳng xe vào tiểu khu của Tô gia mà ném hai người bọn họ xuống ngay cửa tiểu khu.

Hắn vội vàng nói lời tạm biệt với Tô Đào, không thèm để ý đến Ninh Dã, sau đó đóng cửa sổ xe lại rồi liền quay đầu xe chạy đi, dường như là có việc gì đó gấp cần phải làm.

Tô Đào chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy Dương Phàm thật sự không có ý tứ quay xe lại nên ngẩng đầu lên hỏi Ninh Dã:

"Anh Dương Phàm cứ như vậy mà đi sao? Vậy lát nữa anh về thế nào?"

"Không sao đâu, anh gọi tài xế đến đây đón."

Ninh Dã tự nhiên cầm lấy tay nhỏ của cô bỏ vào túi áo khoác của mình rồi mới tiếp tục giải thích:

"Nội bộ nhà cậu ta có mâu thuẫn, cậu ta phải vội vàng chạy ra nước ngoài."

... Nội bộ mâu thuẫn? Là chị Bắc Đông xảy ra chuyện gì sao?

-

Hai người cùng nhau đi vào bên trong tiểu khu, lúc sắp đến dưới lầu Tô gia thì bước chân của Ninh Dã bỗng nhiên dừng lại. Hắn xoay người kéo Tô Đào vào trong lòng ngực mình, khuôn mặt tuấn tú lại thân mật vùi vào bên cổ cô gái nhỏ.

"Bạn nhỏ à, khi nào thì em mới định nói sự thật cho chú Tô biết đây?"

Tô Đào sửng sốt, một lúc lâu sau cô mới chần chờ lên tiếng:

"Có phải là quá nhanh rồi hay không..."

Không phải là Tô Đào không muốn công khai nhưng cha cô ở nước ngoài vừa mới tiếp nhận tin tức hai người bọn họ hủy hôn, từ lúc về nước ông ấy vẫn luôn xem Ninh Dã như là tiểu bối trong nhà mà đối đãi. Nếu hiện tại đột nhiên nói rằng hai người bọn họ đang kết giao với nhau thì Tô Đào cảm thấy ông ấy sẽ không tiếp thu được...

Thật ra thì Ninh Dã cũng có lo lắng về vấn đề này, hơn nữa lúc này trong lòng Tô Quốc Vĩ hắn còn đang được xem là một tên tra nam bán thảm...

Nhưng khi gặp phải vấn đề không phải cứ trốn tránh là được, gặp vấn đề thì phải lập tức giải quyết mới là biện pháp tốt nhất.

Nghĩ như vậy, hắn đứng thẳng người dậy, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tô Đào rồi nói:

"Chuyện khác anh sẽ giải quyết, em chỉ cần..."

Hắn còn chưa kịp dứt lời thì liền cảm giác được Tô Đào bỗng nhiên đẩy mình một chút, ánh mắt cô hoảng hốt khẩn trương nhìn về phía khác.

Trong lòng hắn cũng "lộp bộp" rơi xuống một tiếng, từ từ quay đầu lại.

Kết quả đúng như hắn nghĩ, Tô Quốc Vĩ - người mà bọn họ cho rằng vẫn chưa tan làm vào thời điểm này hiện tại lại đang đứng cách bọn họ chỉ khoảng ba bốn mét. Trong tay ông ấy đang cầm theo một cái túi rác, bàn tay cầm túi giờ phút này đang nắm chặt.

3

Một lát sau, ông ấy hướng về phía bên này hô to một tiếng:

"Theo ta lên lầu!"

-