Cuối tháng sáu, Tô Đào và mấy cô bạn cùng phòng đều đã nhận được bằng tốt nghiệp và vài giấy tờ chứng nhận khác.
Đêm trước ngày phải rời khỏi trường, bốn cô gái cùng nhau đi mua bia và một ít đồ ăn vặt đem về phòng làm một bữa ăn tạm biệt nho nhỏ.
Đêm đó bầu không khí trong phòng rất khác với mọi khi, Tô Đào nhìn mấy cô bạn cứ uống một lon rồi lại thêm một lon, cô sợ chút nữa không có ai chăm sóc cho bọn họ nên bản thân mình lặng lẽ ngừng lại.
Tửu lượng của Hứa Văn Tĩnh chỉ hơn Tô Đào một chút nên sau đó cô nàng là người say đầu tiên. Khi say cô ấy nói nhiều hơn so với bình thường, hay tay chống hai bên má, hốc mắt hồng hồng.
"Thật ra trước khi tớ vào đại học vẫn luôn rất tự ti. Lúc ở nhà cha mẹ suốt ngày nói rằng tớ không bằng con cái của nhà người khác, lúc đi học thì thành tích học tập cũng không có gì nổi bật, lâu lâu giáo viên muốn gọi tớ lên bảng giải đề nhưng vài lần đều không nhớ nổi tên tớ là gì.
Thời điểm thi đại học lần đó hẳn là lần huy hoàng nhất trong cuộc đời tớ, mọi người xung quanh không một ai ngờ được tớ có thể thi được điểm cao như vậy. Sau đó cha mẹ tớ vô cùng cao hứng gọi điện khoe với từng người họ hàng, ngay cả bữa tiệc mừng tớ thi đậu đại học cũng được đổi đến nhà hàng tốt nhất thành phố.
Nhưng thật ra khi đó... tớ căn bản không vui. Tớ rất sợ mọi người đặt kỳ vọng vào tớ quá nhiều rồi sau này lại thất vọng."
Hứa Văn Tĩnh nói đến đây thì đôi mắt mang theo tầng nước mỏng híp híp lại, bật cười một tiếng rồi mới tiếp tục nói:
"Nhưng mà cũng may là bốn năm đại học này bởi vì có các cậu ở bên nên tớ thật sự vui vẻ. Trước kia tớ cho rằng loại tính cách này của tớ sẽ không kết giao được với bạn mới, thậm chí sau khi điền xong nguyện vọng tớ còn lo lắng rằng cuộc sống sinh trong ký túc xá sắp tới liệu có thể sẽ giống với thời cấp ba hay không, mỗi ngày tớ đều như người tàng hình ở trong phòng ngủ. Vì vậy nên thật sự cảm ơn các cậu đã giúp tớ trải qua bốn năm đại học tuyệt đến mức tớ chưa từng dám nghĩ đến."
Lời nói của cô ấy khiến mọi người đều phải rơi nước mắt, Tô Đào ngồi bên cạnh vẫn luôn mím môi kìm nén cảm xúc nhưng cuối cùng vẫn là không kìm nén nỗi nữa.
Bình thường Đại Linh là người hoạt bát vui vẻ nhất nhưng lúc này lại là người khóc nhiều nhất.
"Huhuhu về sau chúng ta nhất định đừng có giống với mọi người vẫn thường hay nói, sau khi tốt nghiệp liền mất liên lạc nha! Chúng ta mỗi năm ít nhất phải gặp mặt nhau hai lần! Đến lúc đó nếu có ai kết hôn thì những người còn lại sẽ trở thành phù dâu!"
Mạnh Giai gật đầu phụ họa, vừa chảy nước mắt vừa nói:
"Sinh em bé cũng phải nhận những người còn lại làm mẹ nuôi..."
"Mẹ nuôi không được đâu, mẹ tớ nói nếu có quá nhiều mẹ nuôi thì sẽ không may mắn, sẽ làm ảnh hưởng đến khí vận của em bé đó."
"..."
Bốn cô gái cùng khóc cùng cười đến gần nửa đêm, sau khi Tô Đào đỡ mọi người lên giường nằm ngủ thì thở phào một hơi.
Trong phòng chất đầy thùng giấy đã đóng gói, bên cạnh bàn học của mỗi người cũng để sẵn vali hành lý đã sớm thu thập xong. Tô Đào là người ở thành phố khác nên cô chỉ thu thập một ít quần áo và sách vở, còn lại những thứ như vật dụng hàng ngày và đồ vật linh tinh vụn vặt khác thì trước đó vài ngày cơ bản đều đã xử lý xong. Cô nhìn lướt qua bốn phía một vòng, trong lòng cảm thấy vô cùng vắng vẻ, vừa buồn vừa khó chịu.
Cô cũng không vội lên giường mà đi vào nhà vệ sinh cầm chổi và cây lau nhà ra đơn giản lau dọn phòng một chút.
Trong lúc đó Đại Linh nằm trên giường trở mình, đôi mắt không mở nhưng bỗng nhiên lên tiếng: "Ừm... Đào Đào à..."
Tô Đào tưởng rằng lúc mình dọn dẹp tạo ra âm thanh quá lớn, đánh thức cô ấy nên nhất thời động tác trong tay liền ngừng lại.
Nhưng nào ngờ giây tiếp theo Đại Linh lại tiếp tục lẩm bẩm:
"Cậu đừng có uống cái đó... Cái đó độ cồn cao lắm, cậu sẽ say đó..."
Tô Đào nhận ra là cô bạn đang nói mớ nên nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Sau khi thu dọn phòng ngủ sạch sẽ xong Tô Đào vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, đã là 11 giờ 38 phút. Do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhắn một tin WeChat qua cho Ninh Dã.
【WeChat】Tô Đào: Gõ gõ.jpg
Vài giây sau người ở đầu bên kia trực tiếp gọi điện thoại đến. Tô Đào không dám nghe máy trong phòng vì sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mấy cô bạn nên cô ngắt cuộc gọi trước rồi sau đó lại rón ra rón rén đi ra ngoài ban công.
Lần nữa gọi qua, đầu bên kia lập tức nghe máy.
"Nhớ anh?"
"..."
"Không phải, chỉ là em không ngủ được..." Tô Đào bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ninh Dã cười một tiếng, ngữ khí lười biếng nói:
"Đây là nhớ anh đến mức không ngủ được sao?"
Vốn dĩ trong lòng cô gái nhỏ còn có chút rầu rĩ khó chịu nhưng lúc này bị hắn trêu hai câu thì nhất thời đã quên đi ưu sầu, thở phì phì phản bác lại:
"Em đã nói là không phải mà!"
"Thật không phải sao? Chậc... vậy thì bạn nhỏ quá không lương tâm rồi, anh đây đã nhớ em cả đêm."
"..."
Ngày thường cô gái nhỏ sợ nhất là khi Ninh Dã không biết xấu hổ, nếu như là hắn thuận miệng nói gì đó thì cô còn có thể đáp lại hai câu nhưng thời điểm hắn nửa nghiêm túc nửa vui đùa như thế này thì căn bản cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Thấy Tô Đào ở bên này trầm mặc không lên tiếng thì hắn cũng không làm khó cô nữa, đổi giọng hỏi:
"Cùng mấy cô bạn cùng phòng uống xong rồi sao?"
"Vâng, uống xong rồi. Mọi người đều đã đi ngủ." Cô gái nhỏ mềm giọng đáp lại.
"Khó có khi bạn nhỏ nhà anh uống xong rồi lại còn có thể thanh tỉnh cùng anh nói chuyện điện thoại nha." Ninh Dã cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tô Đào nghe hắn nói xong thì nháy mắt lại nghĩ đến bộ dáng uống say của mình vài lần trước đó, không khỏi cong môi cười cười.
Một lúc sau Ninh Dã lại hỏi cô:
"Chỉ đơn thuần là ngủ không được hay vẫn là do khó chịu nên ngủ không được?"
Cô gái nhỏ hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, cách một hồi lâu sau mới thấp giọng đáp lại:
"Là do có chút khó chịu..."
"Vậy nói cho anh nghe một chút xem tối nay các em nói chuyện gì với nhau vậy?"
Đề tài nói chuyện đêm nay không có gì cần phải bảo mật nên Tô Đào cũng không giấu diếm gì, gần như đem tất cả mọi chuyện kể cho Ninh Dã nghe.
Cuối cùng, cô gái nhỏ chống khuỷu tay lên trên lan can, đón gió đêm ôn hòa rồi nhỏ giọng nói:
"Tuy rằng ly biệt là chuyện bình thường trong cuộc sống sinh hoạt nhưng có đôi khi... vẫn cảm thấy rất khó chịu."
Ninh Dã ở đầu bên kia trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:
"Vậy thử đổi một góc độ khác để suy nghĩ thử xem? Chẳng phải các em nói đến khi kết hôn phải làm phù dâu cho nhau sao? Sau khi chúng ta quay về Bắc Thành thì chắc chắn bà sẽ lập tức ra tay chuẩn bị hôn lễ thay chúng ta, nhiều lắm chỉ là xa nhau nửa năm thôi là các em liền có thể gặp lại nhau rồi."
2
Tô Đào: "..."
"Nếu thật sự không nỡ rời xa các bạn vậy thì anh cũng có thể thu xếp ra mấy vị trí ở công ty, nói với các em ấy một chút xem nếu không ngại đi xa nhà thì có thể đến làm việc tại Bắc Thành bên này. Tiền lương sẽ trả theo mức quy định của công ty đối với sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường nhưng chúng ta sẽ bí mật bỏ thêm vào một ít nữa, xem như là trả lương cao mời các em ấy."
Cô gái nhỏ ở bên này chớp chớp mắt hỏi:
"Chúng ta bí mật bỏ thêm vào một ít?"
"Đúng vậy, ở công ty đừng làm ra trường hợp đặc biệt, công bằng một chút tương đối tốt. Nhưng mà nếu muốn để các em ấy rời quê hương đến Bắc Thành bên này làm việc thì chúng ta nhất định cũng phải lấy ra chút thành ý. Chẳng qua em đừng lo lắng mấy chuyện này, số tiền lương chênh lệch đó anh sẽ bỏ ra, em không cần phải bù vào đâu."
"Vậy thì không thể nói là chúng ta bí mật bỏ thêm vào nha. Đó là tiền của riêng anh mà." Cô gái nhỏ không nhịn được cười một tiếng.
"Chúng ta sẽ lập tức kết hôn mà, sau đó anh sẽ là của em, cho nên số tiền kia cũng được tính là có phần của em."
Tuy rằng biết hắn là đang cố ý tìm đề tài để chọc cho cô vui nhưng Tô Đào vẫn là không nhịn được ý cười càng lúc càng sâu.
Một lát sau, Ninh Dã ở đầu bên kia dường như lại nghĩ đến gì đó nên nói:
"Chẳng qua chuyện sinh em bé rồi nhận mẹ nuôi này trước tiên vẫn là đừng nghĩ đến. Em còn quá nhỏ, mấy năm tới khả năng là anh phải dành rất nhiều thời gian vào công ty, thời gian còn sót lại chỉ tạm đủ để ở cùng em thôi. Đến lúc đó nếu như sinh em bé, chỉ cần nghĩ đến việc em phải chăm sóc một mình thì anh cũng đã không nỡ."
Thật ra vẫn còn có nguyên nhân khác nữa, chẳng qua Ninh Dã không nghĩ sẽ nhiều lời trong thời điểm này vì sợ cô gái nhỏ lại suy nghĩ vớ vẩn.
Khi còn nhỏ hắn chính là do một mình mẹ nuôi lớn, hắn khát khao sự chú ý và tình yêu từ cha, hắn hiểu rõ một gia đình hoàn mỹ có cha và mẹ cùng làm bạn thì sẽ ảnh hưởng lớn đến đứa trẻ như thế nào. Những thứ mà hắn chưa từng có được, hắn không muốn con của mình cũng không chiếm được.
Tô Đào hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, trong nháy mắt cô lại nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước hắn nói muốn cho cô xem cơ bụng.
Những ngày này khi chỉ có hai người đơn độc ở chung với nhau hắn không có việc gì liền sẽ nhắc lại, thỉnh thoảng hai người hôn nhau ở một góc không người hắn cũng sẽ vừa cắn vành tai cô vừa đem chuyện này ra trêu chọc.
Vì vậy nên Tô Đào vừa nghe đến vấn đề sinh em bé liền không khống chế được mà suy nghĩ sai lệch đi. Trong nháy mắt đôi gò má lại có chút nóng lên, cô vội vàng để lại hai câu rồi lập tức cúp máy.
"Được rồi em cúp máy đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp lại!"
Ninh Dã ở đầu bên này nghe thấy âm thanh cúp máy thì ý cười lười nhác trên mặt lại càng thêm sâu.
Ngày hôm sau cả bốn cô gái đều thức dậy từ rất sớm.
Bởi vì ba người còn lại đều là người ở thành phố S nên cũng không vội về nhà, bọn họ đã sớm thương lượng với nhau sẽ cùng tiễn Tô Đào ra sân bay.
Tô Đào đã gọi điện cho Ninh Dã bảo hắn cứ đến sân bay trước chờ cô. Hắn đại khái cũng đoán được ý tứ nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ bảo cô trên đường đi nhớ chú ý an toàn.
Tại sân bay người đến người đi vô cùng đông đúc, đặc biệt lúc này lại đang là thời điểm tốt nghiệp nên tùy tiện giương mắt nhìn một chút cũng có thể thấy được gần một nửa số người đều là sinh viên.
Ninh Dã đã lấy vé xong nhưng hắn cũng không trực tiếp đến phòng chờ VIP ngồi chờ mà lại đứng ở lối ra vào trong đại sảnh.
Lúc Tô Đào và mấy cô bạn cùng phòng đến thì hắn đang đứng trong góc nghe điện thoại. Kỳ thật theo lý thuyết thì chỗ hắn đứng cực kỳ khó thấy, người đến người đi vô cùng nhiều nên bọn cô hẳn là sẽ không dễ tìm thấy hắn mới đúng nhưng cảm giác tồn tại của người đàn ông này lại quá lớn, dù đứng giữa một đám người thì cũng khó mà bị lu mờ.
Tô Đào nhìn về phía bên đó vẫy vẫy tay, hắn nhìn thấy thì trực tiếp cúp máy rồi đi về phía cô. Sau khi đã đến trước mặt mấy cô gái thì hắn khẽ cười, chủ động lên tiếng chào hỏi.
Trước đó ba cô bạn cũng đã nghe Tô Đào kể qua về chuyện vì sao trước kia hai người lại phải tách ra, cũng đã biết được Ninh Dã không phải là cố ý mấy năm không đến gặp Tô Đào nên lúc này cũng không còn địch ý với hắn như trước nữa.
Nhưng phản ứng của bọn họ cũng không tính là nhiệt tình, chỉ lễ phép chào hỏi qua với hắn rồi sau đó lại đem tất cả lực chú ý đặt trên người Tô Đào.
Hiện tại cũng đã rất gần thời gian phải lên máy bay, mỗi người đều hiểu rõ không thể chậm trễ thêm được nữa nên liền theo thứ tự ôm tạm biệt Tô Đào.
Mạnh Giai là người thứ nhất xông lên, vừa ôm chặt lấy Tô Đào vừa nói:
"Về sau cậu chỉ có một mình, nếu lại gặp phải những người thích nói những điều không hay thì cậu cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa, điều chúng ta xem trọng nhất chẳng phải là vui vẻ sao, nếu có người khiến cậu không vui thì cậu nhất định phải phản kích lại! Có nghe thấy không!"
Tô Đào chịu đựng mũi chua xót gật đầu đáp:
"Được, tớ biết rồi."
Sau khi Mạnh Giai buông ra thì Hứa Văn Tĩnh lặng lẽ tiến lên ôm lấy Tô Đào, nhỏ giọng nói với cô:
"Đào Đào, cảm ơn cậu vì bốn năm nay đã luôn chăm sóc cho tớ, tớ có làm một món quà nhỏ đặt bên trong hành lý của cậu, sau khi về nhà nhớ lấy ra xem nhé."
Tô Đào có chút ngoài ý muốn nhưng chưa kịp hỏi thêm gì thì Đại Linh đã xông tới.
"Về sau không có tớ ở bên cạnh nữa nên cậu phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé. Đừng có chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác trước, tớ đã nhiều lần nói rằng cậu có thể tùy hứng bất cứ lúc nào nhưng bây giờ vẫn phải nói lại thêm lần nữa... nếu không cậu lại quên mất!"
Lúc Đại Linh nói thanh âm còn mang theo chút nghẹn ngào.
"Ai khiến cậu khổ sở thì cậu cũng không cần phải để ý đến người đó nữa, muốn giận thì cứ giận, chuyện bản thân mình không muốn làm thì không cần phải làm... Vĩnh viễn phải đặt bản thân mình ở vị trí thứ nhất, cứ ích kỷ vì bản thân mình đi, không sao cả!"
...
Sau khi lên đến máy bay Tô Đào vẫn là không kìm nén cảm xúc nổi nữa. Ninh Dã ngồi ở bên cạnh nhìn cô vẫn luôn cúi đầu im lặng rơi nước mắt, cái gì cũng không nhiều lời, chỉ gọi tiếp viên hàng không nhờ đưa đến một bịch khăn giấy rồi cứ cách một lúc hắn sẽ giúp cô lau nước mắt, cách một lúc lại giúp cô lau nước mũi.
Trước khi máy bay cất cánh thì cô gái nhỏ cũng đã khóc đủ rồi, ngước đôi mắt đã hơi đo đỏ lên nhìn hắn, nói:
"Em không có việc gì đâu, anh không cần phải một mực trông coi em như vậy..."
Ninh Dã vẫn tiếp tục không nói gì nhiều, nâng tay lên để đầu cô dựa vào vai mình, nói:
"Khóc đủ rồi thì ngủ một lúc đi, anh cho em mượn bả vai, ngủ một giấc tỉnh lại là về đến nhà rồi."
Tô Đào thật sự đã ngủ một giấc, dường như trong lúc ngủ cô còn mơ một giấc mơ nhưng nội dung là gì thì cô không nhớ rõ. Lúc xuống máy bay cô vẫn còn có chút đắm chìm vào cảm xúc lúc trước chưa thoát ra được.
Ninh lão phu nhân, Tô Quốc Vĩ và hai mẹ con nhà cô Ninh Vi đã sớm đến chờ ở bên ngoài sảnh sân bay, lúc thấy Ninh Dã nắm tay Tô Đào đi ra thì mấy người bọn họ đều hưng phấn mà vẫy tay.
Cô gái nhỏ ngay lập tức cảm nhận được rất rõ sự nhiệt tình của bọn họ, cảm xúc trong lòng lên lên xuống xuống, không hiểu sao liền trào ra một tia phức tạp khó mà diễn tả được bằng lời.
Cảm xúc kia tựa như đang nói cho cô biết... nhân sinh luôn là như vậy, bên kia ly biệt, bên này gặp lại.