Đào Đào Ô Long

Chương 82: Ngoại truyện11



Mười sáu tháng mười dương lịch, mùng tám âm lịch, tiết trời vô cùng đẹp. Mới sáng sớm Tô Quốc Vĩ đã tràn đầy vui vẻ mang giấy hỷ đỏ xuống lầu dán ở cổng lớn tiểu khu.

Ông và con gái đã ở bên này hai mươi mấy năm, tuy rằng hàng năm thường đi công tác bên ngoài nhưng trên cơ bản hàng xóm láng giềng đều quen biết. Vì vậy nên ngày tổ chức hôn lễ này mọi người đều tự động đến giúp đỡ một tay, mặt sau còn muốn làm người nhà bên phía mẹ đẻ của Tô Đào, cùng đi theo uống rượu mừng.

Một ông lão hàng xóm đang giúp đỡ Tô Quốc Vĩ dán chữ hỷ lên rào chắn sắt của tiểu khu, tuổi của ông ấy đã lớn nhưng trông vẫn rất có tinh thần, cười híp mắt nhiệt tình hỏi:

“Quốc Vĩ à, trước đó tôi có nghe bà lão bên cạnh nhà cậu nói Đào Đào gả đến chỗ không tồi? Bên nhà trai rất có tiền nha!”

Tô Quốc Vĩ biết ông lão không có ác ý gì nên cũng không quá để ý, gật đầu đáp lại:

“Quả thật là điều kiện bên nhà trai không tồi nhưng mà Đào Đào cũng không kém mà, người nhà bọn họ đều rất thích con bé, lão phu nhân bên kia thương con bé như cháu ruột vậy.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Ông lão nghe xong cũng vui vẻ thay Tô Quốc Vĩ.

Sau khi dán xong tất cả thì Tô Quốc Vĩ lại đi phát kẹo mừng và bánh hỷ cho hàng xóm bốn phía, bận rộn hơn nửa tiếng rồi mới quay về nhà mình.

Trong nhà, thợ trang điểm và người phụ trách quá trình hôn lễ đã đến, Tô Đào cũng mới vừa thay váy cưới xong, lúc này cô đang ngồi chờ được trang điểm và làm tóc.

Phù dâu trong hôn lễ hôm nay là ba cô bạn phòng và Chung Giai Giai. Từ hôm qua bốn người bọn họ đã ở lại trong nhà Tô Đào, lúc này cũng đều đã đổi quần áo và trang điểm xong, đang ngồi trong phòng với Tô Đào.

Tính cách của Chung Giai Giai và Đại Linh không không khác nhau mấy, hơn nữa tên cô ấy lại còn có một chữ giống với Mạnh Giai nên rất nhanh bọn họ đã thân thiết với nhau.

Lúc này thấy Tô Đào đã mặc xong váy cưới, còn chưa bắt đầu trang điểm nên Đại Linh không khỏi than hai tiếng:

“Trước đó lúc tốt nghiệp chúng ta từng nói về sau ai kết hôn trước thì những người còn lại sẽ làm phù dâu, kết quả ai mà ngờ được là tiến độ nhân sinh của bạn học Tô nhà chúng ta kể từ sau khi tốt nghiệp cứ như là ngồi hỏa tiễn ấy, mới hơn ba tháng đã trực tiếp lãnh chứng rồi tổ chức hôn lễ!!”

Tuy ngữ khí có chút khoa trương nhưng đây đúng là sự thật. Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh ngồi bên cạnh nghe xong cũng không khỏi gật đầu.

Nhưng trọng điểm của Chung Giai Giai lại không đặt trên việc này, kể từ tối hôm qua sau khi thấy váy cưới của Tô Đào thì cô nàng vẫn luôn không ngừng khen, hiện tại thấy được Tô Đào mặc trên người rồi thì trong mắt lại bắt đầu hiện lên ngôi sao.

“Đào Đào à, cái váy cưới này thật sự đẹp quá, nếu không phải hiện tại cún con nhà tớ kiếm được quá ít tiền thì tớ cũng rất muốn bảo anh ấy mua cho tớ một cái.”

“Tớ cảm thấy chủ yếu vẫn là do Đào Đào nhà chúng ta xinh đẹp nên váy cưới mặc ở trên người cậu ấy cũng trông càng đẹp hơn.” Mạnh Giai ở bên cạnh tiếp lời.

Mấy cô gái ở đầu bên kia nói nói cười cười, bên này Tô Đào cũng bắt đầu được trang điểm. Thợ trang điểm này là do Bắc Đông giới thiệu, Bắc Đông nói rằng cô ấy là người có tiếng trong giới giải trí, kỹ thuật trang điểm xếp hạng nhất nên rất nhiều ảnh hậu ảnh đế muốn ký hợp đồng cùng hợp tác nhưng cô ấy vẫn luôn không đáp ứng, chỉ nhận việc dựa theo tâm tình.

Nhưng mà cô ấy quả thật có đủ bản lĩnh để có thể thanh cao, kỹ thuật trang điểm xếp hạng nhất không phải là nói quá, mới không đến một giờ mà khuôn mặt Tô Đào dưới bàn tay của cô ấy đã thay đổi. Nói đúng hơn là so với trước kia thì càng xinh đẹp hơn nhiều.

Tuy trên mặt Tô Đào trang điểm rất nhạt nhưng thợ trang điểm rất biết làm nổi bật lên ưu thế của cô, vốn dĩ là một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ôn nhu nhưng lúc này lại có thêm một chút mị sắc mà ngày thường ít có, đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, xinh đẹp kinh người.

Lúc Tô Đào đứng lên xoay người lại thì mấy cô bạn đều bày ra vẻ mặt kinh diễm.

“Này, ai trở thành cô dâu cũng đều đẹp mắt như vậy hả?”

“Khẳng định là chỉ có Đào Đào nhà chúng ta xinh như vậy thôi! Không được, tớ phải chụp một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè đây, hôm nay Đào Đào thật sự quá đẹp, tớ nhất định phải khoe khoang!” Mạnh Giai vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Tô Đào cảm thấy cô bạn quá khoa trương rồi, đang định lên tiếng nói gì đó thì bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.

“Đào Đào, các con đã chuẩn bị xong chưa? Sắp đến giờ rồi, Ninh gia bên kia vừa mới gọi điện đến nói là mấy người Ninh Dã đã xuất phát rồi.”

Tô Quốc Vĩ vừa dứt lời, mấy cô nàng phù dâu ban nãy vẫn còn rất nhàn nhã bỗng lúc này cũng đều khẩn trương lên.

Ở Bắc Thành có một phong tục kết hôn cũ là khi đoàn người chú rể đến đón dâu thì người nhà bên phía cô dâu phải ngăn ở cửa rồi còn phải giấu giày cưới của cô dâu. Nếu chú rể thành công qua được hai ải này thì mới có thể thuận lợi đón cô dâu đi.

Ninh lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ vẫn luôn kiến nghị cứ dựa theo trình tự hôn lễ vốn có của Bắc Thành mà làm, đối với những vấn đề như này thì Ninh Dã và Tô Đào vẫn luôn không phát biểu ý kiến gì nhiều, đồng ý nghe theo.

Lúc này trong phòng cũng đã náo loạn lên, bốn cô gái từng người đề xuất ra một chỗ giấu giày, cuối cùng đưa ra quyết định là trực tiếp nhét vào trong cặp sách của Tô Đào đặt ở trên kệ sách.

Cái cặp kia Tô Đào từng đeo thời cấp ba, màu trắng, không hề thu hút gì, được tùy ý đặt ở tầng cao nhất trên kệ sách, dễ dàng khiến người khác xem nhẹ. Người bình thường hẳn là sẽ không nghĩ đến có thứ gì được giấu ở nơi đó.

Sau khi giấu giày xong thì bốn cô gái lại thương lượng xem lát nữa nên chỉnh đoàn người bên Ninh Dã như thế nào. Trước đó bọn họ đã tìm được mấy biện pháp ở trên mạng, cái nào cũng vô cùng tàn nhẫn, có hai cái Tô Đào vừa nhìn qua liền thấy là rất khó nhưng bọn họ lại nóng lòng muốn thử.

Lúc mọi người còn đang thương lượng nên chọn trò nào thì điện thoại của Tô Đào bỗng nhiên vang lên một tiếng. Là Ninh Dã gửi tin nhắn WeChat đến.

**【WeChat】**Ninh Dã: Bọn Dương Phàm sợ lát nữa bị chỉnh đến thảm nên bảo anh đi hỏi một chút xem bên phía em chuẩn bị chơi trò gì để mọi người bên này sớm chuẩn bị.

Tô Đào không khỏi mím môi cười cười, đầu ngón tay gõ gõ trên màn hình nhắn lại.

**【WeChat】**Tô Đào: Mọi người đã sớm dặn dò em không được tiết lộ ra ngoài.

**【WeChat】**Ninh Dã: Vậy lát nữa anh đi theo cũng phải chịu khổ cùng bọn Dương Phàm thì làm sao bây giờ? Em nỡ sao?

Ý cười trên mặt Tô Đào càng thêm sâu. Vốn dĩ cô định nhắn lại là “Nỡ nha, ai bảo gần đây anh vẫn luôn khi dễ em…” nhưng nghĩ lại vẫn là sợ Ninh Dã sẽ mượn đề tài này để nói chuyện nên liền xóa phần ở phía sau đi.

**【WeChat】**Tô Đào: Nỡ nha.

**【WeChat】**Ninh Dã: Thật?

**【WeChat】**Ninh Dã: Vậy được rồi, bạn nhỏ nhà anh nhẫn tâm với anh như vậy nên về sau anh cũng không thể lại tùy tiện mềm lòng được, không thể vừa nghe em mềm giọng gọi vài câu “anh trai tốt” liền buông tha cho em.

**【WeChat】**Tô Đào: …

**【WeChat】**Tô Đào: Không biết xấu hổ!

Tô Đào nhắn xong tin này thì thở phì phì ném điện thoại sang bên cạnh, dù cho người ở đầu bên kia có nhắn thêm gì nữa cũng không thèm trả lời lại.

-

Lúc đội ngũ đón dâu đến nơi thì phòng khách Tô gia lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thân thích họ hàng bên Ninh gia không ít, kể từ sau chuyện của Ninh Hoài thì rất nhiều người đều lập tức đứng về phía Ninh Dã. Tuy rằng rất dối trá nhưng chí ít mọi người đều hiểu được bên ngoài phải thể hiện ra sao cho đúng. Vì vậy nên dù hôm nay Ninh lão phu nhân không nói gì thì bọn họ cũng đều sẽ cùng nhau đến đây tham dự đón dâu.

Có một người anh họ bên ngoại lớn hơn Ninh Dã mấy tuổi cười đùa ồn ào nói:

“Ninh Dã! Đã đến giờ rồi, nhanh gõ cửa phòng cô dâu đi!”

Dương Phàm đứng bên cạnh hít sâu một hơi rồi gật đầu nói theo:

“Đúng vậy, lên đi, chết sớm siêu sinh sớm, tớ chuẩn bị xong rồi.”

Hôm nay Lưu Bác cũng đến đây, cậu thiếu niên mặc một thân tây trang màu đen thẳng thớm, vừa nghe Dương Phàm nói xong thì không khỏi nhíu nhíu mày.

“Anh Dương Phàm, hôm nay không thể tùy tiện nói những lời không may mắn…”

“Sao em cũng giống với lão Phật gia nhà em vậy chứ, tuổi còn nhỏ mà đã mê tín. Lại nói, chờ một lát nữa anh Dương Phàm của em thật sự là phải chịu khổ đó, anh nói như vậy thì có làm sao?”

Dương Phàm vừa dứt lời liền cảm giác được có một ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai nên nhất thời xấu hổ mà ho nhẹ hai tiếng.

“Khụ, chẳng qua là vì anh em của mình nên ăn chút khổ cũng vui, không sao cả!”

Ninh Dã không thèm phản ứng lại Dương Phàm, một tay cầm bó hoa cưới, một tay giơ lên gõ cửa phòng.

Ngay lập tức bọn Dương Phàm liền gặp không ít khổ vì bị mấy cô nàng phù dâu trong phòng làm khó dễ nhưng cũng may sau đó cửa phòng Tô Đào đã được mở ra, Ninh Dã thuận lợi đi đến trước mặt cô gái nhỏ.

Hôm nay Ninh Dã mặc trên người bộ âu phục được cắt may riêng, áo sơ mi trắng bên trong không nhiễm một hạt bụi, nơi cổ áo được thắt một cái nơ màu đen. Vốn dĩ bản thân hắn đã thập phần xuất chúng, lúc này một thân ngay thẳng đứng ở chỗ đó cùng Tô Đào nhìn nhau khiến mọi người trong phòng không khỏi cảm thán trước nhan sắc của bọn họ.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, Ninh Dã mỉm cười lên tiếng:

“Anh tới rồi.”

Tô Đào mặc váy cưới trắng ngồi trên giường cũng không nói gì, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau đó giày cưới cũng được tìm thấy rất nhanh, Ninh Dã nhìn khắp nơi trong phòng một vòng rồi trực tiếp xác định mục tiêu chính là cái cặp sách kia.

Lúc hắn đi qua lấy chiếc giày cao gót từ trong cặp ra thì bốn cô bạn không khỏi cảm thấy chính mình đã quá khinh địch.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ninh Dã nhẹ nhàng nâng bàn chân trắng nõn của Tô Đào lên, cẩn thận mang chiếc giày kia vào cho cô rồi nâng mắt lên nhìn, ý cười nơi đáy mắt càng đậm.

“Bạn nhỏ à, cùng anh về nhà thôi nào.”

-

Tiệc rượu được tổ chức tại khách sạn bậc nhất ở Bắc Thành. Địa điểm này là do lão phu nhân và Tô Đào cùng chọn, chẳng qua lúc trước cô không đưa ra ý kiến nhiều lắm, đại bộ phận đều là chủ ý của lão phu nhân.

Hiện tại lão phu nhân chỉ còn một đứa cháu nội là Ninh Dã, hơn nữa bà lại vô cùng yêu quý Tô Đào nên ở phương diện này có thể nói là bà đã dùng hết toàn lực, cũng yêu cầu người thiết kế trang trí cho bữa tiệc không cần phải quan tâm đến vấn đề tiền bạc, có thể xa hoa bao nhiêu thì cứ xa xoa bấy nhiêu.

Vì vậy nên đối với những khách mời đến tham dự hôn lễ ngày hôm nay, những chi tiết khác thì họ không nhớ kỹ nhưng lại có thể khắc sâu vào ký ức chuyện khắp mọi ngóc ngách ở nơi tổ chức hôn lễ này đều lộ ra cảm giác vô cùng có tiền.

Đúng 10 giờ 16 phút, Tô Đào được cha chậm rãi dắt tay đi lên sân khấu của bữa tiệc.

Ninh Dã đứng ở phía cuối sân khấu nhìn Tô Đào từng bước từng bước đi về phía mình, trong lòng dần được cảm giác vừa nhẹ nhàng lại vừa kiên cố lấp đầy.

Khi gần đến nơi, hốc mắt của Tô Quốc Vĩ dần đỏ lên. Ở góc độ mà mọi người không nhìn thấy được, ông ấy thấp giọng lên tiếng với Ninh Dã:

“Cha giao Đào Đào cho con, con nhất định phải đối xử tốt với con bé.”

“Con nhất định sẽ làm như vậy, cha yên tâm.” Ninh Dã trịnh trọng gật đầu đáp lại.

Tô Đào ở bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng xuất hiện một mảnh chua xót không nói rõ được cũng không tả rõ được. Sau đó Tô Quốc Vĩ lại xoay người ôm cô rồi vỗ vỗ sau lưng cô một chút.

“Trước đó cha đã mua cho con một căn hộ hai phòng, trang trí bên trong đều là phong cách mà con thích. Cuộc sống hôn nhân không nhẹ nhàng như lúc nói chuyện yêu đương, khó tránh khỏi chỗ gập ghềnh. Cha chỉ hy vọng con gái của cha có thể mãi hạnh phúc, nếu thật sự phiền lòng thì cứ đến căn hộ mà cha chuẩn bị cho con ở vài ngày để làm dịu tâm tình.

Đào Đào à, trước kia cha đã làm nhiều chuyện có lỗi với con, cha cũng chưa bao giờ cảm thấy chính mình là một người cha tốt nhưng mặc kệ thế nào đi nữa thì cha vẫn giống với tất cả những người cha trên khắp thế giới này, hy vọng con gái của mình cả đời hạnh phúc an thuận, nếu thật sự bị ủy khuất thì phía sau con vẫn còn có cha đây, trong tương lai dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cha cũng sẽ vĩnh viễn là trụ cột của con.”

Tô Đào vừa khóc vừa gật đầu, đến lúc Tô Quốc Vĩ buông tay cô ra thì tâm tình cô vẫn chưa ổn định lại được. Ninh Dã tiến lên đón lấy cô, dường như độ ấm trong lòng bàn tay hắn đang im lặng cho cô một chút an ủi.

Đến lúc người chủ trì hôn lễ nói một câu "mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau" thì chỉ chốc lát sau, từ phía ngoài đại sảnh có một con robot trí tuệ đang dần tiến vào sân khấu ở trung tâm.

Tắc động mạch não vẫn là một bộ dáng ngu ngơ giống như trước, trên màn hình phía trước còn đang hiện lên một đôi mắt to chứa đầy nước mắt.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại lấy chồng rồi? Mẹ lấy chồng thì sau này ba ba của con phải làm sao bây giờ?”

Ninh Dã đen mặt, khách mời phía dưới cũng có chút xấu hổ nhưng nào ngờ sau đó nó lại xoay cái đầu to cồng kềnh của mình nhìn Ninh Dã rồi nói:

“Ba ba, ba mau khuyên nhủ mẹ đi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì ba sẽ không có vợ đó!”

Lời này vừa nói ra thì mọi người ngồi phía dưới đều cười vang. Lúc này cậu thanh niên mập mạp làm ở công ty của Ninh Dã cũng xấu hổ ở bên cạnh giải thích:

“Thật sự ngại quá, ngày hôm qua em cài đặt thêm cho nó một vài chương trình mới nên hiện tại nó có chút lỗi...”

Nháo một trận như vậy nên bầu không khí trong bữa tiệc càng trở nên náo nhiệt hơn. Sau khi tắc động mạch não đưa nhẫn xong rồi xuống sân khấu thì lập tức trở thành bạn của những đứa trẻ đến đây hôm nay. Rất nhiều bạn nhỏ vây xung quanh nó hỏi đông hỏi tây nên nghiễm nhiên nó đã trở thành nhân vật tiêu điểm thứ ba trong bữa tiệc sau Ninh Dã và Tô Đào.

Hôn lễ được tiến hành vô cùng náo nhiệt đến chiều, buổi tối Ninh Dã và Tô Đào còn đặt một gian phòng ở câu lạc bộ để chiêu đãi bạn bè hai bên. Đến khi kết thúc thì cũng đã hơn 11 giờ. Ninh Dã bị mọi người trút say đến mức không còn biết gì nữa nên Tô Đào phải đỡ hắn lên xe.

Sau khi về đến nhà tân hôn thì tài xế giúp Tô Đào đỡ Ninh Dã vào cửa, sau đó cung kính gập người nói:

“Vậy xin phép phu nhân tôi về đây ạ.”

Tô Đào gật đầu nói câu cảm ơn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Kết quả còn chưa kịp quay người lại thì thân mình liền bỗng nhiên bị người đứng phía sau ôm chặt lấy.

Ninh Dã lưu luyến hôn xuống phần gáy của cô, từng hơi thở nóng hổi phả ra, giữa môi răng còn mang theo mùi rượu nhưng sức lực ở hai tay hắn lại hoàn toàn không giống với trạng thái mà người say rượu nên có.

Tô Đào bị hôn đến phát ngứa nên né tránh sang một bên, lên tiếng hỏi:

“Anh… anh giả say sao?”

“Không thì sao chứ? Anh không muốn để bạn nhỏ nhà anh bỏ lỡ mất đêm động phòng hoa chúc đâu.” Hắn vừa nói vừa xoay người Tô Đào lại, nụ hôn nồng nhiệt cũng từ sau ra đến trước.

Hai chân Tô Đào mềm nhũn, chỉ chốc lát sau liền có chút không đứng vững được nữa. Ninh Dã cũng không lãng phí thời gian thêm, khom lưng bế ngang cô lên rồi đi về phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không bật đèn, Ninh Dã nhẹ nhàng đặt cô lên giường, một lát sau, động tác càng thêm hung ác.

Trên người Tô Đào vẫn đang mặc bộ sườn xám đỏ rực vừa thay lúc đi mời rượu, đường cong lả lướt.

Tay Ninh Dã đặt bên sườn eo cô không an phận mà hoạt động trong chốc lát, sau đó không nhịn được nữa nên liền mạnh bạo xé rách.

“Buổi chiều lúc thấy em mặc lên một thân sườn xám này thì anh liền nghĩ buổi tối sẽ phải xé nó như thế nào…” Hắn vừa nói vừa hôn, cũng không cho Tô Đào cơ hội để lên tiếng.

Cũng không biết là qua bao lâu sau, cô gái nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn nên nức nở một tiếng rồi đẩy vai hắn.

Ninh Dã trở lên ngậm lấy môi cô hôn sâu, tiếp theo năm ngón tay hắn lồng vào khe hở ngón tay của Tô Đào, gắt gao nắm chặt.

Ánh trăng chiếu vào trong phòng, nhẫn cưới trên ngón áp út của hai người nằm cạnh nhau, phát ra một tầng sáng ôn nhu.

“Gọi một tiếng ca ca xem.”

“Ca ca…”

“Yêu ca ca không?”

“Yêu.”

“Yêu bao nhiêu?”

“…”

Ninh Dã lại dùng sức một chút, Tô Đào bị khi dễ nên ngón chân đều không tự giác mà cuộn tròn, một lát sau liền vươn hai cánh tay trơn bóng ra ôm lấy cổ hắn.

“Rất yêu rất yêu…”

Ninh Dã cười một tiếng, nhẹ hôn xuống môi đỏ của cô.

“Ca ca cũng rất yêu rất yêu em.”