Khi còn nhỏ tiểu Ninh Thư vô cùng ngoan, nhất là khoảng thời gian trước ba tuổi, cậu nhóc rất ít khi cần người lớn phải dỗ dành. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ phá hư chuyện tốt của ba thì thời gian còn lại cậu nhóc đều có thể an tĩnh tự mình chơi.
Nhiều buổi sáng khi Tô Đào còn chưa kịp đến phòng đánh thức cậu nhóc thì cậu nhóc đã tự mình tỉnh dậy, hoặc là đang ngoan ngoãn ngồi chơi xếp gỗ trên sàn nhà hoặc là đang ê a trò chuyện cùng ‘Tắc động mạch não’
Năng lực học tập của tiểu Ninh Thư cũng rất mạnh, rất nhanh đã học được cách mang vớ và cũng biết được khi xuống giường cần phải mang vớ nên nhiều lần khi Tô Đào mở cửa phòng con trai ra đều thấy được cảnh cậu nhóc đang yên lặng ngồi chơi trên sàn nhà, ánh nắng ban mai vây quanh thân, vớ chân đã mang chỉnh tề, tay nhỏ chân nhỏ mềm thịt cử động qua lại trông vô cùng đáng yêu.
Mỗi khi nghe thấy tiếng cửa mở thì tiểu Ninh Thư đều sẽ quay đầu lại xem, thấy người đến là mẹ thì cậu nhóc sẽ mỉm cười, phản ứng không tính là mãnh liệt nhưng có thể nhìn ra được cậu nhóc đang rất vui vẻ.
Mà trong thời điểm này, chỉ cần có ‘Tắc động mạch não’ ở đó thì nó sẽ lập tức lên tiếng:
“A, mẹ đến xem em trai nè!”
‘Tắc động mạch não’ vẫn đáng yêu như trước đây, nếu thấy Tô Đào bế tiểu Ninh Thư lên và xoa đầu cậu nhóc thì nó cũng sẽ ghen rồi sáp lại gần hơn, đôi mắt trên màn hình chớp chớp, nói với Tô Đào:
“Con cũng muốn được mẹ xoa xoa đầu.”
Tuy rằng tiểu Ninh Thư còn nhỏ nhưng vì bình thường vẫn được mẹ dạy phải biết chia sẻ nên mỗi khi nghe thấy ‘Tắc động mạch não’ nói như vậy thì cậu nhóc đều sẽ cười rồi dùng tay nhỏ lôi kéo cánh tay của Tô Đào đến xoa xoa đầu to của ‘Tắc động mạch não’.
Mỗi lần như vậy ‘Tắc động mạch não’ sẽ vô cùng vui vẻ, cặp mắt trên màn hình híp thành một đường cong nhỏ, bộ dáng đầy thỏa mãn. Tiểu Ninh Thư cũng sẽ cười theo, thỉnh thoảng hứng thú hơn còn sẽ giơ đôi tay mềm thịt lên vỗ tay mấy tiếng.
-
Khi tiểu Ninh Thư tròn ba tuổi thì Tô Đào cũng chính thức quay lại công ty để tiếp tục dẫn dắt đoàn đội làm hạng mục mới. Tuy rằng lúc này không cần phải thời thời khắc khắc có mặt ở công ty giống như trước kia nữa nhưng nhiều hạng mục lớn và hầu hết quy trình của công ty vẫn phải qua tay Tô Đào.
Mà ba năm trở lại đây công việc của Ninh Dã cũng đã giảm đi đáng kể so với trước, những buổi xã giao có thể từ chối liền từ chối, một số chuyến đi công tác cũng có thể phái người khác đi xử lý. Trên cơ bản là trong một tuần sẽ có vài ngày có thể tan làm sớm để về nhà giúp đỡ Tô Đào chăm sóc con trai. Thỉnh thoảng Tô Đào có việc bận cần vào thư phòng làm việc thì tiểu Ninh Thư sẽ được ba trông nom. Cuộc sống thế này tuy rằng người ngoài nhìn vào cảm thấy có chút binh hoang mã loạn* nhưng Ninh Dã và Tô Đào đều rất thích thú.
*binh hoang mã loạn: Binh tan hoang, ngựa rối loạn, ý chỉ trật tự hỗn loạn, nhốn nháo
Trước ngày Tô Đào chính thức đi làm lại cũng đã cùng thương lượng qua với Ninh Dã về vấn đề nên chăm sóc tiểu Ninh Thư như thế nào.
Buổi tối hôm đó Ninh Dã vẫn đè Tô Đào dưới thân mình như mọi khi, cô bị bắt nạt đến mức mái tóc dài cũng đã ẩm ướt, giọng nói có chút khàn khàn, sau đó thật sự chịu không nổi nữa nên cô cố dùng sức đánh lên bả vai Ninh Dã hai cái mới có thể làm cho hắn bớt phóng túng đi một chút.
Sau khi tách ra Ninh Dã vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, hắn ghé sát vào người Tô Đào thở gấp, đôi môi lưu luyến bên vành tai cô ôn nhu dỗ dành đòi làm thêm một lần nữa. Tô Đào nghĩ lại trận điên cuồng vừa nãy đã khiến cô có chút chịu không nổi thì sao có thể đồng ý thêm lần nữa. Vươn tay chống trước ngực Ninh Dã, kiên quyết nói ra lời từ chối:
“Không được, tuyệt đối không thể làm nữa.”
Ninh Dã cười hừ một tiếng, lại hôn lên môi cô thêm vài cái nữa rồi mới chôn mặt bên cổ cô để ổn định cảm xúc. Đợi một lúc sau khi hai người đã bình tĩnh lại rồi thì Tô Đào mới nhớ đến chuyện quan trọng cần bàn. Cô đẩy đẩy Ninh Dã đang nằm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh thật sự muốn từ ngày mai bắt đầu thay phiên nhau đưa con đến công ty sao?”
Thật ra ý tưởng ban đầu không phải như vậy, Tô Đào muốn đi làm lại nhưng vì sợ tiểu Ninh Thư cả ngày không gặp được mẹ sẽ không chịu nổi nên liền nghĩ sẽ tạm thời mang theo con trai đến công ty để con thích ứng mấy ngày.
Hiện tại công ty đang trong thời kỳ phát triển vững vàng, hạng mục trong công ty cô đều có tham dự nhưng không phải là trụ cột nên không còn bận rộn như trước đây. Mang theo con trai đến công ty vài ngày cũng không có vấn đề gì lớn nhưng sau khi Ninh Dã nghe ý tưởng này của cô xong thì liền phản đối. Sau lại thấy cô quá kiên trì nên mới miễn cưỡng lùi một bước, nói rằng có thể mang con theo nhưng là hai người bọn họ thay phiên nhau.
Tô Đào vừa nghe xong lời này liền ngây ngẩn cả người.
“Em sẽ không đưa con đến công ty quá nhiều ngày đâu, chỉ cần con bắt đầu thích ứng với việc em không thể ở bên cạnh con mọi lúc mọi nơi thì em sẽ liền nhờ bà nội đưa con đi học mẫu giáo.”
“Anh biết, nhưng dù là mấy ngày thì cũng phải thay phiên nhau đưa con đi làm. Con cũng không phải của một mình em, anh cũng phải có trách nhiệm với con.”
Tuy rằng lúc đó đã bàn với nhau như vậy nhưng Tô Đào nghĩ tới nghĩ lui vẫn là có chút không yên tâm nên lúc này cô mới hỏi Ninh Dã thêm một lần nữa.
“Sao nào? Sợ một mình anh không thể chăm sóc tốt cho tên tiểu tử thúi kia sao?”
“Anh không được gọi con như vậy.” Tô Đào trừng mắt nhìn Ninh Dã.
“À, vậy thì gọi là con trai ngốc.”
“…”
Tô Đào thật sự không muốn để ý đến tính tình ấu trĩ không thể hiểu được của người đang nằm bên cạnh nữa nên lại nói về chủ đề chính.
“Thật ra em vẫn có chút lo lắng, Ninh Thư chưa bao giờ ở riêng với anh cả một ngày, hơn nữa công việc của anh nhất định là sẽ bận hơn em, đến lúc đó…”
“Không có việc gì, gần đây chỉ có những cuộc họp nội bộ thôi, anh đảm bảo đi đến đâu cũng sẽ mang con theo.”
“Nhưng mà… những người khác liệu có thể cảm thấy việc này kỳ quái hay không?”
Công ty của Tô Đào nhỏ, những người cô tiếp xúc đều là thành viên trong đoàn đội, hầu như đều là người quen nên mọi người sẽ không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Nhưng về phía Ninh Dã lại là tổng bộ Ninh thị, toàn bộ tòa nhà từ trên xuống dưới có hàng nghìn người, từ quản lý cấp cao đến nhân viên bình thường, hầu như ánh mắt của mỗi người đều dán chặt vào trên người Ninh Dã. Ở công ty Ninh Dã lại là chủ tịch mặt lạnh nói một không nói hai, nếu bỗng nhiên mang theo con trai đi làm thì… Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Nhưng dường như Ninh Dã không hề có chút băn khoăn nào, hắn xoay người ôm Tô Đào càng chặt hơn rồi nói:
“Có gì kỳ quái chứ, nếu không có gì bất ngờ thì trong tương lai Ninh Thư chính là người thừa kế của Ninh thị. Anh dẫn người thừa kế tương lai đến công ty đi dạo vài vòng thì có làm sao đâu chứ?”
“…”
Sau đó dù Tô Đào có nói thêm gì đi nữa thì Ninh Dã cũng đều tìm được lý do để phản bác lại nên cô không còn biện pháp nào khác ngoài việc tạm thời nghe theo hắn.
Buổi sáng hôm sau Tô Đào đến phòng của Ninh Thư rất sớm. Cô chơi với con trong chốc lát, lại trò chuyện một lúc rồi cuối cùng mới chậm rãi nói ra kế hoạch hôm nay cậu nhóc sẽ cùng ba đến công ty.
Tiểu Ninh Thư đã có thể giao tiếp đơn giản, tuy rằng lúc nói chuyện phát âm còn chưa rõ lắm nhưng trên cơ bản mẹ nói gì thì cậu nhóc đều có thể nghe hiểu được và cũng có thể dùng câu chữ đơn giản để biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Vừa nghe mẹ nói xong thì cậu nhóc liền chớp chớp đôi mắt to rồi sau đó dùng bàn tay nhỏ mềm mại túm lấy ngón tay của mẹ, ngây ngô lên tiếng: “Mẹ đi, mẹ đi.”
Tô Đào thuận thế cầm tay nhỏ của con trai lên đặt ở bên môi hôn một cái rồi nói:
“Mẹ có việc nên hôm nay không thể đi cùng với con được, con ở với ba một ngày, chờ đến tối về nhà là có thể nhìn thấy mẹ rồi, như vậy có được không?”
Tiểu Ninh Thư ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Lúc cậu nhóc động đậy thì cặp má mềm thịt còn khẽ rung khiến trái tim Tô Đào như nhũn ra thành một vũng nước.
Sau đó Tô Đào liền đi sửa soạn một túi những thứ mà con trai cần dùng như bình sữa, sữa bột, quần áo để thay… tóm lại là lớn lớn nhỏ nhỏ rất nhiều thứ. Lúc gần đi, cô còn dặn dò Ninh Dã:
“Bình thường Ninh Thư có thời gian ăn cơm cố định, giữa trưa em sẽ chọn ra thực đơn cho con rồi nhờ người mang sang bên chỗ anh. Anh cứ đúng giờ cho con ăn là được. Buổi chiều lúc hai ba giờ nhớ cho con ăn thêm chút trái cây, con thích ăn nhất là cam, táo và dâu tây.”
“À!” Dường như Tô Đào lại nhớ đến gì đó nên nhanh chóng nói thêm:
“Ngàn vạn lần đừng để con nhìn thấy đồ ăn nhanh, gà rán hamburger gì đó đều không được! Cũng tuyệt đối không thể cho con ăn mấy thứ đó.”
Cô nói đến đây thì quay đầu lại nhìn thoáng qua con trai đang ngoan ngoãn ngồi chơi trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói tiếp:
“Cũng không biết là bà nội hay là ba cho con nếm thử qua mấy thứ đó mà lúc sau mỗi lần con nhìn thấy quảng cáo gà rán trên TV thì đều năn nỉ em mua cho con ăn.”
Đáy mắt Ninh Dã bỗng hiện lên một tia mất tự nhiên nhưng sau đó vẫn thản nhiên gật đầu rồi hướng qua bên kia gọi con trai một tiếng:
“Ninh Thư, đi thôi.”
Hôm nay tiểu Ninh Thư mặc một bộ đồng phục nhỏ, sơ mi trắng kèm áo khoác đen bên ngoài, dưới chân mang một đôi giày da sáng bóng. Sau khi nghe thấy ba kêu mình thì cậu nhóc yên lặng trượt xuống khỏi ghế sô pha rồi đi đến chỗ ba mẹ.
Tô Đào thấy Ninh Dã cứ thế xoay người muốn đi thì vội vàng nói:
“Thư Thư, mau nắm tay ba đi con.”
Bước chân của Ninh Dã khựng lại, nghiêng đầu nhìn xuống con trai nhỏ đứng bên cạnh, Ninh Thư cũng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn ba. Một lớn một nhỏ nhìn nhau một lát rồi dường như ngầm hiểu ý mà đều vươn tay về phía đối phương.
Tô Đào thấy hai ba con hài hòa với nhau như vậy thì trong lòng thoáng yên tâm một chút.
Chẳng qua sự hài hòa này cũng không kéo dài được quá năm phút, sau khi hai ba con lên xe xong, thoát khỏi tầm mắt của Tô Đào thì liền tách nhau ra, không ai thèm để ý tới ai.
Nụ cười trên môi tiểu Ninh Thư cũng nhạt xuống, không còn là bộ dáng mềm mại đáng yêu trước mặt mẹ nữa, cậu nhóc hì hục lấy một quyển sách hướng dẫn chơi cờ vây từ cặp nhỏ của mình ra rồi im lặng lật xem, không thèm để ý đến ba của mình
Mà Ninh Dã dường như đã sớm quen với việc này, cũng không thèm đưa mắt sang nhìn con trai mà chỉ lấy ipad ra xử lý tin nhắn nội bộ và xem xét hợp đồng.
Một lúc sau xe vững vàng dừng lại trước tổng bộ Ninh thị. Ninh Dã xuống xe trước, vòng sang bên kia mở cửa xe rồi nói với tiểu Ninh Thư:
“Ra đây, ba bế con vào.”
Vốn dĩ tiểu Ninh Thư đang định nhảy xuống xe nhưng vừa nghe thấy ba nói vậy thì lập tức rút chân nhỏ vào trong xe.
Ninh Dã tức đến bật cười.
“Con cho rằng ba muốn bế con sao? Trong công ty có rất nhiều tai mắt của mẹ và bà cố, hôm nay là lần đầu tiên con đến công ty nên nhất định hai người bọn họ sẽ để ý đến bên này.”
Ninh Dã vừa nói vừa cúi người hướng vào bên trong xe kéo thân mình của tiểu Ninh Thư ra ôm vào trong lòng ngực.
“Dù cho con không nguyện ý thì cũng phải giả bộ diễn đi, lên đến tầng làm việc của ba rồi thì lúc đó tùy con muốn làm gì cũng được.”
Tiểu Ninh Thư bĩu môi một cái nhưng cũng không phản kháng nữa.
Ninh Dã thấy phản ứng này của con trai thì không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Thật ra hình thức ở chung của hai ba con từ một năm trước đại khái đã là như vậy. Khi đó biểu hiện của tiểu Ninh Thư còn không rõ ràng nhưng tuổi còn nhỏ mà đã học được cách dùng hai khuôn mặt. Chỉ cần ở cùng một chỗ với Tô Đào thì cậu nhóc sẽ ngoan ngoãn nghe lời vô cùng đáng yêu nhưng một khi ở một mình với Ninh Dã thì cậu nhóc một là hờ hững, hai chính là bày ra dáng vẻ bị ủy khuất, khóc lóc mếu máo muốn đi tìm mẹ.
Ngay từ đầu Ninh Dã còn nghĩ con trai có phản ứng như vậy là do thời gian hắn ở riêng với con quá ít nên lúc đó trong lòng hắn còn thấy áy náy một đoạn thời gian. Nhưng sau vài lần như vậy thì Ninh Dã đã phát giác ra được đứa con trai này căn bản chính là cố ý!! Đặc biệt mỗi lần sau khi mếu máo khóc gọi được mẹ đến, thấy mẹ lên tiếng quở trách ba thì cậu nhóc đều sẽ cười khúc khích.
Ninh Dã tức chịu không nổi nên đã nói chuyện này với Tô Đào vài lần nhưng lần nào Tô Đào cũng đều không tin, cô nói con trai còn nhỏ nên không thể nào có khả năng cố ý nhắm vào ai đó như vậy được.
Lúc sau Ninh Dã cũng không lãng phí thời gian đi nói chuyện này nữa, trong lòng thầm chịu đựng rồi sau đó hai ba con bọn họ liền hình thành nên thói quen ở chung như vậy.
-
Sau khi lên đến văn phòng thì tiểu Ninh Thư liền nhảy ra khỏi vòng tay của ba. Cậu nhóc cũng không cần người khác phải chăm sóc cho mình, cõng cặp sách trên lưng chạy về phía ghế sô pha, sau khi tự mình lên được ghế thì tiếp tục lặng lẽ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Vào buổi sáng có không ít quản lý cấp cao ra vào văn phòng của Ninh Dã, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Ninh Thư, cũng không biết tính tình của cậu nhóc là như thế nào nên hầu như ai cũng khen ngợi vài câu, có người còn nói bây giờ có rất ít trẻ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nghe lời như cậu nhóc.
Ngoài mặt Ninh Dã không có phản ứng gì nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh.
Lúc gần đến giữa trưa thì Tô Đào gọi điện đến. Cô đơn giản nói với Ninh Dã vài câu rồi sau đó bảo hắn đưa điện thoại sang cho con trai.
“Bảo bối, giữa trưa rồi, mẹ nhờ người mang đồ ăn dinh dưỡng đến cho con đó, con phải nghe lời ba ăn ngoan nha.”
“Con biết rồi.” Ninh Thư dùng hai tay cầm điện thoại, ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Hai mẹ con lại trò chuyện thêm vài câu rồi Tô Đào mới cúp điện thoại. Không bao lâu sau có người gõ cửa văn phòng hai tiếng, trợ lý Trương cầm theo hộp cơm tiến vào.
“Ninh tổng, bà chủ cho người mang cơm đến cho tiểu Ninh Thư.”
“Để chỗ đó cho nó đi.” Ninh Dã không ngẩng đầu, chỉ tùy tiện chỉ tay về phía đối diện.
“Xin chào, tiểu Ninh Thư!” Trợ lý Trương đi qua cố ý đổi giọng chào hỏi với cậu nhóc.
Tiểu Ninh Thư luôn lễ phép với người ngoài, đặc biệt là trợ lý Trương lúc nào nhìn thấy cậu nhóc cũng mỉm cười nên lúc này cậu nhóc cũng vui vẻ đáp lại:
“Chúc chú Trương buổi trưa vui vẻ.”
Trợ lý Trương thật sự rất thích cậu chủ nhỏ này nên nhịn không được mà vươn tay xoa xoa đầu cậu nhóc một chút.
Hiện tại tiểu Ninh Thư đã có thể tự mình ăn cơm, lúc này Ninh Dã lại vừa vặn có cái văn kiện cần phê duyệt gấp nên sau khi trợ lý Trương rời đi hắn vẫn không quá để ý đến con trai. Mãi đến khi bận rộn xong việc cũng đã gần hai giờ chiều, khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn về phía sô pha bên kia một cái, cặp mày bỗng nhiên nhíu chặt.
Tiểu Ninh Thư vẫn lẳng lặng ngồi ở đó làm việc riêng của mình, hộp cơm được mang vào từ giữa trưa hoàn toàn không có dấu hiệu bị mở ra.
“Sao lại không ăn cơm?” Ninh Dã đi qua lên tiếng hỏi.
Ninh Thư đang cúi đầu đùa nghịch bút vẽ trong tay lên tiếng đáp lại:
“Cần tây và ớt chuông xanh không ngon, con không muốn ăn.”
Vừa nãy Tô Đào gọi điện đến đã nói qua phần ăn hôm nay của con trai là sườn non xào cùng với cần tây và ớt chuông xanh thái sợi, phối hợp dinh dưỡng vô cùng hợp lý. Nhưng cả hai loại rau này… tiểu Ninh Thư đều không thích.
Ninh Dã nghe con trai nói xong thì nhướng mày hỏi lại:
“Vậy thì sao đây? Nhịn đói sao?”
“Con vẫn còn nhỏ, cơ thể đang trong thời gian phát triển nên không thể nhịn đói được. Con muốn được ăn gà rán và hamburger thêm một lần nữa.” Ninh Thư vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía ba.
Ninh Dã nghe con trai nói xong thì tức đến bật cười.
“Thì ra nãy giờ con đang chờ ba đến hỏi để nói ra chuyện này sao? Đồ ăn dinh dưỡng thì không ăn mà ngược lại lại đòi ăn gà rán và hamburger? Con cảm thấy ba sẽ đáp ứng với con sao?”
“Nếu con mang bụng đói về nhà nói với mẹ thì mẹ sẽ đau lòng lắm đó.” Ninh Thư chớp chớp mắt nhìn ba.
“…”
Ninh Dã hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng dạy dỗ đứa con trai này một chút thì bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra một suy nghĩ.
“Có thể mua gà rán và hamburger cho con nhưng ba có một điều kiện.”
Tiểu Ninh Thư mở to đôi mắt chờ mong ba nói ra điều kiện.
“Hôm nay ăn xong rồi thì buổi tối không được quấy rầy ba và mẹ, phải tự mình rửa mặt rồi lên giường ngủ.”
“Có thể!” Ninh Thư đồng ý không chút do dự.
Một phần gà rán và hamburger khiến tiểu Ninh Thư vô cùng hài lòng, thậm chí buổi chiều cậu nhóc còn phá lệ chủ động cười với ba khiến cho Ninh Dã có chút thụ sủng nhược kinh*.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Buổi tối Tô Đào tan làm về nhà trước nên đã sớm đợi hai ba con ở dưới lầu, vừa nhìn thấy xe Ninh Dã về đến liền vội vàng chạy ra đón. Cô ôm con trai từ hàng ghế sau ra, hôn lên mặt cậu nhóc rồi hỏi:
“Bảo bối, hôm nay ở cùng với ba có vui không? Có gặp rắc rối gì không con?”
“Không có, con ngoan lắm!” Tiểu Ninh Thư mềm mại cười đáp lại mẹ.
“Giỏi quá!” Tô Đào lại hôn con trai thêm một cái.
Ninh Dã cũng đã từ trong xe ra tới, nhìn thấy trong mắt Tô Đào chỉ có mỗi tên nhóc thúi kia, ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không thèm nên trong lòng bắt đầu đổ giấm.
“Anh cũng vất vả một ngày rồi, sao em không thèm quan tâm đến anh vậy.”
Tô Đào vừa nghe xong liền quay sang bên cạnh nhìn hắn cười đáp lại:
“Được rồi, ba của Thư Thư cũng vất vả rồi.”
Ninh Dã bày ra vẻ mặt như vậy vẫn chưa đủ, đưa mặt sát đến bên Tô Đào ý muốn đòi thêm một cái hôn.
Tô Đào không còn cách nào khác nên đành phải đưa tay che mắt con trai lại rồi nhón chân hôn lên mặt hắn một cái.
Tốc độ rất nhanh, cảm giác có chút qua loa có lệ nhưng cũng đã đủ khiến Ninh Dã thỏa mãn, khóe miệng nhếch lên cười.
Ninh Thư đảo mắt nhìn qua ba rồi nhìn qua mẹ, cũng không biết nghĩ tới việc gì mà bỗng nhiên sờ tay vào trong túi áo khoác rồi nói:
“Mẹ ơi, cánh gà! Cho mẹ cánh gà này!”
Lúc tiểu Ninh Thư đưa cánh gà ra tới trước mặt Tô Đào thì sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Ninh Dã: “…”
Tô Đào liếc mắt nhìn Ninh Dã một cái rồi lại hỏi con trai:
“Bảo bối, cánh gà này từ đâu mà có vậy?”
“Ba ba! Ba ba mua cho con!”
Ninh Dã: “…”
“Vậy buổi trưa con ăn cái này sao? Phần cơm mà mẹ nhờ người đưa qua cho con thì sao?”
“Không ăn, ba ba không cho con ăn, còn nói con ăn gà rán và hamburger xong thì…”
Dường như cậu nhóc đang cố hết sức để nhớ lại mọi việc, một lát sau mới tiếp tục nói:
“A! Ba ba nói sau khi ăn gà rán và hamburger xong thì buổi tối không thể đi tìm mẹ.”
1
Tô Đào: “…”
Ninh Dã: “…………”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh cẩu: Hiện tại ném con cún nhỏ này đi còn kịp không?