Đào Đào Ô Long

Chương 88: Ngoại truyện17:Tô Đường



Tối đó khi về đến nhà nét cười trên khuôn mặt nhỏ của tiểu Ninh Thư vẫn không hề nhạt đi.

Cậu nhóc lớn lên trông rất giống mẹ, đặc biệt là ở đôi mắt to khiến người khác nhìn vào sẽ luôn cảm thấy đơn thuần vô hại, lúc cười rộ lên nơi đáy mắt như chứa đầy ánh sao. 

Quan hệ giữa hai ba con đã dịu xuống thấy rõ, Ninh Dã nhìn cặp mắt của con trai giống hệt với Tô Đào thì cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Vui chơi cả một ngày nên sau khi tắm rửa sạch sẽ xong tiểu Ninh Thư liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Điều đặc biệt là đêm hôm đó đến tận trước khi đi ngủ Ninh Dã vẫn luôn ở cạnh con trai vì lúc chạng vạng chiều bỗng nhiên công ty Tô Đào có việc gấp cần cô đến xử lý nên cô không thể cùng về nhà với hai ba con.

Lúc Tô Đào về đến nhà thì kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến 9 giờ 30 phút tối. Trong phòng khách chỉ chừa lại một ngọn đèn bàn nhỏ, ánh đèn vàng mờ nhạt khuếch tán trong phòng, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Tô Đào tưởng rằng Ninh Dã đang ở trong thư phòng làm việc nên cô đi về phía thư phòng trước, nhẹ nhàng mở cửa ra nhưng bất ngờ là bên trong tối đen, Ninh Dã không có ở đây.

Chần chờ một chút rồi cô lại xoay người đi đến phòng con trai. Mở cửa phòng ra liền thấy được Ninh Dã đang ngồi trên giường nhỏ gõ máy tính còn tiểu Ninh Thư đang nằm bên cạnh ôm lấy cánh tay của ba ngủ ngon lành.

Ninh Dã thấy Tô Đào trở về thì cặp mày vốn đang nhíu chặt dần dần giãn ra, đang định gập máy tính đứng dậy nhưng bỗng nhớ ra con trai còn đang nằm ngủ bên cạnh.

Tô Đào mỉm cười nhìn Ninh Dã. Vừa thấy cô như vậy hắn liền biết cô đang nghĩ đến chuyện gì.

“…”

Giật giật nhẹ cánh tay đang bị con trai ôm lấy, có chút mất tự nhiên mà lên tiếng:

“Hẳn là con tưởng anh là em, lúc nãy trước khi ngủ con…”

Tô Đào không để Ninh Dã nói hết câu, trực tiếp chặn lời:

“Em biết, anh không cần giải thích đâu.”

“…”

-

Lúc Ninh Thư lên bảy tuổi thì Tô Đào mang thai lần hai.

Lần mang thai này cả cô và Ninh Dã đều có sự chuẩn bị từ trước nên không giống với lần đầu tiên. Hai người đều dựa theo lời dặn của bác sĩ mà bắt đầu làm tốt mọi công tác chuẩn bị từ nửa năm trước.

Trong nửa năm này Ninh Dã từ chối phần lớn mọi buổi xã giao, những buổi tiệc bắt buộc phải tham gia đều sẽ dẫn theo trợ lý Trương, việc tiếp rượu hoàn toàn giao hết cho trợ lý.

Đoạn thời gian đó đối với trợ lý Trương mà nói thì không khác gì ác mộng, công việc bình thường đã nặng nề, bây giờ tan làm còn phải thay Ninh tổng đi giao thủ với mấy lão hồ ly trên thương trường.

Có mấy lần uống tới mức trời đất tối đen mới mò về được đến nhà, khi đó bạn gái thiếu chút nữa đã cho rằng hắn thất nghiệp nhưng lại ngại không dám nói với cô ấy. Sau này hỏi lại cô ấy vì sao lại có suy nghĩ như vậy thì cô ấy nói rằng chưa từng thấy qua vị trợ lý nào thảm đến như vậy.

“…” Hình như có chút đúng.

Tóm lại là sau khi chìm trong ác mộng thì mỗi ngày trợ lý Trương đều dành phần thời gian còn lại trong ngày sau khi làm xong mọi việc để im lặng cầu nguyện, mong sao đứa con thứ hai của ông chủ và bà chủ nhà mình sẽ sớm đến.

Nhưng trợ lý Trương lại không biết rằng mỗi ngày cầu nguyện chuyện này với Thượng Đế cũng vô ích vì trong khoảng thời gian chuẩn bị mang thai hai vị đương sự kia đều đặc biệt cẩn thận, Tô Đào sợ lại ngoài ý muốn như lần trước nên thậm chí còn phân chăn ngủ với Ninh Dã.

Ninh Dã vẫn còn ôm mộng có được một cô con gái, chỉ cần nghĩ một chút đến việc con gái bảo bối sẽ chào đời trong thời gian sắp tới thì liền cảm thấy chuyện gì mình cũng có thể nhịn được.

Nửa năm trôi qua, lửa nóng nháy mắt cháy lan ra cả đồng cỏ. Cả một đêm Ninh Dã không hề buông tha cho Tô Đào, chân trời bên ngoài đã hửng sáng nhưng cô vẫn còn bị hắn vây chặt dưới thân.

Tô Đào bị khi dễ đến mức khàn cả giọng, đôi mắt phiếm hồng, đầu tóc và cả người ướt đẫm như vừa tắm xong. Sau khi xong việc, cô đẩy ngực hắn rồi yếu ớt lên tiếng:

“Bác sĩ nói… phải kiềm chế…”

“Nói không chừng đây là lần cuối anh được ăn thịt trong một năm sắp tới nên đương nhiên là phải ăn nhiều một chút.” Ninh Dã vẫn chưa đã thèm, ôm lấy Tô Đào rồi áp mặt vào bên cổ cô, hơi thở hỗn loạn.

“Cũng không chắc được mà…” Tô Đào cảm thấy thật bất đắc dĩ.

“Năng lực của anh mạnh đến mức nào chẳng lẽ em còn chưa rõ sao? Hơn nữa anh có dự cảm lần này nhất định là con gái.” Ninh Dã tiếp tục không biết xấu hổ là gì, vừa nói vừa hôn lên môi cô mấy cái.

“Lần trước anh cũng đã nói mấy lời như vậy.” Tô Đào chớp mắt hai cái.

“…”

Chuyện xảy ra lần trước là ác mộng trong một khoảng thời gian đối với Ninh Dã nên lần này hắn càng thêm cẩn thận, ít nhất là không để cảm xúc và sự chờ mong lộ ra ngoài quá nhiều như trước.

Cũng may là kết quả nhận được khiến hắn vô cùng hài lòng. Ba tháng sau Tô Đào lại lần nữa mang thai, trong đợt kiểm tra định kỳ ở tháng thứ năm bác sĩ đã xác nhận đứa bé trong bụng là con gái.

Cả đêm hôm đó Ninh Dã vui đến mức không ngủ được. Hắn lại lôi những món đồ màu hồng phấn mua từ mấy năm trước ra bày ở trên giường rồi lôi kéo Tô Đào cùng xem. Muốn bao nhiêu hưng phấn có bấy nhiêu hưng phấn, muốn bao nhiêu ngốc nghếch cũng có bấy nhiêu ngốc nghếch.

Ngày hôm sau trong lúc ăn sáng Ninh Thư nhanh chóng nhìn ra được ba mình có gì đó không đúng lắm, trước khi đi học còn lôi kéo Tô Đào qua một bên nói nhỏ:

“Mẹ ơi, vừa nãy ba ngồi ở phòng khách vẫn luôn cầm một tờ giấy xét nghiệm lật qua lật lại mà xem, con sợ là ba có chuyện gì đó nhưng giấu không muốn nói cho chúng ta biết, chút nữa mẹ thử hỏi bóng hỏi gió một chút xem sao.”

Hiện tại Ninh Thư đã hơn bảy tuổi, là một học sinh tiểu học. Tô Đào và Ninh Dã không để con trai đến học ở trường tư như những đứa trẻ có xuất thân thế gia khác mà quyết định để con học ở trường công được phân theo hộ khẩu.

Ngôi trường tiểu học kia đã có tuổi đời trăm năm, môi trường giáo dục và cả thầy cô giáo đều vô cùng tốt. Ngay từ đầu cả hai vợ chồng cũng không nói quá nhiều với con trai về việc điều kiện trong gia đình mình cao hơn mức bình thường nên sau khi nhập học Ninh Thư đã hòa nhập với các bạn cùng lớp rất nhanh.

Lúc này cậu nhóc đang mặc trên người bộ đồng phục màu xanh biển, trên cổ đeo một chiếc khăn quàng đỏ. Khuôn mặt nhỏ vẫn non nớt như cũ, ánh mắt phá lệ trong trẻo. Khi cậu nhóc chăm chú nhìn vào ai đó sẽ khiến họ có cảm giác rằng cậu nhóc trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Tô Đào nghe thấy con trai nói vậy thì băn khoăn không biết có nên nói sự thật cho con biết hay không. Rốt cuộc thì cô cũng không rõ là Ninh Thư muốn có em trai hay em gái. Thời gian trước cô cũng đã thử hỏi qua hai lần, lần nào cậu nhóc cũng thuận miệng đáp dù là em trai hay em gái cũng đều thích. Nhưng đến cùng trong lòng con trai nghĩ thế nào cô một chút cũng đoán không ra.

Chần chờ một chút, cuối cùng Tô Đào vẫn quyết định nói ra:

“Thân thể của ba con không có vấn đề gì cả, chẳng qua là hôm qua mẹ có đi khám thai, bác sĩ nói em bé trong bụng là con gái, ba con có chút vui nên mới thành như vậy.”

Ninh Thư nghe mẹ nói xong thì đôi mắt lập tức sáng lên.

“Thật sao? Thật sự là em gái ạ?”

Vốn dĩ Tô Đào còn lo lắng nhưng lúc này thấy phản ứng của con trai như vậy thì không khỏi buồn cười.

“Làm sao vậy? Sao bộ dáng này của con lại giống y đúc với ba con vậy chứ, trước đó không phải con đã nói dù là em trai hay em gái cũng đều thích sao?”

“Đúng là đều thích nhưng mà sẽ càng thích em gái hơn.”

Tô Đào hoàn toàn yên lòng, nhịn không được lại xoa xoa đỉnh đầu con trai vài cái.

-

Tô Đào đặt nhũ danh cho con là Đường Đường sau khi đã biết chính xác giới tính.

Lần đầu tiên Ninh Dã thấy cô ôn nhu vuốt ve bụng của mình gọi vài tiếng Đường Đường, Đường Đường thì trong lòng liền mềm nhũn. Đêm đó trước khi ngủ hắn còn thương lượng với cô sẽ đặt tên cho con gái là Tô Đường.

Cả hai đã sớm đồng ý với nhau về việc đứa con thứ hai sẽ mang họ Tô, Ninh lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ cũng đều đồng ý nhưng cái tên Tô Đường…

“Em cảm thấy rất dễ nghe nhưng liệu bà nội và cha có thể cảm thấy như vậy là quá tùy tiện hay không?” Tô Đào có chút do dự hỏi lại.

“Sẽ không, nếu bọn họ để ý thì anh sẽ giải thích cho bọn họ hiểu vì sao lại gọi là Tô Đường.”

Tô Đào vừa nghe thấy vậy thì lập tức nổi lên tò mò.

“Vậy anh nói trước cho em biết một chút xem vì sao lại muốn gọi là Tô Đường được không?”

“Bởi vì dễ nghe.”

“…”

Khoảng thời gian mang thai lần hai này không khác với lần đầu lắm, Tô Đào cũng không bị lăn lộn quá tàn nhẫn. Nôn nghén không nhiều, cảm xúc ổn định, nếu không phải mỗi ngày bụng càng thêm to thì người khác thật sự khó mà nhận ra được cô đang mang thai.

Nếu phải nói ra một điểm khác biệt thì hẳn là về việc ăn uống, so với lần đầu thì lần này Tô Đào ăn uống ngon miệng hơn rất nhiều. Cô thường xuyên cảm thấy đói nên dù là ở công ty hay là ở nhà thì Ninh Dã đều để rất nhiều đồ ăn vặt trong tầm mắt và tầm với của cô. Có đôi khi nửa đêm còn bị đói đến tỉnh, Ninh Dã chỉ cần nghe thấy cô có động tĩnh vén chăn ngồi dậy thì liền đoán được cô muốn làm gì, hắn sẽ nhanh chóng rời giường đi xuống bếp làm đồ ăn khuya cho cô.

Lần mang thai này cũng đã giúp Ninh Dã nâng cao tay nghề nấu nướng, có hai lần Dương Phàm và Bắc Đông cùng nhau đến bên này tụ tập, sau khi cả hai nhìn thấy Ninh đại thiếu gia trổ tài thì không khỏi kinh ngạc.

Thời gian không nhanh không chậm dần trôi qua, vừa mới vào hè được vài ngày thì bạn nhỏ Tô Đường đã đạp đạp bụng mẹ thông báo cho mọi người biết rằng bây giờ mình muốn được ra ngoài.

Lần này Tô Đào vẫn là sinh thường, so với lúc sinh Ninh Thư còn thuận lợi hơn một chút, từ lúc đau từng cơn đến lúc Tô Đường được sinh ra chỉ mất hơn một giờ.

Giống với kết quả siêu âm, giống với những gì Ninh Dã vẫn luôn mong đợi, bạn nhỏ Tô Đường thật sự là một bé gái.

Trừ bỏ thời gian chăm sóc cho Tô Đào, chỉ cần rảnh một chút là Ninh Dã và Ninh Thư đều sẽ vây quanh nôi em bé. Tiểu Tô Đường vừa chào đời được mấy ngày nên làn da vẫn còn đo đỏ nhăn nheo nhưng trong mắt ba và anh trai thì cô bé chính là em bé xinh đẹp nhất thế giới.

Cô bé được ba và anh trai yêu thương chăm sóc rất kỹ nên Tô Đào cảm thấy người mẹ như cô đây có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Ba tháng đầu tiên, chỉ cần Tô Đường vừa khóc một tiếng thì Ninh Thư sẽ lập tức đi pha sữa bột cho em còn Ninh Dã sẽ nhanh chóng đến kiểm tra đổi tã cho con gái.

Có thể là do ở chung với nhau lâu dài nên chỉ cần vừa nhìn thấy ba hoặc anh trai xuất hiện thì dù bạn nhỏ Tô Đường có đang khóc nức nở đến mức nào đi nữa cũng sẽ lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, nhiều khi nước mắt còn đang lưng tròng nhưng giây tiếp theo đã nhoẻn miệng cười hết sức vui vẻ.

Được mọi người yêu thương hết mức nên tuổi thơ của bạn nhỏ Tô Đường vô cùng hạnh phúc.

Lúc đầu Tô Đào còn lo lắng rằng con gái được cưng chiều quá sẽ dưỡng thành tính cách vô pháp vô thiên nên cô thậm chí còn âm thầm hạ quyết tâm rằng nếu con gái trở thành như vậy thì cô sẽ là người nghiêm khắc đứng ra giáo dục lại con. Nhưng bất ngờ là Tô Đường hoàn toàn không có chút tật xấu nào, thậm chí cô bé còn ngoan ngoãn hơn những bạn nhỏ khác.

Mỗi ngày sau khi tỉnh dậy đều ngoan ngoãn nằm chơi trên giường chờ ba hoặc anh trai đến thay đồ giúp mình. Sau khi thay đồ xong lại ngoan ngoãn chờ được cho ăn sáng.

Đáng nói chính là cô bé không hề kén ăn, lượng cơm ăn so với Ninh Thư năm đó còn nhiều hơn rất nhiều. Dù là thịt hay là các loại rau dưa trái cây, chỉ cần là người trong nhà đưa cho thì cô bé đều có thể ăn một cách ngon lành.

Có một lần cô Ninh Vi nhìn thấy Tô Đường còn bé như vậy mà đã có thể ăn một hơi hết ba cái bánh bao thịt thì vô cùng kinh ngạc, sau đó còn trêu chọc cô bé:

“Thảo nào khi mang thai con bé Đào Đào lại ăn giỏi như vậy, vốn dĩ không phải là mẹ muốn ăn mà là tiểu Đường Đường nhà chúng ta muốn ăn nha!”

Ninh lão phu nhân vô cùng yêu thích tiểu Tô Đường nên sau khi nghe con gái mình nói vậy thì liếc mắt một cái, nói:

“Bớt nói bảo bối nhà chúng ta ăn nhiều, thân thể con bé đang ở giai đoạn phát triển, ăn nhiều một chút thì có làm sao!

Bà ôm cháu cố trong ngực, đưa cho cô bé thêm một miếng bánh quy rồi lại dỗ cô bé vui:

“Bà nói như vậy có đúng hay không hả tiểu bảo bối của bà.”

-

Đến khi Tô Đường được năm tuổi thì Ninh Dã và Tô Đào chuyển con gái từ lớp nhóm trẻ lên lớp nhà trẻ. Điểm khác biệt giữa hai lớp này chính là lớp nhà trẻ học theo chế độ cả ngày, nguyên một ngày sẽ không được gặp ba mẹ, bên cạnh ngoại trừ bạn học thì cũng chỉ có cô giáo.

Đêm trước ngày con gái đi nhà trẻ Ninh Dã lo lắng đến mức lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Tô Đào biết Ninh Dã đang nghĩ gì nên ngay từ đầu cũng không quá để ý nhưng mãi sau đó vẫn thấy hắn không ngủ được nên cô thật sự nhịn không được nữa, vươn tay bật ngọn đèn trên tủ đầu giường.

“Anh còn đang lo lắng về chuyện ngày mai Đường Đường bắt đầu đi nhà trẻ sao?”

Ninh Dã gật đầu, xoay người trực tiếp kéo Tô Đào ôm vào trong lòng ngực.

“Rốt cuộc bây giờ anh cũng hiểu rõ được tâm tình năm đó của cha vợ. Bảo bối phải đi nhà trẻ, trong đầu anh tràn đầy suy nghĩ liệu con bé có thể bị bắt nạt hay không, ăn có đủ no hay không, lại lo lắng con bé sẽ bị xếp ngồi cùng bàn với bạn học nam, đến lúc đó con bé sẽ bị lừa mất.”

“…?”

Tô Đào bất lực không biết nên nói thế nào, trầm mặc trong chốc lát rồi mới lên tiếng:

“Đường Đường mới năm tuổi thôi.”

“Bởi vì tuổi còn nhỏ nên mới dễ bị lừa! Em không biết đâu, bây giờ mấy đứa nhỏ đều trưởng thành từ rất sớm, bà nội nói cháu của bạn bà vừa mới học lớp hai thôi mà đã có bạn trai rồi. Đường Đường nhà chúng ta xinh đẹp như vậy nên nhất định là sẽ nhận được rất nhiều yêu thích. Lỡ như đến lúc đó xuất hiện một tên tiểu tử thúi nhiều mưu ma chước quỷ* tùy tiện đem mấy thứ đồ ăn vặt ra dụ dỗ, bảo bối nhà chúng ta sẽ khó mà tránh thoát được.”

*mưu ma chước quỷ: mưu kế xảo quyệt, thâm hiểm, độc ác hơn cả ma quỷ.

“…”

Ninh Dã càng nói càng cảm thấy những chuyện mà mình lo lắng rất có thể sẽ phát sinh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không yên lòng nên liền vén chăn muốn xuống giường đi ra ngoài.

“Hơn nửa đêm rồi anh còn muốn làm gì vậy?”

“Em cứ ngủ trước đi, anh sang phòng trò chuyện với Đường Đường một chút, dạy con bé làm cách nào để có thể tránh thoát khỏi những viên đạn bọc đường của mấy tên tiểu tử thúi kia!”

Tô Đào: “…”

Ninh Dã không hề nói giỡn, sau khi ra khỏi phòng ngủ chính liền đi thẳng về phía phòng con gái ở cuối hành lang. Nghĩ rằng con gái bảo bối đã sớm tiến vào mộng đẹp nên còn chưa tới cửa phòng Ninh Dã đã nâng nhẹ bước chân. Lúc đến nơi thì lặng lẽ nhấn tay nắm cửa xuống nhưng nào ngờ cửa vừa mở được một chút đã nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.

“Anh vừa mới nói với em những gì? Lặp lại một lần nữa xem nào.”

“Phải hòa thuận với bạn học. Phải tôn trọng cô giáo. Phải biết chia sẻ đồ ăn vặt. Trong lúc ăn cơm nếu thấy chưa no thì phải giơ tay nói cho cô giáo biết. Nếu bị bạn học bắt nạt thì trước tiên phải đến nói với cô giáo, còn phải nhờ cô giáo nói cho người lớn trong nhà biết nữa.” Thanh âm mềm mại non nớt của Tô Đường vang lên.

Hiển nhiên là Ninh Thư vô cùng vừa lòng, thân mình đã nẩy nở cố nép mình nằm nghiêng trên cái giường nhỏ để vỗ vỗ lưng cho Tô Đường.

“Ngủ đi, anh chờ em ngủ xong rồi mới đi.”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ngáp một cái rồi nhắm hai mắt lại.

Chờ sau khi em gái ngủ say rồi Ninh Thư mới rón ra rón rén ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Ninh Dã. Hẳn là vừa nãy cậu nhóc đã nhận thấy được ba đến nên lúc này cũng không quá ngạc nhiên, đơn giản gọi một tiếng “ba” xem như chào hỏi.

Ninh Dã cũng tùy ý gật đầu, thông qua khe cửa nhìn thoáng vào bên trong rồi lên tiếng hỏi:

“Ngủ rồi?”

“Vâng.”

“Con nói gì với em vậy?”

“Chẳng phải vừa nãy ba đều nghe thấy được sao?” Ninh Thư bình tĩnh đáp lại.

“…”

Ninh Dã nhẫn nhịn, lại hỏi thêm:

“Vậy sao con không dặn Đường Đường phải cẩn thận với những bạn học nam cố ý muốn đến gần con bé?”

“Vì sao phải dặn như vậy? Ba có cảm thấy mình lo lắng có chút dư thừa hay không, Đường Đường mới năm tuổi chứ không phải mười lăm tuổi. Ba còn lo lắng em sẽ yêu sớm sao?” Ninh Thư hơi hơi nhíu mày.

“…”  Không biết vì sao mà Ninh Dã lại có cảm giác hiện tại mình như đang bị con trai dạy dỗ.

“Con thì biết cái gì, cháu của bạn bà cố mới học lớp hai đã bắt đầu yêu đương rồi kìa. Bảo bối nhà chúng ta lại đơn thuần như vậy, nếu không dặn dò vài câu lỡ như bị tên tiểu tử thúi nào đó lừa mất thì làm sao bây giờ?”

“Em ấy là đơn thuần chứ không phải bị ngốc. Hơn nữa con cũng đã nói với em là có vấn đề gì xảy ra đều có thể nói với cô giáo, đến lúc đó nhất định cô giáo sẽ thông báo cho nhà chúng ta biết. Ba không cần phải lo lắng vớ vẩn như vậy.”

Sau khi Ninh Dã quay lại phòng liền kể lại cho Tô Đào nghe cuộc đối thoại vừa rồi giữa mình và con trai.

“Anh đây là… bị chính con trai của mình dạy dỗ sao?”

“Em cảm thấy Thư Thư nói cũng không sai, mà dù cho thằng bé không nói gì với anh thì em cũng sắp nhịn không được mà muốn nói vài câu.”

Nói đến đây thì giọng điệu của Tô Đào bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.

“Sớm muộn gì Đường Đường cũng sẽ lớn lên, đi nhà trẻ là bước đầu tiên mà con bé tiến vào thế giới nhỏ của riêng mình, rồi con bé sẽ lên tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, thậm chí về sau con bé còn phải vì ước mơ của mình hoặc là vì muốn theo đuổi một việc nào đó mà sẽ ngày càng rời xa chúng ta. Anh cũng không thể cả một đời đều quản con bé, cũng không thể chuyện gì cũng thay con bé chuẩn bị chu đáo mọi mặt được có đúng không?”

Ninh Dã không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau thở dài một tiếng rồi lần nữa trở mình đem Tô Đào ôm vào trong lòng ngực mình, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

-

Hành trình đi nhà trẻ của bạn nhỏ Tô Đường xem như là chuyến “thám hiểm” một mình đầu tiên trong đời cô bé.

Tuy rằng đã nhận được rất nhiều lời khuyên và lời dặn dò từ ba và anh trai nhưng ngày đầu tiên cô bé vẫn cảm thấy khổ sở đến mức thiếu chút nữa đã khóc ra tới. Nhưng cô bé cũng rất hiểu chuyện, biết rằng nếu mình rơi nước mắt sẽ khiến mọi người lo lắng nên vẫn luôn cố chịu đựng không khóc chút nào.

Sau khi đến cổng trường thì bạn nhỏ Tô Đường nói lời tạm biệt với từng người. Ba vẫn là người dặn dò nhiều nhất, tiếp đến là anh trai, lúc đến lượt mẹ, hẳn là vì cảm thấy những lời cần nói ba và anh trai đều đã nói hết nên mẹ cũng chỉ ôm cô bé rồi nói buổi chiều tan học về sẽ làm cho cô bé món sườn om.

Tô Đường gật đầu, đeo cặp sách nhỏ của mình vào rồi nắm tay cô giáo, mềm giọng nói:

“Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt anh trai.”

Vào đến phòng học thì cô bé không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, miệng nhỏ mím mím, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, bàn tay nhỏ mũm mĩm không ngừng đưa lên lau nước mắt trên mặt.

Lúc này cô giáo vẫn còn đang ở bên ngoài đón các bạn học khác nên tạm thời chưa phát hiện ra bạn nhỏ Tô Đường đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Mà ngồi bên cạnh bạn nhỏ Tô Đường lúc này là một cậu bé đã đi học từ ngày hôm qua. Cậu bé trông rất lịch sự văn nhã, từ quần áo đến đầu tóc đều được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, trên cổ áo sơ mi màu trắng còn đeo thêm một cái nơ đen. Vốn dĩ cậu bé vẫn luôn an tĩnh ngồi ở chỗ của mình xem tạp chí thiên văn nhưng không biết có phải là do bị quấy rầy hay không mà cặp mày nhỏ dần dần nhăn lại.

“Cậu khóc cái gì?”

Tô Đường từ từ quay đầu nhìn sang, hàng mi đen dày lúc này đã ướt đến mức ngượng ngùng dính vào nhau.

“Mình có chút… có chút nhớ mẹ…”

“Còn nhớ ba ba, còn nhớ anh trai nữa…” Cô bé vừa khóc vừa bổ sung thêm.

Cặp mày của cậu bé ngồi bên cạnh càng thêm nhăn, tiếp tục hỏi:

“Vậy làm thế nào mới có thể giúp cậu bình tĩnh lại?”

Tô Đường không trả lời, nước mắt lại ào ạt chảy ra.

Cậu bé không có biện pháp nào khác, chăm chú nhìn Tô Đường một lúc rồi mới trầm mặc lấy một hộp kẹo từ trong cặp của mình ra.

“Đây, cho cậu, ăn kẹo có thể giúp thúc đẩy quá trình tạo dopamine, nó sẽ làm tâm tình của cậu trở nên dễ chịu hơn một chút.”

Vốn dĩ Tô Đường muốn từ chối bởi vì ba đã dặn là không thể dễ dàng nhận quà hay đồ ăn từ người khác, đặc biệt là từ con trai. Nhưng viên kẹo mà cậu bạn đưa sang lại là màu hồng phấn mà cô bé yêu thích nhất, lời từ chối lập tức ngừng ở bên miệng.

Xoắn xuýt rối rắm trong lòng một lúc lâu rồi cô bé mới cẩn thận nhận lấy viên kẹo, có chút nức nở nói câu cảm ơn rồi sau đó lập tức mở giấy gói ra, bỏ kẹo vào trong miệng.

Là vị dâu tây, nhãn hiệu kẹo này từ trước đến giờ cô bé chưa từng được ăn thử nên ngay sau khi cho vào miệng liền lập tức cảm thấy thỏa mãn, mặt mày cũng giãn ra.

Cậu bé bên cạnh thấy phản ứng của bạn nhỏ Tô Đường như vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lực chú ý lại trở về trên cuốn tạp chí thiên văn.

“Được rồi, kẹo cũng đã ăn rồi, đừng khóc nữa, im lặng chờ cô giáo đến dạy học đi.”

Tô Đường chép chép miệng, nhẹ gật đầu hai cái. Một lát sau cô bé lại bỗng nhiên quay qua nhìn cậu bạn ngồi bên cạnh.

“Này…”

Cậu bé bình tĩnh ngước mắt lên nhìn.

“Cậu có thể cho mình thêm một viên kẹo nữa được không?”

“…”

Tô Đường thấy mãi mà cậu bạn vẫn không chịu lên tiếng đáp lại nên còn tưởng rằng cậu bạn đang luyến tiếc, vì thế lại nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Mình có thể lấy đồ ăn vặt của mình ra đổi với cậu, ba mình mua cho mình rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt đó, tất cả đều cực kỳ ngon!”

Cô bé vừa nói vừa mở cặp sách nhỏ của mình lấy đồ ăn vặt bày hết ra hệt như hamster nhỏ đang chuyển nhà.

“Có xoài khô, có sô cô la vị dâu tây, còn có cả chà bông, bánh phồng tôm…”

Cậu bé ngồi bên cạnh hít sâu một hơi rồi trực tiếp đẩy hộp kẹo trên bàn mình sang cho Tô Đường.

“Đều cho cậu.”

2

“A? Vậy cậu muốn lấy thứ gì? Nếu nói đều muốn…”

“Không cần! Cái gì mình cũng không ăn, chỉ cần cậu im lặng một chút là được.” Cậu bé trực tiếp chặn lời.

“Ồ.”

Tô Đường một chút cũng không thèm để ý, lại bóc vỏ một viên kẹo bỏ vào trong miệng, chép chép miệng hai lần, hạnh phúc đến mức đôi mắt cũng cong cong lên.

“Cậu thật là lợi hại nha, ngày đầu tiên tới nhà trẻ mà không hề khóc!”

“… Không phải ngày đầu tiên, ngày hôm qua mình đã tới rồi.”

“A? Vậy ngày hôm qua cậu có khóc không?”

“… Không.”

“Vậy hẳn là cậu cũng lợi hại giống hệt anh trai mình! Mẹ mình nói lúc anh trai mình đi nhà trẻ cũng không hề khóc!”

“…”

“Cậu có anh trai không? Anh trai có đối xử tốt với cậu không? Anh trai của mình tốt lắm, anh ấy thường lén mua đồ ăn vặt cho mình sau lưng ba mẹ, trước kia còn từng dẫn mình đến công viên giải trí chơi, lúc ba mẹ bận làm việc anh ấy sẽ ở bên cạnh chăm sóc mình…”

“Mình không có anh trai, cũng không muốn anh trai, mình không thích đồ ăn vặt, công viên giải trí mình có thể tự đi, lúc ba mẹ bận làm việc mình có thể tự chơi, không cần ai phải ở cạnh.”

Tô Đường chớp chớp đôi mắt to rồi “ồ” một tiếng.

Lại một lúc lâu sau Tô Đường cũng không lên tiếng nữa. Cậu bé còn tưởng rằng Tô Đường cứ vậy mà im lặng luôn, vừa định tiếp tục cúi đầu xem tạp chí thì lại nghe thấy thanh âm mềm mại vang lên:

“Vậy cậu thật là lợi hại nha!”

“…”

_