Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 16: 16





Đoàn phim "Chuyện cũ Dân Quốc" mở một bữa tiệc tuy nhỏ nhưng long trọng để ăn mừng việc phim vào danh sách đề cử.
Thời tiết đầu tháng ba còn hơi lạnh, phòng trong quán lại náo nhiệt như lúc đón năm mới.

Ngoại trừ nam chính Lăng Hạo vì bận việc thu âm ở Mỹ không về được ra thì những người khác trên cơ bản đều đủ cả.
Hơn hai mươi người ngồi quanh bàn tròn lớn, thức ăn vẫn chưa đưa lên đủ, Lý Dao đã nâng ly rượu lên, “Tuy chúng ta vẫn chưa đoạt giải nhưng có thể vào danh sách đề cử đã là một loại tuyên truyền rất tốt cho việc chiếu phim kế tiếp! Tôi tuyên bố chúng ta đã có thắng lợi sớm!” Ngửa cổ lên uống "ừng ực" cả ly rượu đế đầy.
Dương Hi ngồi bên cạnh, ghét bỏ mà "xùy" một tiếng, "Người trẻ tuổi sao lại kiêu ngạo như thế."
Sau khi ngồi xuống, Lý Dao nghe thấy lời này, khoác tay lên lưng ghế dựa vào người cô, nói đùa: "Em gái, không mời anh một ly à?"
Những người có mặt thấy Lý Dao đùa như kẻ dở hơi thì đều bật cười.
Dương Hi vừa cười vừa ghét bỏ đẩy anh ta ra, "Em gái cái đầu anh đó, không chịu đợi món chính lên đã uống rượu đế."
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân và mọi người nhìn thấy nhưng cô ta cúi đầu, cầm ly trà, dáng vẻ như rất ngại ngùng, "Thật đáng tiếc khi không thể tham gia vào phim "Chuyện cũ Dân Quốc", hôm nay đến tham gia là muốn dính chút không khí vui mừng, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với mọi người."
Hai tay cô ta bưng ly trà sứ trắng, "Tôi… không biết uống rượu, đành lấy trà thay rượu mời mọi người một ly, mong mọi người đừng ghét bỏ." Nói xong cái miệng nhỏ nhắn, nhã nhặn uống ly trà.
Chị Vương ngồi bên cạnh Lâm Vân, là người thoải mái thích coi bói cho người ta, sau khi nghe thế thì cười ý tứ một chút, người nghe hiểu ý đồ của Lâm Vân cũng đều lộ ra nụ cười không khác mấy.
Mấy chị gái hơn ba tuổi vốn dĩ rất dễ để không thích mấy cô gái nhỏ hơn, Lâm Vân chủ động đứng lên mời rượu mà lại uống trà, trong mắt các chị gái thì là giả vờ làm quá.

Năm ba đại học đã là 21 tuổi, cũng có phải đứa trẻ 12 tuổi đâu, giả bộ ngây thơ không biết gì.
Thoáng cái bầu không khí chung trong phòng có chút xấu hổ, Lâm Vân cũng cảm thấy, dáng vẻ như nhóc đáng thương lẻ loi cô độc không thể hòa nhập với xung quanh.

"Mời trà hay rượu không quan trọng, có lòng là được rồi." Trình Dập ngồi ở chủ tọa, tuy giọng lạnh nhạt nhưng lại giải vây giúp Lâm Vân.
Người đang ngồi ở đây đều nhìn về phía anh, anh đứng lên, nâng ly trà, "Chúng tôi còn phải lái xe, hôm nay không thể uống rượu nên cũng lấy trà thay rượu mời mọi người một ly.

Cảm ơn sự nỗ lực của mọi người với bộ phim này, thành tích hôm nay đều là kết quả của sự cố gắng từ tất cả mọi người.

Hi vọng thời gian liên hoan phim sắp tới, tất cả chúng ta đều sẽ thắng lợi trở về, đến lúc đó sẽ mở một tiệc ăn mừng lớn."
Mọi người chọn quên đi sự xấu hổ vừa rồi của Lâm Vân, nghe Trình Dập nói thì nhiệt liệt vỗ tay, ánh mắt đều tập trung lên người anh.
Không ai chú ý tới ánh mắt của Lâm Vân nhìn Trình Dập lúc này, ngoại trừ cảm kích còn có yêu thích và ngưỡng mộ.
Trong lòng cô ta ngọt ngào nhưng sau khi ăn cơm xong dần biến thành chua xót…
Giản Ninh ngồi bên cạnh Trình Dập.
Không biết cô đang nói với anh chuyện gì, Lâm Vân ngồi xa không nghe được, thoạt nhìn hai người trò chuyện rất vui vẻ, người bên ngoài không thể chen vào.
Trình Dập thấy Giản Ninh nhìn chằm chằm vào món canh rau chân vịt, lúc món ấy chuyển đến trước mặt anh, anh đè bàn xoay, dùng đũa chung giúp Giản Ninh gắp vào chén.
Giản Ninh: "Cảm ơn."
Trình Dập: "Không cần khách sáo.


Kịch bản cô mới nhận có thấy cần sửa chỗ nào không?"
Giản Ninh nghĩ, "Tôi cảm thấy hình tượng và kết cục của nữ chính có thể thay đổi đôi chút.

Nữ chính là nữ biên tập thời thượng, tôi cảm thấy bề ngoài tuy nhu nhược nhưng nội tâm chắc chắn phải có sự kiên cường, không thể để việc gì cũng nhờ nam chính ra mặt giúp đỡ vì chính bản thân cô ấy cũng muốn tự độc lập.

Cuối cùng sau khi nam nữ chính kết hôn, nữ chính không nên nghỉ việc ở nhà làm vợ.

Sự nghiệp của cô ấy là do cô ấy dốc sức làm bao năm, sao có thể vì kết hôn mà buông bỏ.

Nhưng mà hiện nay có rất nhiều cô gái đều có mơ ước anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình còn em phụ trách xinh đẹp như hoa, cho nên kết cục sắp xếp như vậy, tôi không biết có phải vì anh muốn già theo ước muốn hiện thời hay không."
Trình Dập vừa ăn sườn bò hầm tiêu đen vừa nghe cô phân tích kịch bản, "Không nghĩ tới người dịu dàng như cô lại thích hình tượng nữ cường nhân đó."
Giản Ninh cười nói: "Nhìn bề ngoài như vậy thôi chứ nội tâm bên trong thì không phải như thế đâu."
Trình Dập còn muốn bàn với cô về sắp xếp công việc làm vợ toàn thời gian nhưng Giản Ninh thấy canh khoai môn kem bí đỏ, cùi chỏ nhẹ nhàng chạm vào anh một cái, sau đó hướng cằm về phía bàn rồi nhìn anh cười cười.
Tim Trình Dập thoáng mềm nhũn, kịch bản mây mây trăng trăng gì đó đều ném ra sau đầu, sau khi múc giúp cô nửa bát, nghe thấy âm thanh ngọt ngào của cô: "Cảm ơn." Anh cũng vô thức mỉm cười.

Sau khi tiệc ăn mừng kết thúc, mọi người nhao nhao muốn đến quán bar uống tăng hai.
Dương Hi vì muốn Giản Ninh duy trì trạng thái tốt nhất để sang châu u đi thảm đỏ nên ra lệnh cưỡng chế bắt Giản Ninh sau bữa tiệc này không thể uống rượu, không thể thức khuya, ăn gì cũng phải chú ý ít dầu, ít đường, ít muối…
Bản thân Giản Ninh không thích hoàn cảnh trong quán bar nên quyết định về trước.

Lâm Vân thấy Giản Ninh không còn ở đây, cuối cùng cô ta cũng có một cơ hội tiếp cận Trình Dập.
Không nghĩ tới Trình Dập nghe Giản Ninh nói phải về thì nói muốn đưa cô về.
Lâm Vân đi theo đám đông đến cửa ra vào, nhìn Trình Dập và Giản Ninh cùng nhau đi một hướng khác, tim đau đến mức muốn bẻ gãy ngón tay.
Ngay lúc này, Lý Dao đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trình Dập như một cơn gió, ôm vai anh, xoa huyệt thái dương rồi nói: "Hình như lúc nãy tôi uống rượu đế quá nhanh, cậu thuận đường đưa tôi về đi, tôi không đi tăng hai."
Trong lòng Lâm Vân vui vẻ, kiểu này Trình Dập và Giản Ninh không thể nào trải qua "Thế giới hai người" được rồi.
Ai ngờ, Dương Hi thấy Lý Dao quấy rầy "thế giới hai người" của bạn thân và người trong lòng thì cũng lao đến như một mũi tên, kéo Lý Dao trên người Trình Dập ra, trừng mắt nói: "Ông chủ không tiện đường đưa anh, ngồi xe tôi, tôi tiện đường… Anh ở chỗ nào?"
Lý Dao nhìn Dương Hi bằng vẻ mặt cạn lời, "Cô không biết tôi ở đâu mà dám nói tiện đường?"
Dương Hi trừng rồi véo anh ta một cái, "Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Tôi cho anh đi chung thì anh cứ đi đi!"
Lý Dao bị Dương Hi túm lên chiếc xe màu đỏ, vừa bị túm vừa phàn nàn, "Một đứa con gái như cô sao sức lại lớn thế?"
Dương Hi: "Ít nói nhảm!"
Trình Dập và Giản Ninh thấy hai người họ cãi nhau, nhìn nhau cười.
Sau khi Trình Dập mở cửa xe, Giản Ninh bước lên.

Tay Lâm Vân nắm thành đấm, thấy Giản Ninh lên xe Trình Dập rồi, Trình Dập cũng chuẩn bị lên xe, vì vậy nuốt cục tức xuống, nói với người bên cạnh: "Chị Vương ơi, em không đi bar đâu."
Sau đó chạy đến trước mặt Trình Dập, "Đạo diễn Trình, em và Ninh Ninh ở cùng chỗ, cho em đi cùng với."
Trình Dập "ừ" một tiếng, mời Lâm Vân ngồi ghế sau.
Sau khi trở về căn hộ ba phòng ngủ mà công ty thuê, Giản Ninh tắm gội xong vừa lau tóc vừa đi kiểm tra xem đã khóa cửa kỹ chưa.

Cô đi đến phòng khách, thấy Lâm Vân tắm trước vẫn chưa đi ngủ, ngồi một cục trên sofa, dùng ánh mắt lạnh hơn bình thường nhìn cô.
Giản Ninh hơi giật mình, "Tiểu Vân, cô ngồi đây làm gì thế?"
Lâm Vân vốn đang lạnh lùng nhìn cô thì đột nhiên lại chuyển sang ánh mắt dịu dàng: "Chị Ninh Ninh, em cảm thấy đạo diễn Trình đối xử với chị rất tốt.

Có phải anh ấy đang theo đuổi chị không?"
Giản Ninh sững sờ, "Có khi là tại em nghĩ nhiều rồi."
Lâm Vân lắc đầu, "Em thấy đạo diễn Trình đối với ai cũng lạnh lùng nhưng đến lượt chị thì cười cười nói nói."
Hn thở dài, "Anh ấy là một người cuồng công việc, bình thường tìm chị đều nói về kịch bản.

Chị cũng từng hiểu lầm, sau mới phát hiện là tự mình đa tình.

Đúng rồi, sao đêm nay em lại về? Bình thường em đều ở trường, rất ít khi về đây mà."
Ánh mắt Lâm Vân có sự hoảng hốt thoáng qua, "À… Mấy bạn cùng phòng gần đây nhận một bộ phim, buổi tối đều học thoại, em không ngủ được nên định về đây hai ngày."
Giản Ninh cười nói: "Vậy tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."
Lâm Vân "ừ" một tiếng, đợi Giản Ninh đi vào WC sấy tóc, khuôn mặt dịu dàng trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
***
Giản Ninh vì muốn Trình Dập hiểu rõ sâu sắc về sự quyến rũ của nữ cường nên cô tự đánh máy, viết một kịch bản mới.

Đương nhiên, đa số nội dung đều không thay đổi, chỉ thay đổi sự kiên cường trong nội tâm của nữ chính và kết cục về làm người nội trợ toàn thời gian thành tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp.

Sau khi sửa xong, cô gửi cho Dương Hi xem đầu tiên.
Sau khi Sơn Phong sát nhập với Trục Ảnh, Dương Hi với tư cách là trợ lý của Khương Lam được đề bạt lên chức trưởng phòng phòng quản lý nghệ sĩ, có một văn phòng riêng cho mình.
Dương Hi quay lưng về phía cửa sổ, ngồi vào bàn làm việc, so sánh hai kết cục hai kịch bản của Trình Dật và Giản Ninh, nhìn sơ lược qua một lần.
Sau khi xem xong, liếc nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh thấy vẻ mặt Dương Hi là lạ, lo lắng hỏi: "Sao thế ạ? Em sửa không ổn sao?"
Dương Hi lắc đầu, do dự một chút, nghĩ lại, cuối cùng quyết định nói với Giản Ninh: "Em có cảm giác hình tượng nữ chính trong kịch bản rất giống với em không?"

Vẻ mặt Giản Ninh kiểu "Làm sao có thể?", nói: "Giống chỗ nào ạ? Nữ chính kia chính là tiểu bạch thỏ không có đàn ông bảo vệ thì sống không được quá 10 phút, sao em lại giống loại người như thế được?"
Dương Hi sốt ruột vì Giản Ninh chưa hiểu ý mình, "Chị biết em không phải loại người này, nhưng cảm nhận em mang đến y hệt như nữ chính.

Bề ngoài dịu dàng yếu ớt có thể kích thích suy nghĩ muốn bảo vệ của đàn ông, cách ăn mặc bình thường vô cùng dễ chịu, rất có cảm giác vợ hiền mẹ đảm…"
Giản Ninh ngẫm lại… hình như cũng đúng, người ngoài nhìn cô quả thật sẽ có cảm nhận này.

Nhưng mà… "Nữ chính giống em thì thế nào, sao chị lại kích động như vậy?"
Dương Hi tức giận cô không hiểu, gấp đến độ vỗ bàn một cái, "Ông chủ Trình vì sao chọn em làm nguyên mẫu để viết kịch bản tình yêu? Nó thể hiện rõ là anh ta cũng có cảm giác với em chứ gì nữa!"
Giản Ninh cảm thấy Dương Hi nói rất có đạo lý, nhưng nghĩ đến lần tự đa tình lần trước, cô làm sao không biết xấu hổ mà nghĩ nhiều nữa.
"Ai, đại khái trước khi viết kịch bản này anh ấy tiếp xúc với em hơi nhiều? Tóm lại chắc chắn hiện tại em sẽ không nghĩ lung tung."
"Vậy em còn cảm giác gì với anh ta không?"
Giản Ninh ngước mắt nhìn Dương Hi, không thừa nhận thì sợ Dương Hi không tin, xoắn xuýt hồi lâu mới trung thực gật đầu.
Dương Hi nói lời sâu xa, "Lỡ đâu anh ta có ý gì đó với em thì sao, em lại không dám nghĩ sâu hơn về phương diện này, cuối cùng bỏ lỡ đoạn duyên phận này thì sao? Ông chủ Trình vừa đẹp trai, có tài lại còn có tiền, người đàn ông xuất sắc như thế nếu bỏ qua sẽ không có cơ hội hối hận đâu."
Giản Ninh nghe Dương Hi nói vậy thì trong lòng loạn xạ cả lên, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ, cô kiên trì nói: "Em có thể ám chỉ với anh ấy nhưng em sẽ không theo đuổi công khai, lẵng nhẵng theo đuổi đâu phải cách, nếu anh ấy phát hiện tình cảm của em mà anh ấy cũng có tình cảm với em thì sẽ có hành động, nếu như anh ấy thờ ơ, em cũng có thể cắt đứt hy vọng."
Dương Hi lắc đầu, "Nhìn cách em yêu đương chán quá, muốn thì lên đó hỏi thẳng tôi thích anh, anh có thích tôi không?"
Giản Ninh thấy dáng vẻ tràn đầy kinh nghiệm của Dương Hi tò mò hỏi: "Vậy giờ chị có đang thích ai không?"
Dương Hi mở màn hình điện thoại mình lên, chỉ vào Lăng Hạo trong tấm ảnh nền nói: "Chồng mới của chị! Lần sau em có gặp thì nhắn với anh ấy, gần đây chị rất thích anh ấy, bảo anh ấy giữ gìn sự quyến rũ nhé."
Giản Ninh lắc đầu, không còn cách nào.
Lúc cô định tiếp tục nói về kịch bản, trên màn hình có Lăng Hạo hiện lên một tin nhắn Weibo mới, là Lý Dao gọi Dương Hi đến phòng họp với Trình Dập.
Dương Hi ôm mấy tệp tài liệu đi ra khỏi bàn làm việc, "Thẳng thắn mà nói chị thấy kịch bản của thầy Trình ngọt ngào hơn, cũng phù hợp với sở thích của nhiều cô gái nhỏ."
Đợi Dương Hi rời văn phòng, Giản Ninh quay lại xem kịch bản mình sửa, nghĩ thầm có cô gái hiện đại nào sau khi công thành danh toại lại vì kết hôn mà buông bỏ sự nghiệp không.
Tóm lại, cô chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Trong phòng họp.
Bên trái Trình Dập là Dương Hi, bên phải là Lý Dao.
Dương Hi mở tệp tài liệu, báo cáo sự sắp xếp tài nguyên cho nghệ sĩ dưới trướng.

Sau đó Lý Dao cũng bắt đầu phát cho hai người, mỗi người một phần tài liệu, bên trong là các hạng mục tuyên truyền phải làm cho "Chuyện cũ Dân Quốc"
Sau khi xem tài liệu, Trình Dập nhíu mày: "Thời gian Lăng Hạo theo chúng ta tuyên truyền quá ít, như vậy sẽ giảm tỉ lệ quảng bá phim chúng ta xuống."
Dương Hi nói: "Đâu còn cách nào, tiểu thịt tươi đang nổi như anh ta có thể phối hợp với chúng ta quay hai chương trình đã không tệ.

Không thể nào trông anh ta có thể giống Giản Ninh, cả quá trình đều đi theo đoàn phim để tuyên truyền." Dương Hi khi nói đến công việc, không mang theo chút tình riêng.
Lý Dao phàn nàn: "Sau này tìm nam chính phải tìm người cũ hoặc người mới biết nghe lời.

Loại tiểu thịt tươi diễn xuất không tốt, lại không thể gánh vác ít nhiều vấn đề phòng vé, vẫn nên bỏ đi."
Dương Hi khoanh hai tay: "Anh không thích Lăng Hạo như vậy, tôi ngược lại mong công ty nhận thêm người mới vào.


Sau này nếu có thể lên hàng lưu lượng như Lăng Hạo."
Lý Dao nhấc tay lên nói rõ: "Tôi không có ý kiến riêng gì với Lăng Hạo, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

Tôi chính là không thích làm việc với những nghệ sĩ kiểu này.

Họ không có quyền tự do cá nhân và chỉ có thể nghe lời công ty.

Còn công ty thì sao, chỉ toàn nhìn vào lợi ích."
Trình Dập cầm bút gõ lên bàn, "Lạc đề," Anh vẽ lên tài liệu một đường, "Nếu như Lăng Hạo không thể phối hợp thời gian thì để anh ta tuyên truyền một mình.

Dương Hi, cô liên hệ với người đại diện của anh ta đòi một ít thời gian, tôi với Giản Ninh giữ nguyên kế hoạch tuyên truyền."
Lý Dao cảm thấy sắp xếp như vậy rất hợp lý, thay đổi rất lớn đến sự phổ biến của phim khi ra mắt.

Dương Hi ghi chép yêu cầu của Trình Dập lại, đồng thời suy nghĩ: Thời gian của Giản Ninh đã được sắp xếp tốt, con bé có thể hợp tác với thời gian của Lăng Hạo trong chương trình.

Ông chủ Trình thật sự chỉ vì tuyên truyền mới sắp xếp công việc của mình chung với Giản Ninh sao?
Lý Dao liếc nhìn tài liệu Dương Hi đem đến, "Học viện hí kịch từng yêu cầu sinh viên không được đóng phim trước năm ba nhưng hiện tại không còn quản nghiêm như vậy.

Sao lại sắp xếp công việc cho Lâm Vân ít như vậy?"
Dương Hi nói: "Lâm Vân có người quen, cha mẹ cô ta và chị Lam là bạn bè cho nên chị Lam mới ký hợp đồng với sinh viên.

Tôi từng nói chuyện với cô ta, cô ta thi vào lớp diễn xuất là do ý kiến của cha mẹ.

Bản thân cô ta lại không muốn làm diễn viên cho nên chưa từng yêu cầu tài nguyên gì, các vai diễn của cô ta có thể không nhận thì không nhận."
Dương Hi quay sang nói với Trình Dập, "Lần đầu tiên tới Trục Ảnh thấy anh, nói muốn hợp tác với anh chính là lần đầu tiên cô ta chủ động yêu cầu cơ hội diễn xuất."
Lý Dao cầm tài liệu vỗ một cái vào tay Trình Dập, "Lão Trình, nếu người ta đã coi trọng cậu như vậy, cậu cũng đừng phụ lòng người ta đó."
Dương Hi trừng mắt liếc Lý Dao, nghĩ thầm anh ghép đôi kiểu càn rỡ gì vậy, ông chủ Trình với bạn thân tôi mới là một đôi.
Lý Dao nhìn cô, "Cô trừng tôi làm gì?"
Trong lòng anh ta mắng: Định mệnh, cô thích Trình Dập à?
Anh ta lạnh nhạt nhìn Trình Dập rồi quay sang nói với Dương Hi: "Cô đừng hy vọng, lão Trình không thích cọp cái, chỉ thích yêu đương với vợ hiền mẹ đảm thôi."
Dương Hi trợn trắng mắt, cầm bút trên bàn ném anh ta, "Tư duy logic của anh thật sự là điểm chết!"
Trình Dập thở dài bất lực, mỗi lần sau khi bàn công việc xong thì hai người này đều ồn ào náo nhiệt, "Hai người bao lớn rồi, tưởng mình còn học tiểu học à?"
Nhìn tư liệu Lâm Vân nói: "Nếu cô ta không muốn làm nghệ sĩ tìm cơ hội khuyến khích cô ta hủy hợp đồng đi."
Lý Dao giả vờ như thiếu nữ, che ngực nói: "Ôi, người ta thích cậu như vậy, cậu thật sự là một con người có tấm lòng độc ác…!" Bàn tay hoa vểnh lên, đập nhẹ vào người Trình Dập, dựa vào ghế ngồi, chống tay hai bên, búng ngón tay nói với Trình Dập: “Tôi ngưỡng mộ anh.”
Trình Dập không chịu nổi hai người bọn họ, lắc đầu rời đi..


— QUẢNG CÁO —