Khương thôn, một thôn xóm nhỏ chỉ có chừng trăm người giấu ở trong rừng rậm mênh mông.
Giờ khắc này, trăng tròn trên cao, vạn vật yên tĩnh, tựa như thiên địa đều lâm vào ngủ say, mà ở bên trong Khương thôn lại có mấy đứa trẻ nhỏ tuổi tác khác nhau đang ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên, mặt hướng viên nguyệt, hô hấp đều đều, mơ hồ có thể thấy được sương mù vờn quanh thân thể bọn chúng.
Phía trước đám hài tử này có một người mặc da thú, là một nam tử khôi khô đang hướng dẫn lũ trẻ :
"Đối với chúng ta mà nói, ánh trăng là thứ tu hành cực kì quý giá, nhất là hôm nay lại là mười năm, giờ Tý lại là thời điểm mà trăng sáng nhất, cho nên hãy tận dụng thời gian mà hấp thu ánh trăng, đả thông kinh mạch, tăng lên thực lực của các ngươi."
Người nam tử không có đạt được bất kì lời đáp trả lại, bởi vì lũ trẻ đang toàn tâm toàn ý hấp thu ánh trăng.
Nhưng mà, cách bọn họ khoảng chục trượng bên ngoài, có một thiếu niên tầm mười năm, mười sáu tuổi đang lẻ loi trơ trọi ngồi nơi đó, trước mặt bày đầy xương thú, cỏ cây.
Ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt thiếu niên hiện lên khuôn mặt thanh tú, tóc dài đen nhánh, dáng người cân xứng, đồng dạng cũng đang mặc một bộ da thú, những chỗ làn da bị hở thì hiện ra chi chít vết thương.
Thiếu niên đôi mắt thanh tịnh, mặc dù phần lớn đều tập trung vào đống xương thú, cỏ cây trước mắt nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đám hài tử đang ngồi xếp bằng tu luyện kia, trên gương mặt non nớt hiện lên một tia hâm mộ.
Hắn là Khương Vân, đối với việc này, hắn đã quen thuộc rồi, bọn trẻ là đang hấp thu ánh trăng tu luyện.
Tu luyện, tu bản thân, tu chính là đạo.
Mặc dù hắn cũng rất khát vọng muốn gia nhập cùng đám hài tử kia, cùng tu luyện với bọn chúng, nhưng gia gia hắn từ nhỏ đã nói với hắn, thể chất của hắn cùng bọn họ khác biệt, không thể tu luyện.
Đối với chuyện này, lúc đầu Khương Vân không tin tưởng, cho đến khi hắn âm thầm hỏi qua mấy đứa bằng hữu, đồng thời dựa theo phương pháp bọn họ nói mà vụng trộm tu luyện thử, nhưng phát hiện hắn vô pháp hấp thu cái gọi là Tinh Hoa Nhật Nguyệt ấy, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ.
"Bất quá cũng may có thể trở thành một tên Dược Sư, luyện chế ra đan dược giúp bọn chúng tăng cường thực lực."
Khương Vân an ủi chính mình, tiếp tục chú ý tập trung đến những cây cỏ xương thú trước mắt này.
"Vân oa tử, ngươi đã nhớ hết chưa?"
Bỗng lúc này, tiếng nói của nam tử khôi ngô vang lên, hắn ta chắp tay sau lưng đi đến cạnh Khương Vân.
Khương Vân ngẩng đầu lên, cười nói: " "Mục thúc, cơ bản đã nhớ kỹ."
"Tốt" Khương Mục không chút nào hoài nghi, gương mặt lộ vẻ tán thưởng.
Khương Vân cảm thấy mình nhớ kỹ được mấy loại cỏ cây xương thú này cũng không có gì hơn người. Nhưng Khương Mục lại khác, hắn biết rõ muốn luyện dược cần vật liệu, mà cơ bản nhất là các loại động vật, thực vật, nếu muốn trở thành một tên Dược Sư, nhất định phải nắm giữ đặc tính của chúng một cách rõ ràng.
Khương thôn nằm trong một mảnh dãy núi tên là Thập Vạn Mãng Sơn, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng trong đó lại có động vật, thực vật sinh trưởng không dưới mấy vạn loài, muốn hiểu rõ đặc tính mỗi loài động, thực vật độ khó cực kì lớn, và quá trình cực kì buồn tẻ.
Mà Khương Vân bất quá chỉ là một hài tử mười sáu tuổi, tại mười mấy năm ngắn ngủi vậy mà liền làm được, cái này không chỉ cần thiên phú, mà còn cần tâm trí cứng cỏi và thái độ bền bỉ.
"Vân oa tử, sau này ngươi sẽ trở thành một tên Đại Dược Sư không tầm thường."
Đối với Khương Mục khích lệ, Khương Vân không biểu lộ ra chút nào kích động, mà chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cái dáng vẻ này thật không cân xứng với tuổi của hắn.
Khương Mục sao không biết Khương Vân nghĩ gì, so với trở thành một Dược Sư, Khương Vân hắn càng muốn trở thành một tu sĩ hơn.
Duỗi ra bàn tay xoa xoa đầu Khương Vân, Khương Mục muốn nói thêm gì nữa nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Xoay người sang chỗ khác, Khương Mục trong lòng thở dài:" Vân oa tử, không phải chúng ta không dạy ngươi tu luyện, mà ngươi không phải người Khương tộc nên không thể tu luyện theo cách này được."
Đúng vậy, Khương Vân cũng không phải người Khương thôn, mà là lão trưởng thôn, cũng là gia gia của hắn Khương Vạn Lý nhặt được hắn từ khi còn bé.
Đây cũng không phải bí mật gì, Khương Vân cũng đã biết từ lâu rồi.
Dù Khương Vân không phải người Khương thôn, nhưng bọn họ không bao giờ xem hắn là ngoại nhân, mười sáu năm sinh sống bọn hắn đã coi Khương Vân như một tộc nhân Khương thôn rồi.
Sau một hồi lâu, Khương Mục liền hướng về đám hài tử đang tu luyện hét to:" Giờ Tý đã qua, dừng lại tu luyện."
"Phần phật" một tiếng, cả đám hài tử đều đứng lên.
Mặc dù tu luyện là quan trọng, nhưng để những đứa trẻ này ngồi tu luyện ngoài trời hơn mấy canh giờ cũng là khó khăn.
Ngay lúc này, có một thân ảnh nhanh như con báo, chạy đến bên người Khương Vân.
"Vân ca ca, trời sáng có phải ngươi sẽ lại đi ra ngoài, vậy hãy bắt cho ta một Tam Sắc Tước nha."
Đây là một đứa bé gái tầm tám chín tuổi, trong mi tâm có ba thải sắc ấn ký to như hạt đậu nổi lên thành hình tam giác, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mong chờ.
Nàng là Khương Nguyệt Nhu, là tôn nữ chân chính của Khương Vạn Lý, chỉ tiếc sau khi được sinh ra không lâu, phụ mẫu lúc vào núi săn đã táng thân trong miệng thú,
lưu lại nàng cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, cũng là Khương Vân một tay nuôi lớn, cho nên rất thân cận với Khương Vân.
Mãng Sơn bên trong nguy hiểm lúc nào cũng có, những hài tử chưa đầy mười tám tuổi sẽ không ra khỏi thôn xóm, nhưng Khương Vân khác biệt.
Vì muốn tìm nhiều loại động vật, thực vật hơn nên Khương Vân cùng gia gia của hắn, mỗi ngày thứ hai sau trăng tròn đều tiến về chỗ sâu Mãng Sơn. Ít cũng nửa tháng mới trở về, mà lúc trở về đều mang theo một ít đồ chơi cho lũ hài tử, vậy nên bọn chúng muốn gì thường đến cầu Khương Vân.
"Được." Khương Vân đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Nguyệt Nhu. "Chờ ta trở lại, nhất định sẽ đem về Tam Sắc Tước cho muội."
"Vân oa tử, trở về ngâm trong bồn tắm!"
Đúng lúc này, một tiếng nói già nua từ xa xa truyền đến, mà ngay sau đó Khương Mục cũng hướng về những hài tử kia trừng mắt, hét lớn: " Tất cả hãy trở về ngủ đi, Nguyệt Nhu để ta trông, ngươi hãy trở về ngâm bồn tắm đi."
Tất cả đám hài tử đều giải tán lập tức, mà Khương Vân cũng đứng dậy, nhéo nhéo khuôn mặt Nguyệt Nhu, chào Khương Mục một tiếng rồi quay người đi đến chỗ xa xa kia, tiến vào một phòng nhỏ.