Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 14: Ngươi đủ quái



Nhìn xem Đông Phương Bác vội vàng rời đi, trên mặt Khương Vân chậm rãi nổi lên một tia cười ấm áp.

Cứ việc rất ít người cùng ở chung, Khương Vân đối với tu đạo cũng là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng không có nghĩa là Khương Vân là kẻ ngu, trái ngược, hắn tâm tư tinh tế tỉ mỉ kín đáo, giác quan nhạy cảm.

Trong quá trình đi trên con đường này, thấy trông những nhà gỗ kia chất đầy tạp vật, hắn đã mơ hồ suy đoán ra cái gọi là Đệ lục phong này là gì rồi, có lẽ là một tòa sơn phong để chứa tạp vật.

Lại thêm lúc trước Tiêu Nhất Thư cùng với đệ tử Vấn Đạo tông gương mặt hiện lên vẻ cổ quái, và cả tòa Tàng phong này tính cả hắn mới là năm người, Khương Vân đoán bốn người kia có lẽ chỉ là người trông coi tạp vật mà thôi. Về phần hắn là tạp dịch đệ tử, cũng chỉ là thêm cho Tàng phong một tên trông coi mà thôi.

Bất quá, những thứ này đối với hắn không đáng kể, hắn chỉ biết là lúc mình nản lòng thoái chí, đường cùng mạt lộ thì Đông Phương Bác xuất hiện, cho hắn hi vọng.

Cũng như năm đó hắn bị vứt bỏ, gia gia đã xuất hiện, cho hắn sống đến ngày hôm nay.

"Đại sư huynh."

Lần nữa lặp lại cái tên lạ lẫm này trong miệng để hắn cảm thấy ấm lòng, Khương Vân lúc này mới xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Khương Vân cũng không có ở trên núi đi dạo, dù sao hắn vẫn là một ngoại nhân, hắn liền đến cái tiểu viện tử trên đỉnh núi theo lời Đông Phương Bác bảo.

Ngồi trên băng ghế đá trong sân, đánh giá bốn phía, Khương Vân lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

Mình bây giờ đã vào được Vấn Đạo tông, dù chỉ là một tên tạp dịch đệ tử nhưng cũng là bước đầu bước vào con đường tu đạo.

Thu hồi ánh mắt, Khương Vân nhớ lại những gì Đông Phương Bác đã nói lúc trước, chờ đợi Đông Phương Bác quay về.

Khoảng một khắc đồng hồ trôi qua ( 15 phút ), Đông Phương Bác trở về, vẻ mặt tươi cười đưa cho Khương Vân một bộ quần áo màu xám tro, một cái bình ngọc cùng một quyển sách mỏng: "Đây là những thứ tông môn phát cho ngươi, trong đó có ba viên Tích Cốc đan và một bộ công pháp tu hành cơ sở - Thông Mạch quyết."

Khương Vân đưa tay đón lấy, để quần áo và bình ngọc sang một bên, hai tay hắn nâng quyển sách kia lên, ngón tay run nhè nhẹ.

Mười sáu năm, bởi vì thể chất, không thể tu luyện công pháp Khương thôn, nếu đúng như lời gia gia nói thì Thông Mạch quyết này có thể giúp hắn tu luyện được.

Nhìn dáng vẻ Khương Vân, Đông Phương Bác lộ vẻ mặt không hiểu.

Mặc dù công pháp này do tông môn phát ra, nhưng trên thực thế, dạng công pháp cơ bản tu hành này chỗ nào cũng có, căn bản không đáng giá mấy đồng, hắn không hiểu vì sao Khương Vân lại kích động như thế.

Vuốt ve quyển sách một lát, Khương Vân cất nó vào người, đối với Đông Phương Bác cúi người cảm tạ: "Đại sư huynh, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn thu ta làm tạp dịch đệ tử?"

Đây là hoang mang trong lòng Khương Vân.

Hắn hết sức rõ ràng, chính mình liền một quan cũng không xông qua, nguyên bản ngay cả tư cách nhập môn đều không có, Đông Phương Bác lại đem chính mình đưa vào Tàng phong, dù vẻn vẹn chỉ là tạp dịch, nhưng ít ra là vào Vấn Đạo tông.

Đông Phương Bác khẽ mỉm cười nói: "Bởi vì ngươi đủ quái."

Khương Vân lập tức sửng sốt nói: "Quái "

Câu trả lời này thật sự là ngoài dự liệu của hắn, cũng làm cho hắn càng thêm không rõ ràng cho lắm.

"Không sai, Tàng phong ta đều là quái nhân, mà ngươi cũng đủ quái, vậy nên ta mới có thể đưa ngươi vào làm tạp dịch đệ tử."

Hơi trầm ngâm một lúc, Khương Vân hỏi: "Chẳng lẽ là bởi vì biểu hiện của ta ở hai cửa trước?"

Đông Phương Bác vuốt cằm nói: "Có thể nói như vậy!"

Khương Vân vẫn có chút không hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa.

Bất quá như thế nào, cũng là Đông Phương Bác cho mình cơ hội, mình cần phải bắt lấy, ngày sau báo đáp, hắn liền đổi chủ đề nói: "Đại sư huynh, ta đối với tu luyện không biết chút gì, chỉ sợ về sau phải phiền đại sư huynh chỉ dạy."

"Không biết gì sao, vậy thì càng tốt." Đông Phương Bác nghe thế thì hai mắt sáng lên, trên mặt ẩn ẩn lộ vẻ hưng phấn, hai tay không ngừng xoa xoa.

Phản ứng của Đông Phương Bác làm Khương Vân lạnh cả người, không khỏi nghĩ đến những hung thú trong Mãng Sơn kia lúc đang đói bụng.

"Dù sao hiện tại ta cũng rảnh rỗi, ngươi lại vừa mới nhập tông, ta sẽ hướng dẫn ngươi thoáng qua cách tu luyện. Tới tới tới, Khương lão đệ, ngồi xuống trước đã, ta sẽ nói cho ngươi nghe."

*Con đường tu đạo, cơ bản nhất là linh khí."

Qua một ngày một đêm nói chuyện, Khương Vân hiểu rõ rốt cục tại sao lúc trước Đông Phương Bác lại có phản ứng như thế.

Đó là hắn chính là một người nói nhiều a!

Một ngày một đêm trôi qua, đều là Đông Phương Bác nói, bây giờ cũng vậy, hắn lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, miệng vẫn thao thao bất tuyệt.

Mặc dù Khương Vân đối với tu luyện rất là khao khát, nhưng nghe nhiều như vậy hắn cần thời gian để tiêu hóa, bất đắc dĩ chỉ có thể cắt ngang lời Đông Phương Bác: "Đại sư huynh, trời sáng chúng ta lại nói tiếp được không, ta có chút mệt mỏi cần nghỉ ngơi."

"Tốt."

"Đúng rồi, ngươi bị ta phá lệ thu tới, không cần phải thật đi làm tạp dịch đệ tử, nhưng phục trắc nửa năm sau ngươi nhất định phải vượt qua, nếu không ngươi sẽ vẫn bị đuổi ra, yêu cầu của phục trắc đó là ít nhất tăng lên một tiểu cảnh giới."

"Ta đã biết."

Sau khi đem Đông Phương Bác tiễn đi, Khương Vân mới nằm nhoài trên mặt đất, cười khổ nói: "Có lẽ ba người kia là sợ Đại sư huynh lải nhải a, mới lẩn tránh đi mất."

Tàng phong trừ Khương Vân có bốn người, ba đệ tử cùng một vị Phong chủ, cũng không có phân chia nội ngoại gì, nhưng đến giờ Khương Vân cũng chưa gặp thêm ai.

Đông Phương Bác đã nói, Phong chủ cùng Tam sư huynh ra ngoài chưa về, mà Nhị sư tỷ đang bế quan tu luyện, Khương Vân vẫn tin là thật nhưng đến giờ nghĩ kĩ lại, bọn hắn làm như vậy có thể là để lẩn tránh Đông Phương Bác a.

Nằm trên mặt đất một lát, Khương Vân đột nhiên nhảy lên, trong đôi mắt thần thái sáng láng, căn bản không có chút mệt mỏi nào.

Đối với hắn hằng năm sinh hoạt tại chỗ sâu Mãng Sơn, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện bình thường, huống chi hiện tại hắn đang rất hưng phấn, nào có thể ngủ được.

Khương Vân lấy quyển sách ra, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình rồi mới thận trọng lật từng trang.

Dù Đông Phương Bác lải nhải nhưng không thể thừa nhận, đối phương đối với phương diện tu luyện cực kì hiểu biết, hắn lại là nhất khiếu bất thông, Đông Phương Bác giải thích rõ ràng từng chút một cũng làm cho Khương Vân dễ hiểu hơn.

"Tu luyện bước đầu tiên liền là cảm ứng thiên địa linh khí, đồng thời dẫn linh khí nhập thể đến đả thông kinh mạch toàn thân, cho nên tu luyện đại cảnh giới thứ nhất xưng là Thông Mạch cảnh."

"Mặc dù sau Thông Mạch cảnh cửu trọng thì có thể tại thể nội khai sáng Phúc Địa, nhưng trên thực tế kinh mạch trong cơ thể có mười hai đầu, vậy nên cực hạn của Thông Mạch cảnh đó là thập nhị trọng."

"Chỉ là, đả thông Cửu mạch về sau, muốn lại đả thông một đầu kinh mạch đều là khó như lên trời, ngoại trừ thực lực, còn cần cơ duyên lớn lao."

"Cũng chính vì vậy, có thể phân chia Thông Mạch cảnh ra ba giai đoạn đó là tiểu thành, đại thành và viên mãn, còn như thập nhị trọng thì là đại viên mãn. Trong đó lục trọng là đường ranh giới, chỉ cần tu luyện tới thất trọng, liền có thể trở thành đệ tử ngoại môn."

"Đạo tâm, đạo linh, đạo thể là tu đạo tam bảo, là tiêu chuẩn phán đoán một người tu luyện, nhưng cũng chỉ là phương pháp khảo nghiệm tương đối mà thôi, dù sao thế giới to lớn, không thiếu cái lạ."

"Trước không suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ đối với ta mà nói, ta có thể tu luyện hay không tựu xem có thể dẫn linh khí nhập thể hay không."

Nghĩ vậy, Khương Vân khép quyển sách lại, khoanh chân ngồi xuống, lấy bình ngọc đổ ra một viên Dẫn Khí đan, xem xét nửa ngày rồi mới nhét vào trong miệng.