Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 17: Đạo ý



Tiễn Đông Phương Bác rời đi, Khương Vân hiếu kì cầm trữ vật giới chỉ lên xem, đem linh khí truyền vào trong đó, trước mắt hắn liền xuất hiện một không gian rộng khoảng một mét, bên trong trưng bày hai quyển sách.

"Trữ vật giới chỉ, là một Không Gian Pháp Khí, đó là đồ vật thiết yếu của tu sĩ, phẩm giai càng cao không gian càng rộng lớn."

Khương Vân nhớ lại những tri thức về pháp khí Đông Phương Bác đã nói với mình, rồi lấy ra hai quyển sách trong trữ vật giới chỉ.

Lúc hắn định lật sách ra xem thì bỗng nhiên trong bụng truyền đến tiếng "Lộc cộc".

Cái này khiến Khương Vân không nhịn được gượng cười, mặc dù hắn là tu sĩ, có thể dùng linh khí tẩm bổ cơ thể nhưng chưa đến mức không cần ăn, uống. Đã hai ngày hai đêm hắn mình chưa ăn uống gì, lại thêm liên tục đả thông ba đường kinh mạch, bây giờ cơ thể của hắn đang đòi năng lượng.

Khương Vân đành lấy ra bình ngọc, đổ ra một viên Tích Cốc đan.

Đối với đan dược, hắn không xa lạ gì, mà còn luyện chế không ít. Nhưng hắn chưa bao giờ luyện chế Tích Cốc đan và sử dụng, bởi vì trong Mãng Sơn không thiếu đồ ăn, các loại động thực vật nhiều vô số đều có thể làm đồ ăn, nên hắn chủ yếu luyện chế đan dược trị thương và giải độc.

Lần này hắn không phục dụng luôn Tích Cốc đan mà xem xét cẩn thận, hắn muốn xem một chút có gì khác biệt so với đan dược trong Mãng Sơn không.

Tích Cốc đan chỉ to bằng quả anh đào, màu vàng nhạt, đặt ở mũi có thể thoang thoáng ngửi được mùi thơm.

Khương Vân hít mũi một cái, lầu bầu nói: "Nguyên liệu chủ yếu là cây lúa, tăng thêm Thập Nhật quả cùng nước Thanh Liễu luyện chế mà thành, hỏa hầu thủ pháp không cao cho lắm nên mặt ngoài mới xuất hiện những vết thô ráp như thế, vậy nên dược hiệu cũng không cao."

Lời Khương Vân nói nghe nhẹ nhõm nhưng nếu để tu sĩ khác nghe được, nhất là Dược Sư thì sẽ khiếp sợ không thôi.

Phải biết luyện đan cần vật liệu, và trọng yếu hơn nữa phải có đan phương, đó là phương pháp luyện chế như thế nào, vật liệu ra sao, tỉ lệ thế nào, ...

Đan phương đối với Dược Sư mà nói chính là thứ quý giá nhất. Khương Vân chỉ ngửi thôi mà đã đoán ra được vật liệu trong đó, dù không đoán được đan phương nhưng cũng là cực kì kinh người.

Thậm chí Khương Vân nắm chắc ,nếu cho hắn đủ vật liệu, chỉ cần mấy lần thất bại hắn có thể luyện chế ra Tích Cốc đan, mà dược hiệu so với cái này tốt hơn nhiều.

Nhưng bây giờ hắn cũng không có thời gian đi luyện chế, nghiên cứu một phen liền định bỏ vào trong miệng.

Nhưng mà dị biến phát sinh.

Liền thấy khối thạch đầu treo trước ngực hắn vậy mà lóe lên một tia u quang, ngay sau đó Tích Cốc đan hắn đang định bỏ vào miệng liền lập tức nổ ra.

Cái này sao quen quen, cũng như Vấn Đạo kính, làm cho Khương Vân hơi sững sờ, hắn lại càng khẳng định hôm đó mình không có hoa mắt.

Thậm chí lần này hắn càng thấy rõ ràng, thời điểm Tích Cốc đan nổ liền có một tia hào quang to như hạt vừng bị hút vào trong viên đá.

Hào quang biến mất, tảng đá màu đen cũng trở về như cũ, giống như chưa phát sinh ra chuyện gì, chỉ còn trên tay Khương Vân là một ít bột phấn Tích Cốc đan.

"Đây là chuyện gì?" Khương Vân chỉ biết tảng đá này đã hút thứ gì đó từ Tích Cốc đan.

Thạch đầu này là thứ duy nhất Khương Vân mang theo khi rời Mãng Sơn, là vật mà Nguyệt Nhu đưa cho hắn, còn căn dặn hắn kĩ lưỡng đây là bảo bối.

Khương Vân chưa từng coi nó là bảo bối, chỉ nghĩ là lời nói đùa của Nguyệt Nhu mà thôi, nhưng dù sao cũng là nàng tặng nên hắn liền trận trọng đeo nó ở trên cổ, mỗi khi nhìn thấy nó thì sẽ thấy ấm áp hơn.

Nhưng mà bây giờ xem ra, cái thạch đầu này có thể đúng là một bảo bối.

"Đại sư huynh đã nói, thiên địa có rất nhiều kỳ trân dị bảo, có cái do người luyện chế, có cái lại là thiên nhiên hình thành, không biết thạch đầu này là cái gì?"

Khương Vân định đi hỏi Đông Phương Bác, nhưng hắn lại quyết trước hết mình nghiên cứu một chút.

Nếu đây thật là bảo bối thì như Đông Phương Bác nói, càng ít người biết càng tốt.

Suy tư nửa ngày, Khương Vân lần nữa lấy ra một viên Tích Cốc đan được trước thạch đầu, nhưng lần này lại không có chút phản ứng nào.

"Chẳng lẽ trình tự có cái gì không đúng?"

"Hay là hai viên Tích Cốc đan có cái gì khác biệt?"

Khương Vân lắc lắc đầu, không đúng, hai viên Tích Cốc đan này giống nhau, thành phần cũng không khác gì.

Sau đó, Khương Vân đem tất cả đan dược trong bình đổ ra, một viên tiếp một viên thí nghiệm nhưng thạch đầu không có bất kì phản ứng gì.

"Tại sao lại chỉ có viên Tích Cốc đan kia nổ, và lần trước lại là Vấn Đạo kính?"

"Vấn Đạo kính"

Ba chữ này vừa vang lên, Khương Vân trong đầu đột nhiên thông suốt, chợt nhớ tới Tiêu Nhất Thư từng nói qua Vấn Đạo kính bên trong ẩn chứa đạo ý, có thể cảm giác được ngày sau có thể ngưng tụ đạo linh hay không.

"Đạo ý." Hai mắt Khương Vân sáng lên, thời điểm Tích Cốc đan và Vấn Đạo kính nổ tung, đều có thứ gì đó bị hút vào thạch đầu, đó phải chăng là đạo ý?

"Nhưng mà đạo ý là cái gì?"

Sau một khắc, Khương Vân bỗng nhiên đứng lên, đem tất cả mọi thứ cất kỹ, lại nuốt một viên Tích Cốc đan, lập tức rời đi tiểu viện của mình, hướng về nơi ở Đông Phương Bác đi đến.

"Đạo ý?"

Nghe được Khương Vân hỏi, Đông Phương Bác không nhịn được hưng phấn, nói: "Khương lão đệ, nếu người người có thể ham học như ngươi thì quá tốt rồi, đến, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho người đạo ý là gì."

Da đầu Khương Vân có chút run lên, nhưng vì muốn tìm hiểu rõ đạo ý nên hắn đành ngồi xuống.

"Đạo ý nói đơn giản là đạo chi ý, là một thứ hư vô mờ mịt, nhìn không thấy sờ không được."

"Đạo ý coi như có chút thần bí phức tạp, đại đạo ngàn vạn, vạn vật đều là tàng đạo, như vậy cái đạo ý này cũng bao hàm toàn diện, tỉ như kiếm có Kiếm đạo chi ý, khí có Khí đạo chi ý."

"Đạo ý giấu ở ngẫu nhiên trong vạn vật, nhưng nói tương đối, vật phẩm tu đạo bên trong có khả năng chứa đạo ý khá lớn, như Vấn Đạo kính lúc trước bên trong ẩn chứa đạo ý, có thể cảm giác được ngươi có khả năng ngưng tụ đạo linh hay không."