Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 24: Tìm ra đáp án



Nói xong câu này, trên mặt hắn lộ vẻ cười khổ, lầu bầu nói: "Khó trách ta không thể tu luyện phương pháp tu luyện của Khương thôn, nguyên do là ta và bọn hắn khác biệt tộc đàn."

Chuyến đi Tàng Thư các này, Khương Vân thu được khá nhiều lợi ích.

Tại vì trong lòng hắn từ lâu đã có một nghi vấn, cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ, nhưng hắn lại không thể nhất thời tiếp nhận.

Sống mười sáu năm trong Khương thôn, Khương Vân không hề xa lạ phương thức tu luyện của bọn họ, đó chính là nhập vào xuất ra Nhật Nguyệt Tinh Hoa.

Loại phương thức này, hắn cũng đã từng thử qua rất nhiều lần, chỉ là hắn cố gắng thế nào cũng vô pháp tu luyện, mà gia gia đã từng nói cho hắn biết thể chất của hắn cùng bọn họ khác biệt.

Hiện tại Khương Vân đã minh bạch, thiên địa vạn vận đều có thể tu luyện, nhưng tu luyện Nhật Nguyệt Tinh Hoa thì chỉ có Yêu tộc.

Nói cách khác, mười sáu năm qua, Khương thôn mà hắn xem là người nhà kia lại chính là Yêu tộc. Mà hắn lại là Nhân tộc, tất nhiên là không thể tu luyện phương thức đó được.

Bởi vậy mà dù chỉ có công pháp cơ bản nhất Vấn Đạo tông đưa cho hắn mà hắn cũng có thể tu luyện được.

Không biết nằm trên giường bao lâu, Khương Vân mở mắt, gương mặt hiện lên vẻ kiên nghị, nhẹ giọng nói: "Yêu tộc thì sao, bọn họ mãi là người nhà của ta, Khương Vân ta vĩnh viễn là một phần tử của Khương thôn."

Lúc trước bởi vì sự thật quá mức chấn động, chưa thể tiếp thu được, nhưng bây giờ nghĩ thông rồi, buồn bực trong lòng rốt cục quét sạch sành sanh, ngửa mặt lên thở dài một ngụm, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Ngồi dậy, Khương Vân lầu bầu nói: "Đã như vậy ta càng cần cố gắng tu luyện, bảo vệ bọn họ."

Liên quan tới Yêu tộc Khương Vân cũng không biết nhiều, chỉ biết Yêu tộc cùng Nhân tộc không hòa hợp, thậm chí là đối địch với nhau.

Khương Vân nghĩ đến ngày sau nếu hắn muốn đưa Khương thôn rời khỏi Mãng Sơn, nếu để bị phát hiện bọn họ là Yêu tộc thì sẽ rất nguy hiểm, vậy nên hắn muốn mình càng cường đại hơn.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm Đông Phương Bác: "Khương sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Khương Vân giờ mới nhớ tới, tình hình vừa nãy mặc dù hắn không e ngại Hứa Thành Sơn nhưng dù gì cũng là Đông Phương Bác xuất hiện giải cứu mình, liền ra mở cửa, nói: "Đại sư huynh, ta không sao."

Đông Phương Bác cũng không đi vào phòng mà là đứng ngoài cửa dò xét Khương Vân một phen, xác định hắn đã không có việc gì lúc này mới nhẹ gật đầu, nói: "Không có việc gì thì tốt, vừa nãy ngươi đả thương sủng thú của tên kia, hắn tất nhiên sẽ trả thù, ngươi phải cẩn thận một chút."

Đông Phương Bác cũng không hỏi sao hắn lại kết thù oán cùng đệ tử ngoại môn Bách Thú phong, cũng không trách cứ hắn gây phiền toái, cái này làm cho lòng Khương Vân tràn đầy cảm kích, gật đầu đáp ứng.

Đông Phương Bác lại mang theo bất mãn nói: "Ngươi có sự tình gì không hiểu, sao không đến hỏi ta?"

Có lẽ Đông Phương Bác biết Khương Vân đến Tàng Thư các, cuốn ba tấc lưỡi mà nói: "Đại sư huynh, ta cũng chưa có gì không hiểu, làm phiền Đại sư huynh nhớ nhung."

"Tốt a" Đông Phương Bác hơi thất vọng gật đầu nói: "Vậy ta sẽ đi tìm Nhị sư muội trò chuyện."

"Đại sư huynh đi thong thả."

Tiễn Đông Phương Bác đi xong, Khương Vân lần nữa rơi vào trầm mặc.

Hắn không phải suy tư sự tình của Khương thôn nữa mà nghĩ về chuyện của Lục Tiếu Du.

Hứa Thành Sơn kia có lẽ không phải kẻ đứng sau cùng, bằng không hắn cũng sẽ không dễ dàng lộ diện như vậy.

Chính mình chỉ là xuất thủ cứu Lục Tiếu Du một phen, không ngờ lại xuất hiện đệ tử ngoại môn giáo huấn mình, không khó đoán ra người sau lưng kia thân phận tất nhiên cao hơn, chí ít cũng là đệ tử ngoại môn, hoặc cũng có thể là đệ tử nội môn.

Điều này cũng làm cho Khương Vân đau đầu, nguyên bản hắn còn tưởng người hãm hại Lục Tiếu Du chỉ là đệ tử ngoại môn, vậy thì hắn cũng chỉ cần trở thành đệ tử ngoại môn, vậy thì có thể giúp đỡ Lục Tiếu Du một hai, nhưng nếu là đệ tử nội môn thì có chút khó khăn.

Dù sao đệ tử nội môn mới là hạch tâm của Vấn Đạo tông, dù xảy ra xung đột thì tông môn cũng sẽ đứng về phía đệ tử nội môn.

Khương Vân cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết chuyện này, lắc lắc đầu nói: "Mặc kệ đối phương muốn làm gì, chí ít Lục Tiếu Du sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Còn chuyện hắn đã đắc tội Hứa Thành Sơn, hắn cũng không để trong lòng.

Bất quá hắn nghĩ tới một vấn đề, Đại sư huynh xuất hiện liền làm cho Hứa Thành Sơn kiêng kị, liền quay người rời đi.

Cái này làm hắn suy đoán thân phận Đại sư huynh, còn có ba người khác của Tàng phong nữa, chỉ sợ bọn họ không phải đơn giản như vậy, chỉ là đệ tử trông coi tạp vật của Vấn Đạo tông.

Vấn đề này đương nhiên cũng không có đáp án, cho nên Khương Vân cũng không suy nghĩ nữa, mặc kệ Đại sư huynh có thân phận gì, hắn vẫn là ân nhân của mình.

Sau đó Khương Vân liền chuyển tâm đến tu luyện.

"Thông Mạch cảnh ngũ trọng, đã bằng Phong Vô Kỵ lúc trước, nhưng hắn đã sớm tiến vào Luân Hồi tông, lại còn được bồi dưỡng tất nhiên đã cố tiến bộ lớn, tu vi chắc cũng đã tăng tiến nhiều."

"Không được, ta không thể lười biếng, ta cần càng cố gắng hơn. Đại sư huynh đã bảo ta phải củng cố cảnh giới, vậy thì giờ ta sẽ học tập thuật pháp."

Thuật pháp, Khương Vân đã muốn học từ rất lâu.

Lúc trước ở trong Mãng Sơn, hắn đã thấy mọi người thi triển thuật pháp rất nhiều, nhiều nhất là gia gia hắn, mỗi lần hắn gặp phải hung thú không thể đối phó, gia gia hắn chỉ cần vung tay hời hời một chỉ điểm ra. Một chỉ này nhìn như tầm thường nhưng làm cho đại địa chấn động, xuất hiện khe hở, liền đem hung thú thôn phệ, có lúc còn làm cho cỏ hoang sinh trưởng thành một sợi dây leo đem hung thú quấn lấy.

Thậm chí lúc trước phong nhận của Phong Vô Kỵ xuất thủ đánh lén hắn cũng là thuật pháp, hắn rất hâm mộ, chỉ tiếc lúc đó hắn chỉ là một phàm nhân.

Hiện tại hắn đã là tu sĩ, thậm chí còn là Thông Mạch cảnh ngũ trọng, có thể ngoại phóng linh khí, thi triển thuật pháp.

Nghĩ đến đây, Khương Vân liền móc ra bộ Hỏa hệ thuật pháp nhập môn, nghiêm túc nhìn.