Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 27: Hai loại khả năng



Khương Vân đi xuống Tàng phong, nhưng hắn ngừng lại, bởi vì hắn thấy một người mặc quần áo xám không ngừng đi lại dưới chân núi, như đang chờ đợi ai đó.

Khương Vân khẽ cau mày, hắn biết người này.

Người này là tạp dịch đệ tử Bách Thú phong, gọi Lưu Tín, mười năm tuổi, ba năm trước gia nhập Vấn Đạo tông, mặc dù tính cách có chút nhu nhược nhưng tâm địa không xấu, mà hắn cũng gần với Lục Tiếu Du, vậy nên quan hệ không tệ, Khương Vân cũng đã nói chuyện qua mấy lần.

Đúng lúc này, Lưu Tín ngẩng đầu lên thấy được Khương Vân, khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng nghênh đón tiếp, ôm quyền thi lễ nói: "Gặp qua Khương sư huynh."

Khương Vân đáp lại: "Lưu sư đệ không cần khách khí, sao ngươi đến nơi này, tìm ta sao?"

"Vâng." Giờ phút này vui mừng trên mặt Lưu Tín biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, nói:

"Khương sư huynh, có việc không tốt rồi."

Câu nói này để trong lòng Khương Vân hiện lên dự cảm chẳng lành, vì hắn cùng Lưu Tín coi như quen biết, nhưng không đến nỗi đối phương gặp chuyện mà lại đến tìm hắn cầu giúp đỡ, vậy thì người gặp chuyện chỉ có thể là Lục Tiếu Du.

Khương Vân trầm giọng hỏi: "Có phải Lục Tiếu Du gặp phải chuyện gì?"

"Vâng!" Lưu Tín gật đầu nói: "Buổi sáng hôm nay, Lục sư muội bỗng nhiên nhận được nhiệm vụ, cần nàng rời đi tông môn một đoạn thời gian."

"Nhiệm vụ" Khương Vân mày nhăn lại nói: "Chỉ có ngoại môn đệ tử mới có tư cách nhận nhiệm vụ, chúng ta thân là tạp dịch đệ tử, có nhiệm vụ gì lại phái cho chúng ta?"

"Nàng đã đi!"

"Cái gì!" Khương Vân lập tức biến sắc nói: "Nàng đi được bao lâu, đi nơi nào cụ thể là nhiệm vụ gì?"

"Không biết." Lưu Tín lắc đầu nói: "Nàng nói với ta, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, khi trở về nàng liền có thể thăng cấp trở thành đệ tử ngoại môn, nàng còn căn dặn ta đừng nói với ngươi, để khi nàng trở về cho ngươi một cái bất ngờ."

"Hồ nháo." Khẩu khí Khương Vân đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn mấy phần:

"Hôm nay là ngày phục trắc, dựa theo môn quy, nếu hôm nay không trình diện thì sẽ trực tiếp đuổi ra khỏi tông môn, đừng nói nàng không có tư cách nhận nhiệm vụ, dù có đi chăng nữa cũng phải né ngày hôm nay ra."

"Đúng vậy." Nhìn thấy Khương Vân tức giận, Lưu Tín cũng có chút e ngại, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Ta cũng đã khuyên nàng, nhưng không được, lúc nàng rời đi ta muốn đi tìm nhưng nghĩ mình không đủ thực lực, nên mới đến đây tìm Khương sư huynh, không biết huynh có biện pháp gì có thể tìm được nàng hay không?"

Khương Vân lắc đầu, chính hắn cũng không biết nàng đi đâu, vậy làm sao mà tìm.

Hơi trầm ngâm, Khương Vân lần nữa hỏi: "Nhiệm vụ kia là ai giao cho nàng?"

"Ta cũng không biết, nếu nàng không đến tạm biệt ta, ta cũng không biết nàng nhận nhiệm vụ."

Hít một hơi thật sâu, Khương Vân cố gắng lấy lại bình tĩnh, trong đầu cấp tốc phân tích, một là Lục Tiếu Du nhận được nhiệm vụ thật, đây là tốt nhất.

Mà hai là Lục Tiếu Du bị người ta lừa.

Người lừa nàng, có thể chính là người lúc trước đã hãm hại nàng, muốn nàng bị đuổi ra khỏi tông môn.

Thậm chí nếu Lục Tiếu Du rời khỏi tông môn, dù nàng có gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng cũng không ai để ý.

Khương Vân đoán chắc chắn chỉ có thể là loại thứ hai, vì hắn chưa từng nghe nói có nhiệm vụ sẽ được giao cho một tạp dịch đệ tử vào ngày phục trắc bao giờ.

Tâm niệm vừa động, Khương Vân liền nhớ tới một người, lập tức có quyết định.

Khương Vân đối với Lưu Tín gật đầu nói: "Lưu sư đệ, cảm ơn ngươi đã đến báo tin, chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm nàng về."

Lưu Tín lo lắng nói: "Khương sư huynh, nếu không đem việc này báo cho tông môn đi, bọn hắn hẳn là có thể tìm được Lục sư muội."

Khương Vân lắc lắc đầu, không có gì để chứng minh thì tông môn cũng sẽ không xem đến, huống chi thân phận chúng ta hèn mọn, tông môn cũng sẽ chẳng để ý tới.

"Chuyện này ngươi đừng nói cho bất kỳ kẻ nào, yên tâm, nàng là muội muội ta, ta khẳng định sẽ tìm được nàng!"

Mặc dù chỉ ở chung với Lục Tiếu Du được nửa năm, nhưng từ khi Lục Tiếu Du gọi hắn một tiếng "Vân ca ca" thì hắn đã xem nàng là thân muội muội rồi.

Bây giờ nàng gặp chuyện, hắn sao có thể mặc kệ.

Lưu Tín rời đi, ánh mắt Khương Vân bỗng nhiên nhìn về phương hướng Bách Thú phong, trong mắt hai đạo hung quang dần dần sáng lên, nói: "Nếu Lục Tiếu Du gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ khiến các ngươi trả giá đắt."

Thoại âm rơi xuống, Khương Vân tiến về phương hướng phục trắc.

Địa điểm phục trắc là tại quảng trường to lớn kia, trên đường đi có thể thấy vô số người, có đệ tử mới, đệ tử cũ, đệ tử ngoại môn cũng không ít, từ điểm này cũng thấy được tông môn rất coi trọng phục trắc này.

Khương Vân không để ý đến thứ gì, chỉ đem tốc độ mình thi triển đến cực hạn, mặc dù không có tu luyện qua thuật pháp về tốc độ, nhưng hắn lại am hiểu tốc độ, cộng thêm thể nội linh khí hắn tràn đầy, nên tốc độ hắn so với nửa năm trước phải nhanh hơn gấp đôi.

Không đến nửa canh giờ, đã đến quảng trường.

Giờ phút này, trên quảng trường cũng đã có mấy trăm người, trong đó Khương Vân cũng nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc như Hoắc Viễn, Đường Nghị hay nam tử thân thẳng như thương kia, còn có nữ tử có Song Thông đạo thể.

Bọn hắn kém nhất cũng là ngoại môn đệ tử, sau đi gia nhập Vấn Đạo tông liền bị đưa đi về Ngũ phong tu luyện cho nên thời gian nửa năm nay hắn chưa từng gặp qua ai.

Nhưng rất dễ nhìn ra, thời gian nửa năm này bọn hắn tiến bộ rất nhiều, so với nửa năm trước mạnh hơn không ít.

Chỉ là tính cách thì vẫn không thay đổi gì, nhất là Hoắc Viễn đang ở nơi đó trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại trêu chọc đồng môn vài câu, trong giọng nói tràn đầy vẻ miệt thị, kể cả Đường Nghị kia cũng không chịu buông tha.

So với hắn, Đường Nghị lại biết điều hơn rất nhiều, dù sao người ta là đệ tử nội môn, còn hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, thân phận khác biệt làm hắn không dám chống đối Hoắc Viễn như trước nữa.

Đối với người trên quảng trường Khương Vân chỉ quét mắt nhìn qua, ngay sau đó liền đưa ánh mắt về bốn phía tìm kiếm, cho đến khi hắn thấy được một nam tử mập mạp áo xám.

"Chính là ngươi."

Trong mắt Khương Vân lóe lên hàn quang, thân hình thoắt một cái xâm nhập vào trong đám người, rất nhanh đi tới bên cạnh nam tử mập mạp này.

Nam tử mập mạp này đang nhìn chằm chằm mấy dáng người thướt tha của nữ đệ tử trên quảng trường, đột nhiên cảm giác được cổ bị xiết chặt, quay đầu nhìn lại liền thấy một nam tử thanh tú, một tay đang nắm chặt sau gáy mình.

"Là ngươi." Nam tử mập mạp lập tức kinh hô.

Khương Vân không biểu tình nhìn chăm chú đối phương, giảm thấp thanh âm nói: "Rất tốt, ngươi còn nhớ rõ ta, vậy ngươi hẳn phải biết, ta tìm ngươi làm cái gì?"