Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 30: Ngươi đừng đo



Ngón tay Tiêu Nhất Thư, Hoắc Viễn, ánh mắt mọi người nhìn hắn, hay thậm chí cả tia sát ý ấn giấu trong mắt Hoắc Viễn, Khương Vân đều nhìn rõ nhưng hắn không hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm Trắc Linh châu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

"Bên trong Trắc Linh châu này không biết có đạo ý không?"

Mặc dù Khương Vân rất muốn vật phẩm có đạo ý, nhưng giờ phút này thì hắn lại ngược lại. Nhưng mà dù sao viên thạch đầu màu đen kia cũng đang ở trong đan điền hắn rồi, dù Trắc Linh châu này có ẩn chứa đạo ý có lẽ cũng sẽ không nổ tung.

"Phục trắc, bắt đầu. Người thứ nhất, Hoắc Viễn."

Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Nhất Thư lần nữa vang lên, tự nhiên mọi người cũng rời sự chú ý Khương Vân.

Hoắc Viễn bước đến trước Trắc Linh châu, tay nắm hạt châu, vận chuyển linh khí trong thể nội truyền vào hạt châu.

"Ong ong ong."

Linh khí tràn vào, Trắc Linh châu lập tức run lên, một đoàn quang mang màu trắng từ bên trong hạt châu từ từ phát ra ngoài.

Một đạo, hai đạo, ba đạo, bốn đạo, năm đạo.

Nhìn thấy năm đạo quang mang này, phần lớn mọi người hiện lên vẻ mặt kinh ngạc và hâm mộ, Tiêu Nhất Thư cũng gật đầu nói: "Tốt, thời điểm Hoắc sư đệ nhập môn là Thông Mạch cảnh tam trọng, nửa năm tăng lên hai tiểu cảnh giới, không hổ là đệ tử nội môn."

Thời điểm nhập môn sẽ có người ghi chép lại tu vi cảnh giới của các đệ tử, vậy nên Tiêu Nhất Thư biết rõ ràng cảnh giới của mọi người lúc trước.

Nghe Tiêu Nhất Thư tán thưởng, trên mặt Hoắc Viễn lộ vẻ đắc ý, nửa năm khổ tu, chính là vì thời khắc này nhất minh kinh nhân a.

Tăng lên một trọng không tính là gì, tăng lên hai trọng mới thể hiện ra hắn bất phàm.

Mục đích của hắn đã đạt được, nghe tiếng mọi người xung quanh than thở, hắn thu liễm vẻ đắc ý, nở một nụ cười khiêm tốn, khom người thi lễ với Tiêu Nhất Thư nói: "Đa tạ Tiêu sư huynh khích lệ."

Chỉ là mọi người không nhìn thấy, nói xong câu đó, nụ cười khiêm tốn của Hoắc Viễn đã biến thành cười lạnh, bởi vì hắn không quên lúc trước Tiêu Nhất Thư đã dùng hai chữ đẩy lui hắn và Đường Nghị.

Tiêu Nhất Thư cũng không thể nghĩ hành động của hắn ngày đó lại làm Hoắc Viễn ghi hận, gật đầu nói: "Ngươi đứng một bên đi."

"Vâng."

Hoắc Viễn đáp ứng một tiếng, đi tới một bên, trên mặt lần nữa lộ vẻ đắc ý, chờ xem phục trắc của người khác.

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Thư gọi ra một cái tên khác: "Vô Thương."

Trong đám người, một nam tử áo đen thân thẳng tắp như gương đi ra.

Nhìn người nọ, hai mắt Khương Vân có chút nheo lại, lúc trước nhìn thấy đối phương hắn cảm thấy nguy hiểm, nửa năm trôi qua cảm giác đó vẫn như cũ còn tồn tại.

"Nguyên lai hắn gọi là Vô Thương, thực lực của hắn tất nhiên cao hơn Hoắc Viễn."

Đối với Vô Thương, mặc dù không ai biết lai lịch của hắn, nhưng chỉ có hắn với Hoắc Viễn xông qua ba cửa ải nhập môn, vậy nên mọi người lúc này đều mở to mắt muốn xem biểu hiện của hắn thế nào.

Vô Thương nhanh chân đến trước một viên Trắc Linh châu, duỗi tay nắm chặt, vẻn vẹn sau ba hơi thở, bên trên Trắc Linh châu liền có mấy đạo quang mang phóng lên tận trời.

Bởi vì mấy đạo quang mang đồng thời xuất hiện, đến mức đại đa số mọi người đều chưa nhìn rõ ràng, Vô Thương đã buông tay khỏi Trắc Linh châu, bước về vị trí cũ không nói một lời.

"Ngươi có biết có mấy đạo quang mang không?"

"Ta cũng không thấy rõ ràng, quá nhanh, nhưng ít nhất cũng năm đạo."

Thời điểm mọi người nghị luận, trên mặt Tiêu Nhất Thư lộ ra một vòng dị sắc, nhìn Vô Thương thật sâu một lúc rồi mới mở miệng nói: "Lúc trước ngũ trọng, hiện tại thất trọng, cũng tăng lên hai tiểu cảnh giới, không tệ."

Mặc dù nghe thành tích Hoắc Viễn với Vô Thương tương tự, nhưng thật ra khác nhau rất nhiều, Hoắc Viễn tăng lên hai trọng cảnh giới, là từ tam trọng đến ngũ trọng, mà Vô Thương lại là từ ngũ trọng lên thất trọng, cảnh giới càng cao, độ khó tăng lên cũng càng lớn, căn bản không thể so sánh.

Mà Khương Vân còn biết, đó không phải thực lực thật sự của Vô Thương, hắn còn ẩn giấu tu vi.

Tiêu Nhất Thư cũng biết rõ, vậy nên hắn mới nhìn kĩ Vô Thương một chút.

Còn Hoắc Viễn, vẻ đắc ý trên mặt lập tức đọng lại, nhìn chòng chọc vào Vô Thương, trong lòng nổi lên hận ý.

Chính mình vừa mới có chút danh tiếng, vậy mà giờ phút này bị Vô Thương đơn giản che mất, khiến hắn cực kì tức giận.

Người thứ ba phục trắc đó là nữ tử Song Thông đạo thể, vậy mà nàng tăng lên tam trọng, từ nhị trọng lên ngũ trọng.

Đối với thành tích của nàng, mọi người cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ tới Song Thông đạo thể cùng với tu vi lúc trước của nàng không cao, nên cũng không có quá mức chấn kinh.

Bên tên đệ tử nội môn phục trắc đều thuận lợi xông qua, tiếp đến đó chính là đệ tử ngoại môn cùng tạp dịch đệ tử, tất cả mọi người xếp thành năm hàng dọc, theo thứ tự hướng Trắc Linh châu đi tới.

Thời gian trôi qua, phục trắc cũng gần kết thúc, kết quả cùng dĩ vãng không sai biệt lắm, chỉ có khoảng một nửa người vượt qua.

Trong số người vượt qua, tăng lên hai trọng có tổng cộng tám người, trừ Hoắc Viễn cùng Vô Thương, còn có Đường Nghị, còn lại năm người khác lúc trước đều là phàm nhân.

Tăng lên ba trọng thì chỉ có một mình nữ tử Song Thông đạo thể kia mà thôi. Người còn lại tất nhiên là chỉ tăng lên một trọng.

Nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ đều thở ra một hơi, từ ngày hôm nay bọn họ chính thức trở thành đệ tử Vấn Đạo tông.

Người không thông qua phục trắc, đệ tử ngoại môn sẽ trở thành tạp dịch đệ tử, còn tạp dịch đệ tử sẽ bị đuổi khỏi Vấn Đạo tông,

Rốt cục, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào Khương Vân đang đứng ở góc quảng trường. Mọi người muốn nhìn một chút xem người một quan cũng không qua được, lại có vận khí cứt chó, hôm nay phục trắc sẽ có biểu hiện như nào.

Tiêu Nhất Thư phất ống tay áo một cái, thu hồi bốn khỏa Trắc Linh châu, vẻn vẹn chỉ còn một viên, sau đó mới nhìn về phía Khương Vân nói: "Hay là ngươi đừng đo đi."

Tiêu Nhất Thư là Phúc Địa cảnh, hắn không cảm thấy một chút linh khí ba động nào trên thân Khương Vân, cho nên hắn nghĩ người đạo tâm không có, đạo linh không thấu, đạo thể không thông này nửa năm trôi qua giờ vẫn chỉ là một phàm nhân.

Hắn nói như vậy bởi vì hắn lo lắng viên Trắc Linh châu này có hay không lại nổ tung.

Khương Vân đưa tay sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Nếu Tiêu sư huynh không ngại, ta có thể đo thoáng cái."

Nghe lời này, trong lòng Tiêu Nhất Thư có chút không vui, nhưng không thể không cho Khương Vân phục trắc, chỉ đành nói: "Cũng được, ngươi nhanh đi!"

Nhìn thần sắc Khương Vân bình tĩnh bước gần Trắc Linh châu, mọi người liền nghị luận ầm ĩ:

"Tiêu sư huynh là vì tốt cho hắn, miễn cho hắn mất mặt, vậy mà hắn lại không biết tốt xấu."

"Đúng đấy, nửa năm trôi qua, rõ ràng vẫn còn là phàm nhân, lại còn muốn đo, chính là tự rước lấy nhục."

"Có phải hắn tưởng tượng, sau khi phục trắc thất bại, lại có người xuất hiện thu hắn làm đệ tử ngoại môn."

"Nằm mơ, thu làm tạp dịch đệ tử còn chả ai muốn mà đòi đệ tử ngoại môn."

Thời gian mọi người châm chọc khiêu khích, Khương Vân đã đến trước Trắc Linh châu, hơi do dự một chút rồi đưa tay nhẹ nhàng cầm Trắc Linh châu.