Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 8: Vấn Đạo tông



Mặc dù Vấn Đạo tông trong miệng Khương Mục chỉ là một cái tông môn bất nhập lưu, nhưng đối với Nam Châu sơn mà nói, nó lại là thánh địa tu luyện, là nơi mà vô số phàm nhân và tu sĩ hướng tới.

Người người đều tôn trọng tu luyện chi đạo, nhưng từ xưa đến nay, tu luyện cần có các loại tài nguyên, cực kì trân quý, bình thường mà nói, chỉ có một số hào môn thế gia cùng các tông môn mới có thể có.

Bởi vậy, muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, biện pháp tốt nhất liền là gia nhập vào hào môn hoặc bái nhập vào tông môn.

Chỉ là hào môn thế gia so với tông môn thì kém hơn quá nhiều, dù sao hào môn chỉ là một nhà chi lực còn tông môn lại là bách gia chi trường.

Huống chi, hào môn cơ bản đều là dùng con cháu thế gia làm chủ, ngoại nhân cho dù tiến vào, dù có là thiên tài thì tài nguyên thu hoạch được cũng rất có hạn, do đó tông môn liền trở thành lựa chọn hàng đầu đối với mọi người, bao gồm cả các con cháu thế gia.

Cũng chính bởi vậy, tông môn chiêu thu đệ tử đều là cực kì nghiêm khắc.

Như Vấn Đạo tông, ba năm mới chiêu thu đệ tử một lần, còn ba ngày nữa mới đến ngày thu đồ nhưng lúc này ở bên ngoài sơn môn cũng đã tụ tập hơn ngàn người, người nào cũng mang vẻ háo hứng, mong chờ.

Mặc dù nhiều người nhưng vẫn có thể chia làm hai loại, một là người đã bước vào con đường tu luyện, hai là phàm nhân.

Bất quá dù là tu sĩ thì đều chỉ là Thông Mạch cảnh, mục đích bọn hắn tới đây tất nhiên là gia nhập Vấn Đạo tông, và thu hoạch được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

Hai loại người này phân biệt khu vực khá rõ ràng, dù sao tu sĩ đều chướng mắt phàm nhân, mà phàm nhân đối với tu sĩ thì ôm một tia kính sợ. Hai bên đều không can thiệp chuyện của nhau, đều hướng về phía Vấn Đạo tông quan sát.

Vấn Đạo tông tổng cộng có năm ngọn núi tạo thành, song song đứng sừng sững, chiều cao so le, từ xa nhìn lại như một bàn tay, năm ngón tay hướng lên trời, khí thế bàng bạc.

"Nơi này đúng là tông môn tu đạo, dù bên ngoài nhưng linh khí cũng dồi dào như vậy, tất nhiên sẽ có linh mạch tồn tại."

"Ngũ phong, mỗi phong đại biểu cho một loại đạo, hoặc cho một loại pháp môn tu luyện, nếu có thể vào một phong thì đúng là một bước lên trời."

Hai ngày trôi qua, chỉ còn hôm nay nữa là đến ngày Vấn Đạo tông chiêu đồ. Đúng lúc này, đám người phía sau truyền ra trận trận tiếng cười, càng lúc càng lớn, khi mọi người quay mặt lại nhìn thì thấy một thanh niên mi thanh mục tú, phong trần mệt mỏi, trên cỏ mang theo một khối thạch đầu, mọi thứ đều rất bình thường chỉ trừ trên người hắn mặc một bộ da thú.

Phải biết bây giờ dù người nghèo thì nghèo cũng đều có một bộ quần áo y phục bình thường, không ngờ lại còn có một người mặc áo da thú xuất hiện.

Một người trẻ tuổi mặc hoa phục, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, không chút khách khí chỉ vào đối phương cười to: "Đây là dã nhân nơi nào tới a."

Bên cạnh hắn lập tức có người phụ họa: "Vấn Đạo tông danh khí thật lớn, không ngờ dã nhân cũng muốn tới để gia nhập, không biết có biết nói không mà còn đòi tu đạo."

Người thanh niên trẻ tuổi kia liền haha cười nói: "Sao không thể, người tu đại đạo còn dã nhân thì tu dã đạo thôi."

Thanh âm chế giễu liên tục vang lên, lan ra tất cả mọi người, mọi người đều nhịn không được mà đối với người mặc da thú nghị luận ầm ĩ.

Nhưng mà thiếu niên này lại giống như không nghe thấy, sắc mặt hắn thản nhiên đi tới một tảng đá rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cửa sơn môn Vấn Đạo tông đang đóng chặt.

Hắn dĩ nhiên là Khương Vân.

Mọi người chế giễu, hắn tự nhiên nghe được rất rõ, từ lúc ra khỏi Thập Vạn Mãng Sơn hắn đã biết mình ăn mặc có chút khác thường.

Bất quá hắn cũng không có tiền để mua quần áo, và da thú này là gia gia hắn may, hắn cũng không nỡ bỏ, mặc nó vào, hắn cảm thấy mình như vẫn đang ở Khương thôn.

Khương Vân nhìn cửa sơn môn Vấn Đạo tông, rồi chuyển rời ánh mắt nhìn bốn phía. Đồng thời vểnh tai lắng nghe mọi người xung quanh nói chuyện.

Ra khỏi Mãng Sơn làm hắn đại khai nhãn giới, cũng làm cho hắn thấy mình đúng là cô văn quả lậu, sở dĩ bây giờ mới tới là trên đường đi hắn dừng chân tại khá nhiều nơi, để cho mình lịch duyệt càng thêm phong phú.

Lại thêm hàng năm đối với dược liệu nhận biết, hung thú vật lộn, tạo cho hắn ánh mắt sắc bén cùng giác quan nhạy cảm.

Nhìn như tùy ý liếc một cái nhưng cũng đã cho hắn có đại khái phán đoán.

"Tên đùa cợt ta hẳn đến từ hào môn, thực lực không thấp, nhưng trong nhóm người này, mạnh nhất có lẽ là người áo đen kia, từ khi ta xuất hiện hắn không có nhìn ta lấy một cái, phảng phất ngăn cách, dạng người này rất nguy hiểm."

Người áo đen trong miệng Khương Vân đang đứng ở một góc, hai mắt nhắm hờ, thân thể thẳng tắp như một cây thương.

"Còn có đại hán này, mặc dù quần áo mộc mạc nhưng dáng người bưu hãn, khớp xương thô to, Lão Kiển trên tay cực dày, cơ bắp cứng rắn, lực lượng cũng không nhỏ."

"Nữ tử kia cùng Nguyệt Nhu niên kỉ không chênh lệch lắm, hình như cũng là phàm nhân, nhưng trên người nàng có một cỗ khí chất kỳ diệu không nói được."

Trong lúc Khương Vân phỏng đoán thực lực mọi người thì phía xa xa, tại bên trong sơn môn đang đóng kia cũng có mấy người đang bình phẩm bọn hắn.

"Có mấy tiểu hài tử tư chất không tồi à!"

"Ân, tiểu tử áo đen kia, còn có đại hán to con kia cũng không tệ à!"

"Tiểu nữ oa kia ánh mắt sắc bén, hình như là tu con mắt, nếu hảo hảo bồi dưỡng ngày sau có mấy phần có thể mở ra được đạo nhãn."

"Tiểu nữ oa nhỏ nhất kia đạo linh rất xuất chúng a."

"Còn có tên mặc da thú này nữa, mặc dù chỉ là phàm nhân nhưng cơ thể trên dưới chồng chất vết thương, không biết đã trải qua bao nhiêu lần nhất sinh thập tử."

Thời gian dần dần trôi qua.

"Ầm ầm"

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, sơn môn Vấn Đạo tông đang đóng chặt rốt cục từ từ mở ra.