Đào Góc Tường - A Phì A

Chương 57: Rái tim dơ thì nhìn gì cũng dơ



Kỷ Diễm chọn lựa rất kỹ lưỡng.

Tiền Ngân Tử nhìn anh đã đặt mười bộ nội y tình thú, nhưng anh vẫn tiếp tục chọn thêm.

Mười bộ, thế là đủ rồi.

Mặc mười bộ này thì đến khi nào mới mặc xong?

Tiền Ngân Tử không ngăn lại, còn anh thì tiếp tục đặt thêm mười bộ nữa vào giỏ hàng.

Cô bị sự táo bạo của anh làm cho bất ngờ.

Anh thực sự là một người đàn ông quyền lực. Từng chi tiết trong cuộc sống của anh đều bộc lộ sự giàu có.

Anh thích mua thật nhiều. Bao cao su cũng thế, nội y tình thú cũng thế.

Tiền Ngân Tử cảm thấy đủ rồi, cô đè tay anh lại, nói: “Đủ rồi.”

Kỷ Diễm nắm lấy tay cô: “Chưa đủ đâu, mỗi ngày một bộ, chỉ hai mươi ngày là hết.”

Tiền Ngân Tử: “???”

Anh còn nghĩ mỗi ngày mặc một bộ, liệu có để cô nghỉ ngơi chút nào không?

Cô không thể ngăn được anh, mắt nhìn anh tiếp tục chọn mua thêm ba mươi bộ nữa.

Cả thị trường nội y tình thú có gì anh đều mua hết.

Anh quả thực… quá nhiều tiền.



Hôm nay, khi Tiền Ngân Tử đang đi làm, mẹ Ngụy Tiêu đến thẳng công ty tìm cô.

Nhân viên tiếp tân nói rằng có người thân đến tìm, cô vội vàng xuống dưới thì nhìn thấy mẹ Ngụy Tiêu.

Khuôn mặt bà đầy vẻ lo âu, ngồi chờ ở sảnh. Khi thấy cô, bà vội đứng dậy gọi: “Ngân Tử.”

Tiền Ngân Tử tiến tới, hỏi: “Dì, có chuyện gì sao?”

Mẹ Ngụy Tiêu nắm lấy tay cô, khóc lóc cầu xin: “Ngân Tử, dì xin con, con có thể cứu Ngụy Tiêu không? Dì biết các con đã chia tay, con không còn tình cảm với nó, không thích nó nữa. Nhưng dì và chú chỉ có một đứa con trai, nhìn nó tự hành hạ mình như vậy, chúng ta là người làm cha làm mẹ rất đau lòng, không muốn thấy nó tiếp tục như vậy nữa. Dì xin con, con cứu nó đi.”

Ngụy Tiêu lại làm sao nữa?

“Dì, anh ấy bị làm sao ạ?”

Mẹ Ngụy Tiêu lấy khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt đầy lo âu: “Ngân Tử, từ khi chia tay với con, Ngụy Tiêu cứ nhốt mình trong nhà, không gặp ai. Gần đây không hiểu bị chuyện gì kích động mà về nhà không ra ngoài, không đến công ty làm, cũng không nghe điện thoại. Lần gần đây nhất, nó nói trong lòng rất đau khổ, giọng nó như đang khóc. Dì nghe mà đau lòng quá. Bây giờ dì rất hối hận, giá như lúc trước không để con tiếp xúc với nó, nó sẽ không yêu con, và cũng không tự hành hạ mình như thế này. Dì xin con một lần này thôi, hãy cứu nó. Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng chịu đựng cú sốc nào ngoài chuyện của con.”

Tiền Ngân Tử cảm thấy khó xử.

Ngụy Tiêu như vậy là do chính anh ta ngốc thôi.

Cô làm sao mà khuyên giải anh ta được?

Ai có thể cứu được anh ta đây?

Tiền Ngân Tử định từ chối, nhưng mẹ Ngụy Tiêu thấy vậy thì quỳ xuống trước cô: “Ngân Tử, lần này thôi, dì xin con, coi như giúp dì, dì cầu xin con. Nếu lần này Ngụy Tiêu vẫn không khá hơn, dì sẽ không làm phiền con nữa.”

Dù sao cũng là người lớn, cầu xin cô như vậy, Tiền Ngân Tử không thể từ chối, cô đỡ tay mẹ Ngụy Tiêu, nói sẽ thử xem sao.

Chỉ có thể thử, nếu không được, cô cũng không biết làm sao.

Ngụy Tiêu đã chọn cách tự hủy hoại bản thân, vậy cứ để anh ta tiếp tục đi xuống con đường đó.

Nghe cô nói vậy, mẹ Ngụy Tiêu vội vàng gật đầu, hy vọng lại tràn đầy.



Tiền Ngân Tử gửi tin nhắn cho Ngụy Tiêu, hỏi anh ta có thời gian gặp mặt không.

Ngụy Tiêu thấy tin nhắn từ cô thì sững sờ, lập tức gọi lại.

Giọng anh kích động hỏi: “Ngân Tử, thật sự là em gọi cho anh sao?”

Tiền Ngân Tử chẳng biết nói gì: “Ngoài tôi ra thì ai tìm anh nữa chứ?”

Ngụy Tiêu cảnh giác: “Không chắc đâu, biết đâu Kỷ Diễm giả vờ là em để dụ anh ra ngoài đánh một trận thì sao.”

Tiền Ngân Tử: “… Ngụy Tiêu, đúng là trái tim bẩn thì nhìn đâu cũng thấy bẩn. Là tôi gọi, nếu không muốn thì thôi.”

Nghe vậy, Ngụy Tiêu sốt sắng: “Không phải, anh muốn gặp. Em đã hẹn anh thì chắc chắn là có việc quan trọng. Nhưng đột nhiên muốn gặp anh, có phải em chia tay với Kỷ Diễm rồi giờ muốn quay lại với anh không?”

Tiền Ngân Tử không nhịn được, muốn nổi giận: “Ngụy Tiêu, anh đúng là hay mơ tưởng viển vông.”

Nếu không phải như thế, Ngụy Tiêu lại cảnh giác hơn: “Không phải em và Kỷ Diễm hợp tác để lừa anh ra rồi đánh một trận nữa chứ?”

Tiền Ngân Tử: “… Ngụy Tiêu, có phải anh bị Kỷ Diễm đánh đến điên rồi không? Hậu quả của việc bị đánh chính là sợ bị anh ấy đánh nữa à?”

Ngụy Tiêu: “Có chút, em không biết đâu, cậu ta đánh đau lắm! Đánh đến nỗi mặt anh sưng như đầu heo. Ngân Tử, anh nói thật với em, em phải cẩn thận với loại người như cậu ta, hắn có xu hướng bạo lực. Loại người này thật sự rất đáng sợ. Nếu chia tay sớm, em còn có thể tránh xa mấy gã gia trưởng thích ra chưởng như thế.”

Tiền Ngân Tử không thể nói chuyện tử tế với Ngụy Tiêu được, mỗi lần nói chuyện cô đều muốn đánh chết anh ta.

“Nếu anh còn nói linh tinh, tôi sẽ không gặp anh nữa.”

Nghe vậy, Ngụy Tiêu hoảng hốt, gọi lại ngay: “Đừng, đừng mà, gặp, anh sẽ đến. Khi nào, ở đâu, anh nhất định có mặt.”

Chọn ngày không bằng hôm nay, cô quyết định tối nay, giải quyết nhanh gọn.

Cô hẹn thời gian và địa điểm.



Vào lúc gần tan làm, Kỷ Diễm gửi tin nhắn cho Tiền Ngân Tử, nói sẽ đến đón cô về rồi cùng đi ăn.

Tiền Ngân Tử từ chối, nói anh không cần đến, tối nay cô có việc.

Kỷ Diễm đồng ý.

Sợ anh hiểu lầm, cô thêm một câu: “Em đi gặp Ngụy Tiêu.”

Anh lập tức phản bác: “Không được.”

Kỷ Diễm lo lắng, gọi ngay cho cô: “Em gặp anh ta làm gì? Người yêu cũ thì cũng như đã chết, không được gặp.”

Tiền Ngân Tử kể lại chuyện mẹ Ngụy Tiêu đến tìm cô, cô thật sự không thể nhìn anh ta cứ như vậy mà sa ngã.

Kỷ Diễm không hài lòng: “Hai người đã chia tay rồi, cậu ta tự hủy hoại mình thì có liên quan gì đến em? Chắc chắn cậu ta đang giả vờ.”

Tiền Ngân Tử: “Chỉ lần này thôi, để nói rõ ràng. Sau này em sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Dì rất tốt với em, em cũng nên cho họ một lời giải thích.”

Kỷ Diễm suy nghĩ một lát, rồi thỏa hiệp: “Được, em muốn đi thì đi, nhưng anh sẽ đi cùng.”

Tiền Ngân Tử lo lắng anh đi sẽ khiến Ngụy Tiêu kích động hơn.

“Không cần, em đi một mình được rồi, anh yên tâm, chỉ khoảng một tiếng thôi, nếu không có tin gì thì anh có thể đến tìm em.”

Kỷ Diễm ngần ngại một chút rồi đồng ý.



Tối đó, khi Tiền Ngân Tử đến nhà hàng, Ngụy Tiêu đã ngồi sẵn.

Anh ta nói: “Anh đã gọi đồ ăn, toàn là những món em thích. Kỷ Diễm có hiểu em bằng anh không? Liệu cậu ta có biết em thích ăn gì không?”

Tiền Ngân Tử uống một ngụm nước, cô vội vàng đến đây nên giờ khát khô cả cổ.

Cô uống hết ly nước.

Ngụy Tiêu nhìn cô uống xong, ánh mắt cứ dán chặt vào cái ly.