Tiền Ngân Tử vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là mẹ của Kỷ Diễm, vì trong nhà anh có treo bức ảnh gia đình chụp chung.
Nhìn ngoài đời, mẹ Kỷ Diễm còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Tiền Ngân Tử vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ quý phái này chính là mẹ anh.
Tình huống thế này mà gặp mẹ của Kỷ Diễm lần đầu tiên, thật quá xấu hổ.
May mà chiếc áo của Kỷ Diễm rất dài, mặc vào giống như váy, không hề lộ ra phần dưới. Nếu không thì còn mất mặt hơn nữa.
Tiền Ngân Tử kịp phản ứng, gật đầu chào: “Chào dì.” Rồi định đi vào thay đồ, nhưng lại bị mẹ Kỷ Diễm giữ tay, giọng nói dịu dàng: “Không cần thay đâu, cháu chính là Tiền Ngân Tử phải không? Kỷ Diễm đã kể rất nhiều về cháu với dì.”
Tiền Ngân Tử bị bà kéo vào nhà, không thể đi thay quần áo, đành ngoan ngoãn theo bà bước vào, thay giày ở ngay lối vào.
Cô thuần thục lấy từ tủ giày ra một đôi giày mới để dì thay.
Trong tình huống này, Tiền Ngân Tử cảm thấy cơ thể mình thật sự rất xấu hổ.
Cô sợ ngồi xuống sẽ lộ hết.
Mới đây thôi, sau khi thức dậy, cô còn tò mò mở gói hàng vừa nhận.
Trước đó, Kỷ Diễm đã mua không ít đồ lót gợi cảm cho cô, gần đây đều được giao đến.
Tiền Ngân Tử là người dễ quên bài học, tò mò mở ra một chiếc quần chữ T có đính ngọc trai. Nếu không phải vì thấy đau ở hạ thân, cô đã mặc trước mặt Kỷ Diễm, định quyến rũ anh một chút để “khởi động buổi sáng”.
Ai ngờ… tiếng chuông cửa vang lên, tưởng là cơm hộp, cô chạy ra lấy trước rồi quay lại tiếp tục.
Kết quả lại không phải cơm hộp, mà là mẹ của Kỷ Diễm. Cô còn mặc như vậy ra đón.
Nếu bị mẹ Kỷ Diễm nhìn thấy, Tiền Ngân Tử chỉ muốn tìm cái hầm để chui xuống.
Cô chỉ muốn đổi quần áo, cảm thấy chiếc quần này quá không an toàn.
Nhưng mẹ Kỷ Diễm lại bảo không cần, còn kéo cô ngồi xuống sofa. Tiền Ngân Tử chỉ dám ngồi rất cẩn thận.
Vừa ngồi xuống, Kỷ Diễm bước ra từ phòng.
Nghe thấy tiếng động, anh bật dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài.
Thấy mẹ mình ở đây, anh ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ Kỷ Diễm đặt hộp quà trên tay xuống: “Mẹ cùng dì Chu hẹn đi chơi ở gần đây, nhân tiện ghé qua xem con và Ngân Tử thế nào.”
Chủ yếu là muốn gặp Tiền Ngân Tử.
Trước đây, bà nghe con trai mình nói đã có bạn gái, lại là cô gái mà nó đã thích từ lâu, cuối cùng cũng theo đuổi được người trong lòng, thành ra bà tò mò muốn biết cô ấy trông như thế nào.
Dù Kỷ Diễm đã gửi ảnh cho bà, nhưng nhìn người thật bao giờ cũng rõ ràng hơn nhiều.
Bà vẫn luôn muốn gặp cô gái này.
Nhưng Kỷ Diễm thật quá kiệm lời, không chịu giới thiệu, nói là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó.
Người sau này định cưới về làm vợ, vậy mà lại ngại không chịu đưa về ra mắt gia đình.
Bảo anh dẫn về, anh lại nói hai người mới ở bên nhau không lâu, tình cảm chưa ổn định, không cần đưa về vội.
Lần lữa mãi, bà cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp được Tiền Ngân Tử.
Lần này nhân tiện đi ngang nên ghé vào thăm.
Chờ Kỷ Diễm giới thiệu chắc không biết đến năm nào tháng nào.
Hiện giờ có thể gặp Tiền Ngân Tử, bà đã vui mừng khôn xiết.
Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, đúng là người thật cảm giác khác hẳn.
Tiền Ngân Tử không dám nói lời nào, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kỷ Diễm.
Giờ cô không tiện, sợ dì sẽ nhìn thấy cảnh tượng không ra gì của mình.
Đó là trưởng bối!
Hơn nữa, cô không trang điểm, gương mặt mộc, còn mặc đồ thế này, ấn tượng đầu tiên chắc chắn không tốt.
Tiền Ngân Tử chỉ muốn khóc.
Không biết mẹ Kỷ Diễm có nghĩ cô không ra gì không?
Dù sao thì với gia đình như nhà họ, ánh mắt nhìn người chắc chắn không phải là bình thường. Nhìn bộ dạng hiện tại của cô, chắc chắn sẽ bị đánh giá thấp.
Cô nhìn Kỷ Diễm, mong anh có thể nói giúp vài câu.
Kết quả Kỷ Diễm lại hiểu sai ý, còn tưởng rằng cô muốn anh đuổi người.
Anh lập tức bảo mẹ mình: “Vậy giờ gặp rồi, mẹ có thể về được chưa?”
Nghe vậy, Tiền Ngân Tử sợ đến đổ mồ hôi.
Đồng đội heo, nói như vậy thì dì sẽ nghĩ thế nào?
Có khi nào nghĩ là do cô ra hiệu không?
Quả nhiên, nghe vậy, mẹ Kỷ Diễm không vui, nhìn Tiền Ngân Tử đầy ủy khuất: “Mẹ mới đến, con đã đuổi mẹ đi, mẹ còn chưa nói chuyện được mấy câu với Ngân Tử đâu. Đi thì con đi, mẹ không đi. Ngân Tử à, đến giờ ăn cơm rồi, các con đã ăn chưa? Nếu chưa, để dì mời cháu đi ăn nhé.”
Tiền Ngân Tử vừa định đồng ý, đúng lúc này, anh nhân viên giao hàng gõ cửa, không thèm để ý đến ai mà cứ thế thò đầu vào nói: “Cơm hộp của mọi người đến rồi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Kỷ Diễm thấy vậy, đi ra nhận cơm hộp rồi đóng cửa lại.
Cả người Tiền Ngân Tử đã ướt đẫm mồ hôi.
…
Cô xấu hổ nhìn mẹ Kỷ Diễm.
Mẹ Kỷ Diễm cười nói: “Vừa khéo, Kỷ Diễm ăn cơm hộp ở nhà, Ngân Tử cùng dì ra ngoài ăn nhé? Thế nào?”
Tiền Ngân Tử lập tức đồng ý ngay.
Ấn tượng đầu tiên của cô với mẹ Kỷ Diễm đã rất kém, nếu còn từ chối thì chỉ càng thêm không tốt, sẽ làm dì giận mất.
Tiền Ngân Tử đồng ý, vội vàng đứng dậy: “Dì, cháu đi thay bộ quần áo rồi ra ngoài với dì.”
Cô chỉ muốn nhanh chóng cởi cái quần lọt khe này ra.
Cô kiếm cớ đi vào phòng thay đồ.
Tiền Ngân Tử vừa cởi chiếc áo của Kỷ Diễm, chuẩn bị cởi cả quần lót thì Kỷ Diễm đột nhiên đi vào, làm cô giật mình.
Kỷ Diễm thấy cô định cởi chiếc quần lọt khe, anh vội bước tới giữ tay cô lại nói: “Sao lại cởi ra? Không phải định ra ngoài dạo phố sao? Thế này kích thích hơn nhiều, mặc đi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô cảm thấy anh làm mình tức nghẹn, đẩy anh ra, định cởi ra thay quần lót bình thường.
Kỷ Diễm nhất quyết không cho, giữ chặt tay cô: “Mặc vào, rất kích thích, hiện tại em không phải đã ướt hết rồi sao? Mặc đi ra ngoài dạo phố, chắc chắn sẽ càng thoải mái hơn.”
Nói xong, tay anh kéo kéo phần đính ngọc trai của chiếc quần, viên ngọc trai nhét vào trong cô bé của cô, bị kéo ra lại chà xát, kích thích vô cùng.
Cô mặc chiếc quần lọt khe này mà đi lại, nó cọ vào hạt đậu, thịt non đã tê rần. Nếu mặc thế này ra ngoài dạo phố, Tiền Ngân Tử không dám nghĩ liệu mình có lên đỉnh ngay trên đường hay không.
Cô thật sự rất sợ, đi cùng mẹ Kỷ Diễm mà giữa đường lại lên đỉnh, như vậy thì dọa chết người mất.
Nhưng Kỷ Diễm dường như đã quyết tâm.
Thấy cô không muốn mặc, anh cúi đầu cắn nhẹ lên đầu ngực cô, còn làm nũng: “Mặc đi mà.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cuối cùng, Kỷ Diễm tìm một chiếc váy dài cho cô, cô cũng không thể chống lại sự dụ dỗ của anh. Kỷ Diễm làm nũng vài câu, cô đành phải thỏa hiệp.
Nghe lời anh, cô mặc chiếc quần chữ T đó, trang điểm nhẹ rồi bước ra ngoài. Mỗi bước đi, viên ngọc trai đính trong chiếc quần lại cọ vào â/m h/ộ, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là khi viên ngọc trai cọ sát vào bức vách bên trong, cảm giác dị vật rất rõ ràng, khiến cô luôn bị nhắc nhở rằng có một thứ đang ma sát ở nơi đó.
Kỷ Diễm thì lại rất hưởng thụ khi nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc đi cùng mẹ anh.
Tiễn hai người đi ra ngoài, anh còn dặn dò Tiền Ngân Tử: “Có gì thì gọi điện cho anh nhé.”