Đào Hoa bĩu môi: "Thiếp thân không có ý đó, chỉ là thấy trời đã tối như vậy rồi, ngài cũng nên nghỉ ngơi thôi chứ?"
Liếc nhìn nàng một cái, Thẩm Tại Dã nói: "Ý nàng là muốn ta nghỉ ngơi cho khỏe, hay là thiếu thứ gì đó để ôm cho ấm?"
"Có thể vẹn cả đôi đường, sao lại không làm?"
Nghe cũng có lý. Thẩm Tại Dã gật đầu, chậm rãi cởi áo choàng ra, cùng nàng nằm trên giường.
Đào Hoa như thường lệ lăn vào lòng y ôm lấy, cứ như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, ấm áp và thân mật.
Thẩm Tại Dã không nhắm mắt, nhìn đỉnh màn suy nghĩ một hồi, thấp giọng lên tiếng: "Bọn họ nói gì với nàng?"
"Cũng không có gì." Đào Hoa nhắm mắt vùi đầu vào vai y: "Chỉ là trước đây thiếp thân không biết ngài có ý định giữ mạng cho thiếp thân, thật là oan uổng cho ngài rồi."
Nàng vốn còn ghi hận y chuyện này, kết quả là hiểu lầm, vậy thì dễ rồi, hai người vẫn có thể hợp tác vui vẻ với nhau.
"Nàng không nghĩ oan cho ta đâu." Thẩm Tại Dã cụp mắt, thản nhiên nói: "Ta thật sự muốn giết nàng."
Viên thuốc giải đó, y cũng do dự hồi lâu mới quyết định đưa cho nàng, y không xem trọng nàng cho lắm. Chỉ là cuối cùng không biết vì sao lại đưa ra quyết định như vậy.
Đào Hoa sửng sốt, bĩu môi bất mãn: "Gia, xin thứ cho thiếp thân nói thẳng, sự tình đã đến nước này, ngài không thể đừng thành thật như vậy, thuận miệng dỗ dành thiếp thân một chút sao?"
"Ta dỗ dành, nàng sẽ tin?" Thẩm Tại Dã liếc mắt hỏi.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Đào Hoa lắc đầu.
"Vậy thì thôi." Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Giữa chúng ta không cần phải dối trá, đều đoán được tâm tư của đối phương, cần gì phải phí sức ngụy trang."
Cũng phải.
Đào Hoa thở dài: "Thiếp thân vốn còn có chút cảm động, nghĩ rằng trong lòng ngài ít nhiều gì cũng có chút quan tâm đến thiếp thân. Cho dù có ý muốn giết thiếp thân, cuối cùng vẫn mềm lòng. Không ngờ ngài chỉ là nhất thời xúc động."
Thẩm Tại Dã khẽ hừ một tiếng, quay lưng về phía nàng ngủ, Đào Hoa lại như kẹo mạch nha, vẫn ôm chặt lấy y từ phía sau, cười ngọt ngào.
Mặc dù lời nói của Thẩm Tại Dã không dễ nghe, nhưng có một câu nói đúng, giữa bọn họ đều đoán được tâm tư của đối phương.
Ví dụ như bây giờ nàng đã nhìn ra, Thẩm Tại Dã đang cứng miệng, trong cục diện “ngươi lừa ta gạt” này, không phải chỉ có mình nàng nhập tâm, y dường như cũng có ý nghĩ không nên có, tự mình rối loạn.
Nhìn y khó chịu như vậy, nàng liền vui vẻ. Cuối cùng cũng không phải thua quá thảm hại.
Đào Hoa nhếch mép, vô cùng thích nhìn bộ dạng cứng miệng của y, điều này chứng minh rằng, chiến thuật bồi dưỡng tình cảm của nàng không phải là không có tác dụng.
Tâm trạng nhất thời thoải mái hẳn!
"Ngày kia xử trảm Tần Giải Ngữ." Thẩm Tại Dã nhắm mắt nói: "Nếu Từ quản sự còn chưa thể buông bỏ, nàng hãy dẫn bà ấy đi xem."
Đào Hoa hơi sững sờ, chống đầu dậy nhìn y: "Ngài muốn trở mặt với Tần Đình úy?"
"Không phải."
"Vậy..." Vậy tại sao lại dứt khoát muốn chém đầu Tần Giải Ngữ như vậy?
"Giết người thì đền mạng, mấy hôm trước ta nhất thời hứng thú, lật lại vụ án của Trúc Nguyệt." Thẩm Tại Dã nói: "Kéo dài lâu như vậy, cũng nên có kết quả."
Đào Hoa chớp chớp mắt nhìn gáy y, lật người, cưỡi lên người Thẩm Tại Dã, ép y nằm xuống, hôn chụt một cái lên má y: "Cảm ơn gia!"
"Nằm yên." Thẩm Tại Dã mở mắt, cau mày nhìn sắc mặt nàng: "Thân thể nàng còn yếu hơn cả Lục Chỉ Lan, hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Đào Hoa sững người một chút, cười ngây ngô trở về nằm bên cạnh y, thầm nghĩ sớm biết chết một lần có thể khiến y làm nhiều chuyện cho mình như vậy, chi bằng nên "chết" sớm một chút, biết đâu y còn có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện nữa chứ.
Đoàn Vân Tâm và Tần Giải Ngữ đều từng là nữ quyến trong tướng phủ nên khi bị xử trảm sẽ không bị đưa ra pháp trường. Sáng sớm, Khương Đào Hoa đã dẫn Từ quản sự lên xe ngựa đến Ti Tông phủ, tận mắt chứng kiến hai người này bị xử tử.
Người nhà họ Liễu cũng ở đó, kẻ thù đã chết, mẫu thân của Liễu thị lại ngồi bệt xuống đất gào khóc thảm thiết.
"Đã báo thù rồi, bà ấy còn khóc lóc thảm thiết như vậy làm gì?" Thanh Đài nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Đào Hoa nhìn mà thở dài: "Bởi vì cho dù Đoàn thị chết bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp được, so với việc nhìn thấy hung thủ bị trừng trị, bà ấy muốn con gái mình sống lại hơn."
Từ thị cũng vậy, đôi mắt đỏ hoe đứng bên cạnh nàng, nhìn người ta khiêng thi thể Tần Giải Ngữ xuống, nghẹn ngào không thành tiếng.
Tuy nhiên, bà ấy cũng hiểu chuyện, một lúc sau liền quỳ xuống trước mặt Đào Hoa, vẻ mặt chân thành nói: "Không có nương tử, thù của Trúc Nguyệt không thể nào báo được. Sau này lão thân nguyện nghe theo lời nương tử sai khiến, chỉ cần là chuyện nương tử phân phó, lão thân nhất định dốc hết sức lực."
"Tốt." Đào Hoa gật đầu: "Bây giờ ta có một việc cần bà giúp."
Từ quản sự ngẩng đầu, nhìn nàng chăm chú nói: "Nương tử cứ căn dặn."
Lâu rồi không trở về tướng phủ, những thay đổi trong hậu viện cũng không ít. Cổ Thanh Ảnh và Nam Cung Cầm được nâng lên làm nương tử, hai người này đều là con gái của gia tộc Cửu khanh, nhưng đều là thứ nữ, xem ra Thẩm Tại Dã muốn lôi kéo, có lẽ hai vị đại nhân đứng sau còn chưa chọn chủ.
Du vương đã chết, trong triều chỉ còn lại ba vị hoàng tử, Hằng vương có ý định đoạt vị, tiếc là còn chưa kịp làm gì lớn đã bị thái tử để mắt tới. Ngược lại Nam vương, thuận buồm xuôi gió bắt đầu thể hiện tài hoa trước mặt hoàng đế, lấy lòng hoàng đế.
Theo đà phát triển này, Thẩm Tại Dã sẽ sớm mượn danh nghĩa giúp đỡ thái tử, lôi kéo Tam công Cửu khanh, sau đó tìm cơ hội cướp lấy ngôi vị thái tử.
Tuy nhiên, hiện tại trong hậu viện còn có một phiền phức lớn nhất - Mai Chiếu Tuyết.
Mai Phụng thường đứng đầu Cửu khanh, cũng là người đầu tiên ủng hộ Mục Vô Ngần, có ông ấy quản lý hậu viện tướng phủ, giao thiệp với những người khác, kết nối quan hệ, như vậy những người trong hậu viện này chưa chắc đã một lòng một dạ giúp đỡ Thẩm Tại Dã.
Nàng ta phải cướp lấy vị trí phu nhân, nhưng không thể học theo Đoàn thị dùng thủ đoạn, dù sao chơi xấu nhiều quá, cuối cùng cũng sẽ tự hại mình.
Tiêu chuẩn làm phu nhân thứ nhất là thân phận địa vị, danh xưng công chúa của nàng tuy vô dụng nhưng ít ra cũng là một thân phận, miễn cưỡng coi như xứng đáng. Thứ hai là cách đối nhân xử thế, chính thất phải độ lượng được lòng người, điều này nàng đương nhiên có thể làm được. Thứ ba là xem Thẩm Tại Dã, chỉ cần nàng đạt được hai điểm đầu tiên, Thẩm Tại Dã tự nhiên sẽ phối hợp tốt với nàng, cũng không cần phải lo lắng.
Việc đầu tiên Từ quản sự phải giúp nàng làm chính là đi lại giữa các viện, nói những lời hay ý đẹp về nàng, cuối cùng mời các vị nương tử, thị y này đến Tranh Xuân Các trò chuyện.
Việc này chỉ có Từ quản sự mới làm được, bởi vì những người vào phủ đều học quy củ ở chỗ bà ấy, tất nhiên là quen thuộc. Người quen dễ nói chuyện, cộng thêm nàng vốn là một nương tử được sủng ái, có Từ quản sự làm cầu nối, không ai lại không muốn đến Tranh Xuân Các.
Chỉ là những người đến đều có tâm tư riêng.
"Bái kiến Khương nương tử." Cổ thị và Nam Cung thị mới được thượng vị tiến lên hành lễ, một người rạng rỡ như ánh ban mai, một người thanh tao như gió đêm, khiến Đào Hoa nhịn không được cảm thán: "Gia của chúng ta thật có phúc."
"Phúc lớn nhất của gia chẳng phải là có được Khương nương tử sao?" Cổ Thanh Ảnh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nói: "Trước kia thân phận khác biệt, chúng ta đều không có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc của nương tử. Hôm nay vừa nhìn, rốt cuộc cũng hiểu vì sao nương tử được gia sủng ái nhất rồi."
Đều là người giỏi ăn nói, bầu không khí trong phòng rất hòa hợp. Cố Hoài Nhu cười nói: "Chẳng phải sao? Khương nương tử vừa trở về, tâm trạng của gia như thể tốt hơn hẳn, bằng lòng ghé thăm hậu viện rồi."
"Haiz." Đào Hoa thở dài: "Ta phúc mỏng, được gia thương xót, nhưng sức khỏe lại không tốt. Lần này lên núi dưỡng bệnh cũng không hiệu quả gì, không chịu nổi ân sủng của gia."
"Sao vậy?" Nam Cung Cầm tò mò hỏi: "Rốt cuộc nương tử mắc bệnh gì?"
Đào Hoa nhìn bọn họ một cái, mím môi, trên mặt lộ vẻ bi thương: "Ta xem các vị như tỷ muội, mới nói với các vị chuyện này, các vị tuyệt đối đừng truyền ra ngoài."
"Được." Mọi người đều gật đầu: "Tỷ tỷ cứ nói, muội muội đảm bảo những lời tỷ tỷ nói đều chôn vùi trong bụng."
Đào Hoa do dự một lúc, vẫy tay bảo bọn họ vào trong phòng ngủ, ngồi thành vòng tròn bên giường, mới thấp giọng nói: "Sức khỏe ta không tốt, e là khó mang thai."
Ba nữ nhân hít vào một ngụm khí lạnh, đều trừng lớn mắt nhìn nàng: "Sao lại như vậy?!"
Nữ nhân một khi không thể sinh con, vậy còn tác dụng gì nữa?
Đào Hoa cười khổ một tiếng, lấy tay che mặt nói: "Gia cũng biết, cho nên mới đưa ta lên núi tìm thầy thuốc, nhưng mà... Đại phu nói thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo số phận."
Trước đó Cố Hoài Nhu nói một câu kia còn khiến hai người này có chút khó chịu, dù sao ai cũng không muốn trái tim của gia đặt trên người người khác. Nhưng nghe xong câu này, trong lòng bọn họ lập tức không còn so đo gì nữa, trong mắt đều là sự đồng tình.
Cổ Thanh Ảnh còn an ủi: "Gia biết tỷ tỷ không thể sinh con, còn đối xử tốt với tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ nên vui mừng mới phải."
"Đúng vậy." Nam Cung Cầm nói: "Cho dù không thể có con, có được ân sủng cũng là tốt."
"Ân sủng của nam nhân mà không có con cái làm bảo đảm thì có thể kéo dài bao lâu chứ." Đào Hoa lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ: "Ta cũng chỉ hơn ở chỗ trẻ đẹp, còn có chút vốn liếng. Nhưng ngày tháng sau này... Không biết sẽ thê thảm đến mức nào."
Cố Hoài Nhu cau mày: "Đại phu cũng bó tay sao?"
"Bó tay rồi." Đào Hoa thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Mai phu nhân nói rất đúng, nữ nhân trong viện này dựa vào nam nhân thì không thể sống tốt được, chỉ có thể dựa vào nhau mà thôi. Hiện tại ta đang được sủng ái, cũng không ngại kéo các vị một phen. Nhưng các vị có nguyện ý, sau này khi ta sa cơ lỡ vận, cũng kéo ta một phen không?"
Vụ làm ăn này quá hời, ai mà không muốn chứ? Cổ Thanh Ảnh và Nam Cung Cầm lập tức đồng ý. Cố Hoài Nhu lại nhìn nàng thật lâu, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: "Sao số phận của nương tử lại long đong như vậy?"
"Có cách nào đâu?" Đào Hoa cúi đầu vuốt ve tay áo: "Tất cả đều là do trời cao sắp đặt, giãy giụa cũng vô ích."
"Được." Cố Hoài Nhu gật đầu: "Vậy sau này ta sẽ giúp nương tử, tuy không thể giúp nương tử giành lại ân sủng, nhưng để nương tử có cuộc sống no đủ thì không thành vấn đề."
Đào Hoa nhìn nàng ta với ánh mắt biết ơn, mỉm cười gật đầu, rồi quay sang hai vị nương tử bên cạnh nói: "Hai vị đã đồng ý rồi, vậy ta sẽ đi nói với gia, chúng ta đều được sủng ái, ai cũng sẽ có phần."