Dung mạo của nữ nhân quan trọng đến nhường nào, mặt nàng ta biến thành như vậy, Thẩm Tại Dã làm sao có thể lại gần nàng ta? Trong viện này không còn ân sủng, sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Đào Hoa ngẩn người, đưa tay muốn vén tấm khăn che mặt trên đầu nàng ta ra xem thử, Cố Hoài Nhu lại giống như bị kinh hãi lớn, liên tục lùi về sau: "Mọi người đi ra ngoài hết đi!"
"Nương tử." Lý y nữ nhíu mày: "Để nô tỳ ở lại chăm sóc Cố nương tử, bây giờ tâm trạng nàng ấy không ổn định, nhiều người quá sẽ không tốt cho nàng ấy, đợi nàng ấy bình tĩnh lại thì người đến sau."
"Được." Đào Hoa đứng dậy, hít sâu một hơi nói: "Ta nhất định sẽ bảo gia trừng trị nghiêm khắc nha hoàn kia, nương tử yên tâm đi."
Cố Hoài Nhu khóc lớn, giọng nói đầy tuyệt vọng, khiến người nghe cũng cảm thấy xót xa. Thanh Đài vội vàng kéo chủ tử đi ra ngoài, trong viện, Thẩm Tại Dã vừa hay cùng Mai Chiếu Tuyết đến nơi.
"Nha hoàn kia đâu?" Thẩm Tại Dã trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nói một câu bất cẩn là có thể che giấu được."
Đào Hoa mím môi, liếc nhìn Mai phu nhân, phẩy tay ra hiệu cho người mang nha hoàn kia đến.
"Tướng gia tha mạng!" Tiểu nha hoàn sợ hãi toàn thân run rẩy: "Nô tỳ thật sự không cố ý!"
"Không cố ý?!" Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Nước nóng như vậy, lúc nâng lên ngươi không cảm nhận được sao? Lại còn đổ lên người chủ tử! Nếu đây không phải cố ý, vậy thế nào mới là cố ý?"
Tiểu nha hoàn khóc lóc nói: "Lúc đó nô tỳ hơi lơ đãng, nhất thời lấy nhầm thùng..."
"Nha hoàn này trông rất quen mắt." Mai Chiếu Tuyết đột nhiên lên tiếng: "Nhưng ta lại không nhớ đã gặp ở đâu, các ngươi có nhớ không?"
Nửa câu sau là nhìn Tần nương tử và Nam Cung nương tử đang đứng bên cạnh hỏi, Tần nương tử tất nhiên là lắc đầu ngây ngô, Nam Cung Cầm chần chừ một lát, cũng lắc đầu.
"Không ai biết cả sao?" Mai Chiếu Tuyết hơi nhíu mày: "Kỳ lạ, chủ tử không biết, vậy những nha hoàn khác có biết không? Tiểu nha hoàn này ngày thường hay chơi với ai?"
Phong Bình đứng phía sau vội vàng lên tiếng: "Nô tỳ nhớ ra rồi, hôm nọ lúc phu nhân đi dạo trong hoa viên, ở bên góc khuất suýt chút nữa bị hai nha hoàn đụng trúng. Một trong số đó chính là nha hoàn này, còn một người kia... hình như là Bích Hà bên cạnh Nam Cung nương tử."
Đào Hoa sững sờ, quay sang nhìn Bích Hà đang đứng bên cạnh, khuôn mặt nàng ta đã trắng bệch, vội vàng quỳ xuống nói: "Phu nhân minh xét, nô tỳ và Liễu Nhi không có quan hệ gì cả, chỉ là hôm đó vô tình gặp nhau trên đường nên mới cùng nhau đi thôi."
"Thật sao?" Mai Chiếu Tuyết cười khẩy: "Vậy là ta đa nghi rồi, đã là tội của Liễu Nhi, lại còn khiến Cố nương tử bị hủy dung nhan, vậy gia phải trừng trị thật nặng."
Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta hai lần, trầm giọng nói: "Kéo xuống, đánh một trăm trượng."
Một trăm trượng! Rõ ràng là muốn giết Liễu Nhi. Nhưng Cố nương tử cũng suýt chút nữa mất mạng, hình phạt này cũng coi như là nó gây ra tội ác thì phải chịu trừng phạt, vì vậy Đào Hoa cũng không lên tiếng ngăn cản, trơ mắt nhìn Liễu Nhi bị người ta kéo xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên dọc đường.
Thế nhưng, ngay cả khi biết mình sắp chết, Liễu Nhi cũng không hé mồm nói ra bất cứ điều gì hữu ích. Xem ra thật sự là do nàng ta bất cẩn.
Tuy nhiên, vì lời nói vừa rồi của Mai Chiếu Tuyết, Tần Hoài Ngọc liên tục nhìn Nam Cung Cầm mấy lần, còn hạ giọng hỏi: "Thật sự không liên quan đến nương tử sao?"
Nam Cung Cầm nhíu mày, lắc đầu nói: "Liên quan gì đến ta chứ? Ta với Cố nương tử không thù không oán, làm vậy để hại nàng ta làm gì?"
"Nhưng không phải nghe nói phụ thân nàng ta cướp lấy chức Tông chính của ca ca nương tử sao?" Tần Hoài Ngọc nháy mắt nói: "Chẳng lẽ hai người không phải đã cạch mặt nhau rồi sao?"
"Không có chuyện đó." Nam Cung Cầm tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Xin Tần nương tử đừng có nói bậy, lỡ đâu có người tin thật, đổ oan lên đầu ta, vậy thì oan uổng quá!"
Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn sang bên này, hơi nhíu mày.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của y, Nam Cung Cầm sững sờ, trong mắt tướng gia cũng có ý nghi ngờ, chẳng lẽ y cũng nghi ngờ là nàng ta làm sao?! Tức giận không có chỗ xả, nàng ta uất ức quỳ xuống: "Gia minh xét, chuyện này thật sự không liên quan đến thiếp thân!"
Nói ra cũng ngại. Không có bằng chứng nào chứng minh là nàng ta làm, nhưng tất cả mọi người đều nghi ngờ nàng ta. Nam Cung Cầm cảm thấy rất ức, nhưng lại không thể giải thích được gì, chỉ có thể đỏ hoe mắt.
Thẩm Tại Dã phẩy tay nói: "Không phải nàng làm thì thôi, tất cả lui ra hết đi, ta đi xem Cố nương tử thế nào."
"Gia." Đào Hoa nhíu mày: "Bây giờ tâm trạng Cố nương tử không ổn định, người mà nàng ấy không muốn gặp nhất chắc chắn là ngài, hay là ngài đừng vào trong nữa, đứng ngoài cửa nói chuyện với nàng ấy một lát là được."
Nghĩ lại cũng đúng, Thẩm Tại Dã gật đầu, thở dài một tiếng, phẩy tay bảo mọi người lui xuống, bản thân y đứng ở ngoài cửa nói chuyện với Cố nương tử bên trong.
Bước ra khỏi Ôn Thanh Các, Khương Đào Hoa suy nghĩ kỹ lưỡng, nguyên nhân kết quả chuyện này có phải hơi trùng hợp hay không? Cha của Cố thị vừa mới lấy chức Tông chính từ Nam Cung Tửu, chớp mắt Cố thị liền gặp chuyện, lại còn liên quan đến Nam Cung Cầm.
"Nam Cung nương tử."
Thấy Mai Chiếu Tuyết muốn đuổi theo Nam Cung Cầm đang đi phía trước, Đào Hoa vội vàng gọi lớn.
Nam Cung Cầm đỏ mắt quay đầu lại, bước chân Mai phu nhân cũng dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
"Nương tử cũng nghi ngờ là ta sao?" Nam Cung Cầm nhíu mày.
"Không có." Đào Hoa lắc đầu: "Ta cảm thấy không phải nương tử."
Lông mày giãn ra, nước mắt Nam Cung Cầm lập tức rơi xuống như mưa: "Ta vốn tưởng nương tử và Cố nương tử thân thiết nhất, muốn đến đây hỏi tội ta chứ."
"Làm sao có thể." Đào Hoa mím môi, nhìn Mai Chiếu Tuyết đang đi phía trước, hạ giọng nói: "Nhưng tại sao nha hoàn của nương tử lại ở cùng với Liễu Nhi, lại còn để phu nhân bắt gặp?"
Bích Hà đứng bên cạnh vội vàng nói: "Thật sự chỉ là trùng hợp thôi ạ!"
"Vậy thì phu nhân đúng là đa nghi." Đào Hoa quay sang nhìn nàng ta: "Nương tử đắc tội với phu nhân sao?"
Nam Cung Cầm nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày nay Cổ nương tử kéo ta đến Lăng Hàn Viện chơi, ta đều từ chối không đi."
Được Khương nương tử nhắc nhở, nàng ta mới nhớ ra, chẳng lẽ là vì chuyện này mà đắc tội với phu nhân, nên hôm nay mới bị nàng ta lôi xuống nước?
Dù gì cũng là chính thất, sao lại có thể nhỏ nhen như vậy chứ?
"Nếu đã có người muốn hắt nước bẩn lên người nương tử, vậy nương tử hãy ở trong phòng đừng ra ngoài, tránh đầu sóng ngọn ngọn rồi hẵng hay." Đào Hoa nói: "Còn chuyện của Cố nương tử, ta sẽ tìm đại phu và thuốc tốt nhất cho nàng ấy."
"Được." Nam Cung Cầm gật đầu, hành lễ với Đào Hoa, sau đó nhíu mày trở về viện của mình.
Vừa mới về đến nơi không bao lâu, Lăng Hàn Viện lại cho người đến mời nàng ta qua đó. Nam Cung Cầm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đóng cửa từ chối, lấy cớ bị bệnh không gặp ai.
Mai Chiếu Tuyết hơi khó chịu: "Người này thật là cứng đầu."
Cổ Thanh Ảnh nịnh nọt: "Không hiểu chuyện thôi, nên mới tự rước phiền phức vào thân đó! Cố nương tử lần này coi như xong đời, Khương nương tử chắc chắn rất đau lòng, chắc là không còn tâm trạng mà tranh giành với người nữa đâu nhỉ?"
"Nàng ta không có thời gian đâu mà." Mai Chiếu Tuyết cười khẩy, cầm khăn tay nói: "Gần đây không ít người đến trước mặt tướng gia than vãn, nói ta tiết kiệm chi tiêu, khiến cho bọn họ gặp không ít khó khăn, việc gần như không làm nổi."
Cổ Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: "Lũ hạ nhân này gan to như vậy sao?"
"Chẳng phải là vì có người đứng sau chống lưng hay sao?" Mai Chiếu Tuyết mím môi nói: "Đã như vậy, cũng không cần phải tiết kiệm chi tiêu nữa, các ngươi muốn dùng gì thì dùng, thiếu thứ gì thì đến phòng thu chi lấy là được."
"Đa tạ phu nhân." Cổ nương tử cười nói: "Khương nương tử cũng thật là ngây thơ, muốn mua chuộc lòng người, nhưng quyền hành trong phủ này vẫn nằm trong tay phu nhân mà."
Mai Chiếu Tuyết mím môi, vẫn không vui vẻ hơn là bao. Để mặc cho Cổ thị ba hoa chích chòe, nàng ta chỉ dựa vào bên cửa sổ, nhìn trời âm u bên ngoài.
Lại sắp mưa rồi.
Trong phủ đã nới lỏng việc chi tiêu, Đào Hoa cũng không khách khí, mang tất cả đại phu giỏi nhất và thuốc đắt tiền nhất của Huyền Hồ Đường đến Ôn Thanh Các.
Bình tĩnh lại một ngày, cuối cùng Cố Hoài Nhu cũng tỉnh táo trở lại, nghiêm túc để đại phu khám bệnh, nghiêm túc uống thuốc bôi thuốc, xem làm cách nào mới có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt và trên người.
Đào Hoa ngồi ở ngoài phòng nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. Cuộc đời nữ nhân thật sự quá đáng thương, phải dựa dẫm vào nam nhân để sống thì chớ, một khi đã mất đi khuôn mặt xinh đẹp, lại chỉ còn con đường chết.
Vị đại phu đi ra liên tục lắc đầu, hạ giọng nói với nàng: "Dù có dùng loại thuốc mờ sẹo tốt nhất, thì vết sẹo này cũng phải mất ba đến năm năm mới có thể mờ đi."
Đào Hoa nhíu mày, bảo Thanh Đài dẫn các vị đại phu xuống nhận thưởng, sau đó ngồi xuống bên giường Cố Hoài Nhu nói: "Ngày mai ta sẽ làm cho nương tử một chiếc mặt nạ thật đẹp, được không?"
Cố Hoài Nhu im lặng, trong phòng vô cùng yên tĩnh, đúng lúc Đào Hoa nghĩ nàng ta sẽ không nói gì nữa, thì nàng ta lại hạ giọng nói: "Chuyện này không phải vô tình, ta có thể cảm nhận được, là có người cố ý hại ta."
"Bị đánh chết rồi sao?" Cố Hoài Nhu cười lạnh, dựa vào thành giường, tấm khăn đen trên đầu hơi lay động: "Cũng không biết có phải là giết người diệt khẩu hay không, dù sao ta cũng đã bị hủy rồi, người đứng sau chắc là đã đắc ý lắm."
"Khương nương tử, nương tử rất thông minh, có thể giúp ta báo thù được không? Nếu có thể, Hoài Nhu nguyện làm trâu làm ngựa cho nương tử, để báo đáp ân tình này."
Đào Hoa mím môi: "Nương tử đã nói vậy rồi, ta nhất định sẽ giúp nương tử, chỉ là bây giờ còn chưa biết bắt đầu từ đâu."
"Cha mẹ Liễu Nhi vẫn còn sống, cha nó bị liệt nằm một chỗ, nhà ở ngoại ô kinh thành, nếu nương tử có lòng, có thể cho người đi điều tra một chút, xem có manh mối gì hay không." Cố Hoài Nhu nói: "Nếu thật sự không còn cách nào khác... vậy thì ta chỉ có thể dựa vào trực giác mà tìm người báo thù thôi."
"Nương tử đừng xúc động." Đào Hoa nắm tay nàng ta nói: "Ta sẽ giúp nương tử điều tra rõ ràng."
Chuyện này nhìn qua có vẻ là một vụ án không đầu mối, nhưng trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn xác, Khương Đào Hoa quyết định tin nàng ta một lần.
Trở về Tranh Xuân Các, Thẩm Tại Dã đã đợi sẵn ở đó, xem ra tâm trạng không được tốt lắm.
"Gia?" Đào Hoa nhìn y: "Ngài đang buồn vì chuyện của Cố nương tử sao?"
"Không phải." Thẩm Tại Dã xoa xoa ấn đường: "Hôm nay hoàng thượng vi hành xuất cung, đến đê điều kiểm tra tình hình, trở về liền khen ngợi Nam vương hết lời."
Đây không phải là chuyện tốt sao? Đào Hoa không hiểu nhìn y: "Vậy ngài có gì không vui?"
"Vừa khen ngợi, hoàng thượng lại giao luôn nhiệm vụ tuần tra doanh trại cho Nam vương." Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Tên ngốc kia đồng ý nhanh chóng, ta ngăn cũng không kịp."
Tuần tra doanh trại? Đào Hoa xoa xoa cằm: "Nghe có vẻ là một việc vất vả, nhưng cũng không sao mà, để Nam vương làm quen với người trong quân đội một chút."