Thái tử chịu tội, hoàng đế hạ lệnh vẫn chôn cất hắn ở hoàng lăng. Ngày đưa quan tài ra khỏi cung, Đào Hoa nhân lúc Thẩm Tại Dã không có mặt, liền cầm ngọc bội mà y đưa cho lẻn ra khỏi phủ.
Gió thu hiu hắt, con đường ngoại ô lầy lội. Quan tài của thái tử được cấm vệ hộ tống, tiếng bánh xe lăn đều đều vang vọng. Khương Đào Hoa chờ ở Tống Biệt đình, sau khi xe tang đi qua, một chiếc xe ngựa bình thường đến.
Đào Hoa đứng dậy, Thanh Đài nhanh chóng buông màn che xung quanh đình. Xe ngựa dừng lại, Mục Vô Ngần và Lệ thị vén rèm bước xuống.
“Thật sự là ngươi.” Nhìn người trong đình, tâm trạng Lệ thị vô cùng phức tạp, giọng nói không còn hung dữ như trước, ngược lại có chút áy náy.
Mục Vô Ngần nhìn nàng, đi đến trước mặt nàng, thấp giọng: “Nàng thật to gan.”
“Ta chỉ là muốn trả ơn.” Đào Hoa cười: “Căn nhà mà ngài từng hứa cho ta, bên trong đã chuẩn bị sẵn bạc đủ để hai người an ổn sống quãng đời còn lại, hai người rời khỏi triều đình, có thể thử sống một cuộc sống bình dị.”
Mục Vô Ngần ngẩn người, cau mày: “Hóa ra từ lúc đó, nàng đã chuẩn bị đường lui cho ta?”
Nói là chuẩn bị đường lui cho nàng, bảo hắn mua nhà, hắn sai người chọn căn nhà tốt nhất, chuẩn bị rất nhiều bạc, vốn tưởng rằng tấm lòng này đã đặt sai chỗ, không ngờ…
Sắc mặt Mục Vô Ngần dịu lại, hắn cúi đầu: “Ta đã trách lầm nàng.”
“Ngài không trách lầm ta.” Đào Hoa nhìn hắn, thở dài: “Lúc đầu ta tiếp cận ngài, lừa gạt ngài, đều là có mục đích, chính là muốn ngài có kết cục ngày hôm nay.”
“Ngươi!” Lệ thị lại cau mày: “Nữ nhân ngươi sao lại độc ác như vậy? Đã độc ác như thế, bây giờ còn giả vờ tốt bụng làm gì?”
“Nương nương bớt giận.” Đào Hoa cúi đầu: “Chỉ là mỗi người vì chủ nhân của mình thôi.”
Mục Vô Ngần nhìn xung quanh, cau mày: “Tha cho ta là ý của nàng, hay là Thẩm Tại Dã lại đang tính toán gì?”
“Là ý của ta.” Đào Hoa nói: “Hai người có thể yên tâm rời đi.”
“Nàng chắc chắn chứ?” Mục Vô Ngần lắc đầu: “Thẩm Tại Dã nham hiểm, xảo quyệt, nàng lại là người của hắn, nàng làm gì, hắn thật sự không biết sao?”
Đào Hoa ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ. Chắc là không biết đâu, nàng không để lộ sơ hở, y cũng không giống như đã phát hiện ra. Nếu thật sự phát hiện nàng làm chuyện này, sao y có thể không ngăn cản? Chắc chắn đã dẫn quân đến diệt cỏ tận gốc rồi.
“Hai người chỉ cần rời khỏi kinh thành, đừng quay lại nữa, là sẽ không bị Thẩm Tại Dã lợi dụng.” Nàng nói: “Muốn biết ngài ấy có biết hay không, hai người cứ lên xe rời đi, chỉ cần không ai ngăn cản, vậy gia chắc chắn là không biết.”
Hình như cũng có lý, Mục Vô Ngần gật đầu, định bước đi, nhưng lại nhịn không được hỏi nàng: “Lần này nàng cứu chúng ta, thật sự chỉ là vì báo đáp ân tình của ta?”
Đào Hoa cười gượng, nói: “Phần lớn là vì lý do này.”
“Vậy phần nhỏ là vì sao?”
Khương Đào Hoa cười không nói, phất tay ra hiệu cho Thanh Đài đưa hai người lên xe ngựa.
Phần nhỏ là vì sao? Nàng cũng không rõ. Chỉ là con đường Thẩm Tại Dã đi, chắc chắn đầy máu và xương trắng, nếu có thể tích chút phúc, cũng coi như giảm bớt tội nghiệp cho y, dù sao Mục Vô Ngần tuy không thích hợp làm hoàng đế, nhưng cũng là bị thủ đoạn của y hại thành ra như vậy.
Nàng không lo lắng cho Thẩm Tại Dã, loại người làm chuyện như y, tuyệt đối không sợ báo ứng, chỉ là… lỡ như báo ứng thật sự tồn tại?
Xe ngựa khởi hành, dần dần đi xa trên con đường ngoại ô, Thẩm Tại Dã đứng trên lầu cao nhìn theo, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Thật sự cứ thế tha cho hắn?” Từ Yến Quy khó hiểu: “Khương Đào Hoa lòng dạ đàn bà thì thôi, sao ngài cũng do dự như vậy?”
Đó là hoàng tử, sau này lỡ như xảy ra chuyện gì…
“Trong lòng nàng ta áy náy.” Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: “Đối phó ta thì không chút lưu tình, hại người khác lại áy náy. Thả Mục Vô Ngần đi có thể khiến nàng ta an tâm hơn, vậy thì cứ để nàng ta thả.”
“Nhưng…”
“Ngươi không cần lo lắng.” Thẩm Tại Dã đoán được hắn muốn nói gì, giơ tay lên: “Mục Vô Ngần chỉ có thể sống một cuộc sống bình dị quãng đời còn lại, sẽ không còn cơ hội quay về kinh thành nữa.”
Từ Yến Quy kinh ngạc, nhìn Thẩm Tại Dã từ trên xuống dưới: “Ngài không cảm thấy… hành vi này của ngài là quá cưng chiều nàng ta sao?”
“Cưng chiều?” Thẩm Tại Dã cười lạnh, xoay người đi xuống lầu: “Thú cưng nuôi lâu, cho ăn cũng là chuyện bình thường, đừng suy nghĩ lung tung.”
Thật sao? Từ Yến Quy nheo mắt, đi đến bên cạnh Thẩm Tại Dã, trêu chọc: “Ta đâu phải là chính thất của ngài, ngài thích Khương Đào Hoa, sao phải giấu giếm ta?”
Mặt mày Thẩm Tại Dã tối sầm, y đá hắn ra xa, phủi áo choàng, lên xe ngựa về phủ.
Lúc Đào Hoa về đến phủ, Thẩm Tại Dã đã ở Tranh Xuân Các uống trà.
“Vừa về.” Thẩm Tại Dã đặt chén trà xuống, đưa tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Trong lòng giật thót, Đào Hoa vội vàng vùi mặt vào vai y, nhỏ giọng: “Đi dạo phố xem trang sức.”
“Có thấy thích cái nào không?”
“Không có.” Đào Hoa cười gượng: “Hoặc là quá đắt, hoặc là không hợp với thiếp thân.”
Thẩm Tại Dã cười khẽ, lấy một cây trâm hoa đào bằng ngọc hồng cài lên tóc nàng: “Cây này thì sao?”
Đào Hoa ngẩn người, lập tức chạy đến trước bàn trang điểm soi gương. Là ngọc băng màu hồng hiếm có, hoa đào được điêu khắc tinh xảo, điểm xuyết bằng vàng càng thêm sang trọng.
“Mua cho thiếp thân sao?” Nàng có chút không dám tin.
Thẩm Tại Dã đứng dậy, đi đến sau lưng nàng, nhìn nàng qua gương: “Hôm nay rảnh rỗi, ta cũng đi dạo mấy tiệm trang sức trong kinh thành, chỉ có cây này nhìn thuận mắt.”
Một luồng lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên, Đào Hoa ngây người nhìn Thẩm Tại Dã trong gương, nhất thời không dám động đậy.
Lời này của y có ẩn ý, là phát hiện nàng nói dối sao? Không lý nào, nếu phát hiện nàng nói dối, chắc chắn sẽ nổi giận, sao lại có tâm trạng tặng trâm cho nàng?
Nhất định là đang thử nàng!
Bình tĩnh lại, Đào Hoa cười nói: “Gia tốn kém rồi, thiếp thân rất thích.”
Ôm nàng từ phía sau, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, ánh mắt Thẩm Tại Dã dịu dàng, y thấp giọng: “Ta nên cảm ơn nàng, nếu không phải nàng thuyết phục được những người trong hậu viện thì bây giờ tình hình của ta chưa chắc đã tốt như vậy.”
Trong số Cửu khanh, trừ Mai Phụng thường ngoan cố, những người còn lại đều lần lượt đầu quân cho y, nữ nhân trong hậu viện là cầu nối, cũng là bậc thang, những người đó mượn bậc thang này để đầu quân, y cũng không có lý do gì để từ chối.
Tuy rằng hoàng đế không lập Nam vương làm thái tử, nhưng nhìn khắp triều đình, Mục Vô Ngần và Mục Vô Cấu đã chết, Hằng vương lại bị tàn phế, dù nhìn thế nào, người có thể đăng cơ cũng chỉ còn Mục Vô Hạ.
Chẳng mấy chốc sẽ thành công.
Đào Hoa sờ cây trâm, nhướng mày: “Vậy thiếp thân vất vả lâu như thế, chỉ được thưởng có vậy thôi sao? Gia quá keo kiệt rồi.”
“Nàng còn muốn gì nữa?” Thẩm Tại Dã nhìn nàng qua gương.
Đào Hoa suy nghĩ một chút, quay người lại, nắm lấy tay áo y, nũng nịu nói: “Theo quy củ, thiếp thân chỉ có thể gặp sứ thần nước Triệu một lần trong cung thôi sao? Thiếp thân rất nhớ nhà, cũng đã lâu không gặp người nước Triệu, gia có thể nghĩ cách để thiếp thân nói chuyện riêng với bọn họ một lúc không?”
Nàng đã uống viên thuốc giải cuối cùng, lần sau phát tác là khi nào, nàng không tính toán, nhưng nghĩ đến thời gian, chắc chắn cũng không còn nhiều, nếu không tiếp xúc riêng, làm sao nàng lấy thuốc giải?
Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn nàng: “Nàng chỉ là nương tử của ta, theo lý chỉ có thể đi cùng ta, hành lễ với sứ thần nước Triệu, nói vài câu. Gặp riêng, e là có chút khó khăn.”
“Gia~” Đào Hoa bắt đầu làm nũng, kéo tay áo y, chớp chớp mắt: “Gia là người có nhiều cách nhất, trên đời này không có chuyện gì mà gia không làm được, gia giúp thiếp thân đi.”
Nàng còn biết chiêu này? Thẩm Tại Dã nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Gọi thêm mấy tiếng nữa.”
Gọi một trăm tiếng cũng được! Đào Hoa lấy tay che mặt, lắc lư người, khăn tay bên hông cũng bay bay.
“Gia~ Gia~ Gia~”
Trạm Lư bên ngoài rùng mình, lập tức lùi ra xa ba bước.
Thẩm Tại Dã lại bật cười, kéo khăn tay bên hông nàng, thấp giọng: “Nàng đã có thành ý như vậy thì làm chính thất của ta đi, thế thì ta sẽ danh chính ngôn thuận mời sứ thần nước Triệu đến phủ.”
Quy củ về thân phận ở Đại Ngụy rất nghiêm khắc, nếu Đào Hoa chỉ là nương tử, y vì nàng mà khoản đãi sứ thần nước Triệu, sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ. Nhưng nếu nàng là chính thất, để Khương Đào Hoa với tư cách là nữ chủ nhân tự mình khoản đãi, sẽ không liên quan gì đến y.
Đào Hoa khựng lại, vô thức gật đầu: “Được.”
Nhưng sau đó nàng lại nhớ ra: “Gia, thiếp vào tướng phủ, hình như còn chưa làm lễ gì cả.”
Lì xì cũng chưa nhận được!
Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Nàng còn để ý đến những hình thức đó sao?”
“Tất nhiên là để ý.” Đào Hoa chu môi: “Nữ nhân nào mà không muốn được tướng công mình rước vào cửa bằng kiệu tám người khiêng?”
Không rước vào cửa thì thôi, ít nhất lì xì mà mọi người trong hậu viện nên cho nàng cũng không thể thiếu, lần trước Tần Hoài Ngọc còn nhận được nhiều như vậy!
“Đừng làm loạn nữa, sứ thần nước Triệu chẳng mấy chốc sẽ đến.” Thẩm Tại Dã nắm lấy eo nàng, thấp giọng nói: “Nàng đã nhớ nhà như vậy, thì chuẩn bị cho tốt đi. Còn chuyện làm chính thất, ta chỉ cần thông báo với Ty Nội phủ, sau đó để những người trong hậu viện đến hành lễ với nàng là được.”
“Được.” Dù sao cũng được hời, cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu, ôm Thẩm Tại Dã: “Đa tạ gia!”
Thẩm Tại Dã cong môi, nhìn hai người trong gương, thầm nghĩ bản thân thật sự đã nhân từ hơn rất nhiều.
Tin tức Khương Đào Hoa được nâng lên làm chính thất lan truyền khắp hậu viện, mọi người nhao nhao đến chúc mừng. Tuy rằng không có lì xì, nhưng quà mừng cũng nhận được không ít.
Lăng Hàn Viện im ắng như tờ.
Mai Chiếu Tuyết yên lặng rót trà, nước trà tràn ra khỏi chén, tĩnh lặng như một bức tranh.