Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 187: Nương tử có hối hận không?



“Vậy thì để ta đi sắp xếp." Đào Hoa nói: "Ngày Trung Thu, nương tử và gia cứ việc ra ngoài chơi."

"Đa tạ phu nhân." Lục Chỉ Lan mỉm cười gật đầu, nàng ta liếc nhìn sắc mặt Đào Hoa, lại nhìn Thẩm Tại Dã phía sau, đột nhiên nói: "Cứ đứng ở cửa như vậy cũng không tiện, gia chi bằng về viện nghỉ ngơi trước đi? Ta và phu nhân còn có chuyện muốn nói."

Hai người bọn họ có gì hay mà nói? Thẩm Tại Dã nhíu mày, theo bản năng nhìn Đào Hoa, nàng cười ngốc nghếch, gật đầu với y: "Đúng vậy, gia đi nghỉ ngơi đi."

Cả hai đều nói thế, y cũng không thể ngăn cản, đành phải gật đầu, bước qua bọn họ, đi về phía Lâm Vũ Viện. Đi được nửa đường, y quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay, đã rất hòa thuận đi vào vườn hoa.

Lục Chỉ Lan và Khương Đào Hoa đều mỉm cười, nhưng nụ cười của Lục Chỉ Lan lại không mấy thân thiện, đợi xung quanh không còn ai, nàng ta quay sang nhìn Đào Hoa: "Có phải phu nhân rất ghét ta không?"

Đào Hoa ngẩn người: "Sao Lục nương tử lại nghĩ vậy?"

"Trước khi ta đến phủ thừa tướng, chắc hẳn phu nhân mới là người được gia nâng niu trong lòng." Lục Chỉ Lan cười: "Ta vừa đến, gia dường như đã lạnh nhạt với phu nhân."

"Đúng là vậy." Đào Hoa gật đầu: "Nhưng tại sao ta phải ghét nương tử? Gia lạnh nhạt với ta, là chuyện giữa ta và ngài ấy, nương tử có thể khiến gia sủng ái hơn, là bản lĩnh của nương tử. Gia một dạ hai lòng cũng là lỗi của ngài ấy, nói cho cùng, ta không có tư cách ghét nương tử."

Lục Chỉ Lan kinh ngạc, nhìn nàng: "Phu nhân thật sự nghĩ thoáng."

"Nương tử đã nghĩ thoáng như vậy, sao ta lại phải chấp nhặt?" Đào Hoa nhún vai: "Dù sao nương tử cũng quen biết Thẩm Tại Dã trước, ta chỉ là người đến sau."

Lục Chỉ Lan cười, ngồi xuống trong lương đình, nhìn nàng: "Trước hay sau thì có gì quan trọng? Quan trọng là gia thích ai. Phu nhân không ghét ta, nhưng ta lại không thích phu nhân."

"Tại sao?" Đào Hoa cũng ngồi xuống, hứng thú nhìn nàng ta: "Chẳng lẽ vì ta xinh đẹp?"

Lục Chỉ Lan trợn mắt, cười khẩy: "Phu nhân xinh đẹp thì có gì ghê gớm? Mỹ nhân trên đời này nhiều như vậy, cũng chẳng ai lưu lại ấn tượng trong lòng Thẩm Tại Dã. Còn phu nhân, không hiểu sao lại gả nhầm cho ngài ấy, lại còn được ngài ấy để mắt đến."

Đào Hoa nhíu mày, tuy rằng lời Lục Chỉ Lan nói rất khó nghe, nhưng không hiểu sao, nàng lại không thể ghét nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta thật đáng thương.

"Coi như là duyên phận." Nàng nói: "Nhưng duyên phận cũng có sâu có nông, Lục nương tử ở trong viện này lâu, sau này duyên phận với gia nói không chừng sẽ càng sâu đậm."

Lục Chỉ Lan cười lạnh, nhìn nàng: "Nếu thời gian càng lâu, duyên phận càng sâu đậm, ta cũng không cần phải ôm chấp niệm bao nhiêu năm nay. Những chuyện ta làm cho Thẩm Tại Dã, không nói là ngàn vạn, ít nhất cũng có trăm tám mươi chuyện, nhưng cũng không khiến ngài ấy động lòng. Xin hỏi phu nhân, rốt cuộc người đã làm gì, mà có thể lay động trái tim Thẩm Tại Dã?"

Đào Hoa sờ cằm, suy nghĩ một chút: "Ta chỉ là người giúp ngài ấy làm việc, nên được ngài ấy chiếu cố, kéo ta lên cùng một thuyền. Nói đến chuyện lay động trái tim ngài ấy, ta cũng không có bản lĩnh đó, nương tử đa nghi rồi, chi bằng đừng để ý đến ta, tranh thủ thời gian ở bên cạnh gia nhiều hơn."

"Theo ý phu nhân, những chuyện ta làm gần đây chỉ là tranh sủng sao?" Lục Chỉ Lan nhướng mày.

Chẳng lẽ không phải sao? Đào Hoa nhìn nàng ta: "Lục nương tử còn có ý đồ khác?"

Lục Chỉ Lan cười, lắc đầu: "Phu nhân chắc là không hiểu tâm trạng của ta. Mười mấy năm nay, tình cảm của ta chưa từng được Thẩm Tại Dã đáp lại. Bây giờ tiên đế băng hà, ta trở thành kẻ giết vua, không còn chỗ dung thân, được ngài ấy thương xót, thu nhận vào phủ. Nếu không kéo ngài ấy làm những chuyện còn dang dở, làm sao ta có thể an tâm ra đi?"

Đào Hoa giật mình: "Ra đi?"

"Ta cũng có nơi ta phải đến, sẽ không ở bên cạnh ngài ấy quá lâu." Lục Chỉ Lan nhìn nàng: "Nghe thấy câu này, chẳng lẽ người không vui sao?"

Đào Hoa nhìn nụ cười của nàng ta hồi lâu, khó hiểu nói: "Ta cứ tưởng tâm nguyện lớn nhất của nương tử là được ở bên cạnh Thẩm Tại Dã."

"Phải, tâm nguyện trước kia của ta đúng là vậy." Lục Chỉ Lan gật đầu: "Nhưng từ sau khi Minh Hiên chết, ta lại nhìn thấy thái độ của ngài ấy với người, tâm nguyện này đột nhiên thay đổi."

"Ta muốn cả ngài ấy và người đều sống không yên ổn, đợi oán khí trong lòng ta tan biến, ta sẽ đi tìm Minh Hiên." Lục Chỉ Lan cười nham hiểm, nhìn Đào Hoa: "Ta không thích người, cũng không thích Thẩm Tại Dã, hai người mà cứ ân ái như vậy, chẳng phải khiến ta đau lòng sao?"

Đào Hoa cười: "Nên nương tử muốn đến phá hoại chúng ta?"

"Đúng vậy." Lục Chỉ Lan nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng: "Người có sợ không?"

"Thật ra, không sợ." Đào Hoa nhún vai: "Nếu nương tử thật sự muốn làm vậy, sao phải nói trước cho ta biết? Như vậy ta đã nhìn thấu nương tử, sẽ không mắc bẫy."

"Vậy sao?" Lục Chỉ Lan sờ cằm, cau mày: "Vậy là ta tính toán sai, người coi như chưa từng nghe thấy, chúng ta làm lại từ đầu!"

Đào Hoa bật cười, nhìn nàng ta, đột nhiên hỏi: "Nương tử có hối hận không?"

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận vì đã giết Minh Đức đế."

Lục Chỉ Lan cúi đầu, vẻ mặt cứng đờ: "Chuyện giết ông ta, ta đã biết từ hai năm trước, đó là nhiệm vụ và trách nhiệm của ta, ta sẽ không hối hận."

Chỉ là... Rất đau lòng, đau lòng đến mức mỗi đêm đều khóc trong mơ.

Giá như Minh Hiên đừng đối xử tốt với nàng ta như vậy, nàng ta cũng sẽ không áy náy đến mức này. Nàng ta chưa từng được ai trân trọng, đối xử tốt với Thẩm Tại Dã như vậy, kẻ phụ bạc đó cũng chưa từng quay đầu nhìn nàng ta, vậy mà lại gặp ông ta, được ông ta nâng niu, chiều chuộng, sợ nàng ta bị thương.

Người như vậy bị nàng ta hạ độc, còn chưa kịp nói gì đã xuống suối vàng. Sau này gặp lại, liệu ông ta có xông lên đánh nàng ta không? Cũng có thể ông ta sẽ quay đầu bỏ đi, không muốn nhìn thấy nàng ta nữa…

Nhìn Lục Chỉ Lan, Đào Hoa không nhịn được mà đưa khăn tay cho nàng ta.

"Sao vậy?" Lục Chỉ Lan bừng tỉnh, khó hiểu nhìn nàng: "Đưa cái này cho ta làm gì?"

"Mặt nương tử." Đào Hoa thở dài: "Lau đi, lem hết rồi."

Lục Chỉ Lan sững người, đưa tay sờ mặt, lúc này mới phát hiện trên mặt nàng ta đã đầy nước mắt.

"Kỳ lạ, ta không khóc mà." Lục Chỉ Lan lẩm bẩm, nhận lấy khăn tay lau mặt, sau đó nghiêm túc nói: "Chắc chắn là gió ở đây quá lớn!"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo