Theo lời sư phụ dạy, Khương Đào Hoa dùng hết bản lĩnh của mình, quấy rầy, dụ dỗ, nhiếp hồn. Song không hiểu vì sao, người trên người nàng không những bất động mà ngược lại còn muốn khống chế nàng, bắt nàng đi theo nhịp bước của y.
Thật khiến người ta không phục mà. Còn có nam nhân có thể giữ được lý trí khi ở trên giường? Há chẳng phải bảo là kỹ thuật của nàng không tới nơi tới chốn?
Đào Hoa tức giận phồng mang trợn má, đưa tay túm cổ người nọ, ngẩng đầu muốn hôn xuống.
Người trên người nàng sửng sốt, quay mặt tránh né, có phần chán ghét nói: “Đừng hòng.”
"..."
Đây là lần đầu tiên nàng hôn người khác, lại không phải gặp ai cũng hôn được, thái độ của y là có ý gì?!
Toàn bộ xương cốt đều trỗi dậy, Khương Đào Hoa lật người, đè người nọ xuống dưới, dáng người thanh tú của nàng dưới ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ vô cùng quyến rũ.
Căn phòng yên tĩnh trong giây lát.
"Đẹp không?" Đào Hoa mở hé mắt, cười duyên dáng: "Nếu đã muốn ta hầu hạ thì chi bằng cứ tận hưởng đi, còn lý trí để làm gì?"
Người trên giường lạnh lùng nhìn nàng, đưa tay ôm lấy cái eo không vừa một nắm tay của nàng, thấp giọng nói: “Với công phu này của nàng, nếu như ta không lý trí thì đã nộp mạng cho nàng rồi.”
Y cũng không ngốc.
Đào Hoa dừng lại rồi cười nói: “Ngươi cho rằng hôn một cái là có thể bị mất hồn sao?”
“Không phải.” Y lắc đầu.
“Vậy tại sao phải né?”
"Bẩn."
Một từ đơn giản rõ ràng này khiến toàn thân Khương Đào Hoa run rẩy, mở to mắt nhìn y với vẻ khó tin.
Nói nàng bẩn? Vậy còn mà chủ động vào căn phòng này? Đầu óc người này có vấn đề à?
Một ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực nàng, mạnh mẽ hơn cả dục vọng, Khương Đào Hoa gần như không suy nghĩ gì, trực tiếp đập đầu mình vào đầu người nọ một cái thật mạnh!
"Á!"
Kết quả của sự bốc đồng là đôi bên đều tổn thất, mỗi người nổi một cục u trên trán. Đào Hoa cảm thấy còn chưa đủ, muốn đập thêm cái nữa nhưng lại bị người nọ kéo mạnh đè xuống giường, bắt đầu giày vò không thương tiếc.
"Đau đau đau..."
"Nàng còn biết đau?" Người nọ hừ lạnh, nheo mắt lại, duỗi chân tách hai chân nàng ra, ngang ngược xông thẳng vào mà không hề báo trước.
“A!” Lần này đến lượt Đào Hoa hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt, móng tay cắm vào da thịt y.
"..." Hít một hơi khí lạnh, người nọ dường như phát hiện ra điều gì, động tác cứng đờ, sau đó lại im lặng.
Đào Hoa đau đến mức chết đi sống lại, dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, nhân lúc người nọ chưa kịp phản ứng thì cắn mạnh vào môi y!
Một tiếng hừ nhẹ, người nọ hình như đã thật sự tức giận, toàn thân toát ra một luồng khí thịnh nộ mang tính xâm lược, không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, động tác càng thô bạo và trực tiếp hơn.
"Không..." Nước mắt tuôn trào, Khương Đào Hoa cảm thấy mình thật quá thê thảm, ai cũng nói nam nhân gặp nàng sẽ trở nên nhu mì, nhưng cái thứ trước mặt này nhu mì chỗ nào? Đúng là một tên súc sinh!
Đợi mai tỉnh dậy nhìn rõ mặt người này, nàng nhất định, nhất định sẽ sai người chém hắn! Kiểu chém thành tám mảnh ấy!
Chăn đỏ cuộn tròn từng trận, tiếng rên rỉ trước là ngắt quãng, sau lại triền miên không dứt. Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao, xa xa mơ hồ có thể nghe thấy hai tiếng sói tru.
Giờ Dậu hai khắc, có người đi tới cửa phòng, đưa tay gõ nhẹ ba cái. Người đàn ông trên giường khẽ thở dài, vừa đứng dậy định xuống giường thì bị tóm lấy eo kéo trở lại.
Trạm Lư đứng trước cửa cau mày, xem giờ, nghi ngờ gọi một tiếng: “Chủ tử?”
“… Ừm.”
Bên trong đáp lại một tiếng, giọng khàn trầm thấp, cũng không nói nhiều, hình như chỗ đó lại dậy rồi, một tràng tiếng động khiến người bên ngoài đỏ mặt tía tai.
Trạm Lư lau mặt, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nghiêm túc nhìn người hầu nói: “Cho Cảnh vương gia thêm một lát nữa.”
“Vâng!” Người hầu đáp rồi rời đi.
Đẩy phụ nữ lên giường là bản lĩnh của đàn ông, nhưng khiến đàn ông không xuống được giường thì là bản lĩnh của phụ nữ. Khương Đào Hoa nén đau, cố hết sức chống lại khả năng kiềm chế của người này.
Sau cơn hoan lạc, mị độc trên người nàng đã tiêu tan, nhưng thân thể đã mất rồi thì không còn lý do gì để người ta dễ dàng rời đi.
Quấy rầy, làm phiền, nàng nheo mắt muốn nhìn rõ mặt của người này, nhưng hai tay bị tay trái của y cố định trên đầu, tay phải chặn toàn bộ tầm nhìn của nàng.
"Ngươi không dám lộ diện à?" Đào Hoa có chút khó chịu.
“Đến lúc nên gặp, ắt sẽ gặp đàng hoàng.” Người nọ cười khẽ: “Bây giờ như thế này, có phần hơi thất lễ.”
Đào Hoa: "..."
Đã tằng tịu rồi... Hừ, đã làm chuyện vợ chồng rồi mà còn quan tâm đến thất lễ với không thất lễ, đầu óc người này thực sự có vấn đề à?
Nàng còn muốn giãy giụa, nhưng người nọ lại cúi đầu ghé vào tai nàng, hơi thở hơi gấp, nói: “Đừng lúc nào cũng muốn thắng ta, ngươi không làm được đâu.”
Khương Đào Hoa khẽ cau mày, chưa kịp suy xét kỹ lời này của y thì lại bị cuốn lên đỉnh vu sơn, không còn cơ hội nói nữa.
Giờ Tuất hai khắc, cửa lại bị gõ, người đàn ông trong phòng đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo vào, liếc nhìn trên giường rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Khương Đào Hoa mệt đến không mở mắt nổi, đã không còn sức lực tiếp tục giữ người nữa rồi. Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, hình như có người đang la hét gì mà sai rồi, phạm sai lầm lớn rồi, nhưng chỉ la hét vài tiếng rồi bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.
Nàng xoay người lại, quyết định tạm thời quên đi, dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn, ngủ một giấc thật ngon trước đã.
Đào Hoa có một ưu điểm, đó là một khi ngủ say thì cho dù sét đánh cũng không tỉnh, giấc ngủ chất lượng cao như vậy giúp nàng trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Tất nhiên, nhược điểm là lúc ngủ bị ai khiêng đi cũng không biết.
Ví dụ như bây giờ, nàng bị khiêng ra khỏi Hợp Phong Vũ, suốt chặng đường ồn ào huyên náo, nhưng cũng chỉ chép miệng một cái rồi tiếp tục ngủ say, ngủ đủ bốn canh giờ mới mở mắt.
"Chủ tử!" Một đám đông người đang quỳ bên giường, thấy nàng vừa mở mắt, Thanh Đài liền dẫn theo mọi người bắt đầu dập đầu.
Đào Hoa dụi mắt, nghiêng đầu nhìn bọn họ, có chút bối rối: "Các ngươi làm sao vậy?"
Thanh Đài hiếm khi đỏ mắt, mím môi nói: "Chúng nô tỳ hộ giá không tốt, mong chủ tử trách phạt!"
Hộ giá không tốt? Đào Hoa từ từ ngồi dậy, thân dưới đau nhức khiến nàng hít vào một hơi, chuyện xảy ra ngày hôm qua liền ùa về.
Nàng đã bị cướp mất trinh tiết ở một thanh lâu!
Sắc mặt tái nhợt, Khương Đào Hoa run rẩy, cau mày nhìn Thanh Đài: "Sao hôm qua các ngươi không đến tìm ta?"
Thanh Đài cắn răng: "Sau khi đuổi được bầy sói đi, chúng nô tỳ liền đi tìm chủ tử, chỉ là tìm khắp nơi cũng không thấy..."
"Sao có thể chứ." Đào Hoa nói: "Chẳng phải ta có để lại ký hiệu trên đường hay sao?"
Đã giao hẹn trước với bọn họ rằng nếu chạy trốn hay gì đó, nàng sẽ rải những viên sỏi nhiều màu sắc trên đường, không dễ thấy, còn có thể chỉ rõ phương hướng.
“Chúng nô tỳ lần theo ký hiệu để tìm.” Thanh Đài nói: “Nhưng ký hiệu đó đã bị đứt tại một con hẻm, sau đó không có gợi ý nào khác, chúng nô tỳ đã tìm khắp các ngôi nhà gần con hẻm, nhưng đều không tìm thấy..."
Hẻm? Đào Hoa nhướng mày, hôm qua nàng không hề đi vào con hẻm nào, cũng không hề ném sỏi vào hẻm mà, sao lại chạy vào trong hẻm được?
Có điều kỳ lạ...
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này Khương Đào Hoa mới phát hiện nơi này rất xa lạ, trông rất nguy nga tráng lệ, danh họa ngọc khí được bày biện một cách tùy ý, bàn ghế, ghế dài và giá hoa đều được làm bằng hồng trắc thượng hạng, nhìn rất quý phái.
"Đây là đâu?"
Thanh Đài cúi đầu: "Tướng phủ."
Ồ, Tướng phủ. Đào Hoa gật đầu.
"Khoan đã." Chợt phát hiện có điều gì đó không ổn, Khương Đào Hoa đưa tay kéo Thanh Đài đến trước mặt mình, trợn mắt hỏi: "Tướng phủ?!"
Thanh Đài gật đầu thật mạnh.
"Tại sao lại là Tướng phủ?" Tạm thời không nói đến hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng là công chúa Triệu quốc đến hòa thân, người phải gả là Nam vương, cho dù hôn sự không thành thì cũng nên ở dịch quán chứ sao lại chạy đến Tướng phủ?
Thanh Đài thở dài một hơi, nói: "Nô tỳ cũng không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tối hôm qua người bị Thừa tướng đại nhân tìm được, còn nói là... đã hành lễ vợ chồng. Vì việc này mà Thẩm thừa tướng cùng Cảnh vương và Nam vương đã tiến cung ngay trong đêm, đến giờ vẫn chưa về.”
"Hả?" Khương Đào Hoa ngơ ngác, người ở thanh lâu hôm qua chính là Thừa tướng Đại Ngụy?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đường đường là Thừa tướng, tại sao lại chạy đến thanh lâu, lại còn sống chết muốn viên phòng với nàng?
“Tuy ta mới đến không biết rõ tình hình, nhưng chuyện này sao có gì đó không ổn lắm?” Đào Hoa nheo mắt, sờ cằm hỏi: “Thừa tướng này là người như thế nào?”