Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 202: Không kịp nữa



"Đều hiểu rõ." Từ Yến Quy nói: "Người của ta sẽ đến kinh thành nước Triệu trước bọn họ, đến lúc đó hoàng đế và hoàng trưởng nữ của bọn họ có thể "băng hà", để lại hoàng hậu cho ngài xử lý."

Thẩm Tại Dã nhíu mày: "E là ngươi không làm được."

"Vì sao?" Từ Yến Quy nhướng mày: "Ta đã sắp xếp xong xuôi, đều là người bên cạnh hoàng đế nước Triệu, ra tay rất dễ dàng."

"Thiên Bách My đã về nước Triệu." Thẩm Tại Dã cúi đầu: "Người của ngươi đánh thắng được hắn ta?"

Từ Yến Quy kinh ngạc nhìn y: "Hắn về nước Triệu lúc này làm gì?"

"Đào Hoa nói hắn ta nhớ nhà."

"Mới lạ!" Từ Yến Quy trừng mắt: "Thiên Bách My lấy đâu ra nhà? Hắn ta vốn dĩ chỉ có một thân một mình!"

Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Nên ta mới nói sẽ có biến số, ngươi không cần ra tay sớm như vậy."

Từ môn khách nghe mà khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Phải đợi hoàng thượng đến kinh thành nước Triệu rồi mới ra tay?"

"Ừm, đây là cách an toàn nhất." Thẩm Tại Dã nói: "Chờ bắt được hoàng hậu, giam cầm hoàng đế và hoàng trưởng nữ, nước Triệu đại loạn, nhân cơ hội đưa Khương Trường Quyết lên ngôi, sau đó thu nước Triệu làm phiên quốc. Chỉ cần Khương Trường Quyết không ngốc, hắn sẽ đồng ý với điều kiện này."

Mọi người gật đầu, lập tức bàn bạc chi tiết. Từ Yến Quy kéo Thẩm Tại Dã sang một bên, thấp giọng hỏi: "Ngài đã nói chuyện này với Khương phu nhân chưa?"

"Chưa." Thẩm Tại Dã liếc hắn: "Ta đâu có rảnh mà nói với nàng ấy những chuyện này?"

"Nhưng mà..." Từ Yến Quy nhíu mày: "Ta cảm thấy cho dù ngài không nói, nàng ấy cũng có thể đoán được, chi bằng nói rõ ràng với nàng ấy. Nước Triệu dù sao cũng sắp diệt vong, thu làm phiên quốc, tránh được chiến tranh, còn có thể khiến bá tánh nước Triệu sống tốt hơn, nàng ấy chắc hẳn sẽ hiểu."

Hiểu? Thẩm Tại Dã cười, nhìn hắn: "Ta phá nhà ngươi, để ngươi đi ở chung lều trại với người khác, nói với ngươi môi trường xung quanh lều trại tốt hơn nhà ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Từ Yến Quy lắc đầu: "Ta vẫn thích nhà của mình hơn."

"Đó là đương nhiên." Thẩm Tại Dã nói: "Người nước Triệu đều có lòng tự trọng, ngươi đừng tự mình đa tình. Đợi chuyện này thành công rồi, ta sẽ nói với nàng ấy. Còn ngươi, phải nghĩ mọi cách bắt hoàng hậu của bọn họ cho ta."

"Hiểu rồi." Từ Yến Quy gật đầu.

Tin chiến thắng đã truyền về kinh thành nước Ngụy, Lý Tấn và Dương Vạn Thanh chuẩn bị hồi quốc. Trước ngày lên đường, Lý Tấn mời Đào Hoa đến Bắc Môn đình uống trà.

"Thẩm thừa tướng quả là người tài giỏi." Hắn nhìn nữ tử đối diện: "Thua dưới tay ngài ấy, ta tâm phục khẩu phục."

Khương Đào Hoa trừng mắt: "Lý thừa tướng, ngài còn chưa từng chạm vào bàn cờ, sao lại nói đến thắng thua?"

Lý Tấn ngập ngừng, bất đắc dĩ: "Nàng vẫn còn trách ta? Ta cứ tưởng lần này nàng đồng ý ra ngoài cùng ta, là đã tha thứ cho ta."

"Hehe." Khương Đào Hoa cười nhạt: "Lý thừa tướng đừng nghĩ nhiều, hôm nay ta đến đây, chỉ là muốn nói với ngài chuyện quốc gia đại sự, không phải chuyện tình cảm."

Quốc gia đại sự? Lý Tấn nhíu mày: "Nàng là phận nữ nhi, lo lắng những chuyện này làm gì?"

Khương Đào Hoa nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nếu nam nhân nước Triệu đều hữu dụng, ta cũng không cần phải lo lắng. Vấn đề là, Lý thừa tướng, ngài cảm thấy, với năng lực của mình, có thể bảo vệ giang sơn nước Triệu sao?"

Lý Tấn nghẹn lời, cúi đầu: "Chức vị thừa tướng của ta là từ đâu mà có, không phải nàng không biết."

"Vì vậy, ngài phải giúp ta." Khương Đào Hoa nói: "Hiện tại, sinh tử của nước Triệu phụ thuộc vào bản lĩnh của ngài."

Lý Tấn kinh ngạc, nhìn thấy Khương Đào Hoa đưa một thứ cho mình, hắn mở ra xem, nhíu mày: "Nàng chắc chắn có thể làm được?"

"Có thể." Khương Đào Hoa nói: "Ta không làm chuyện không chắc chắn, ngài chỉ cần đến chỗ ta đã đánh dấu đợi là được."

"... Được."

Khương Đào Hoa đứng dậy, nhìn hắn: "Lần này, ngài đừng phản bội ta."

"Đã nói là chuyện quan trọng, sao ta lại phản bội nàng?" Lý Tấn vội vàng nói: "Nàng hãy tin ta!"

Khương Đào Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, mím môi, không nói gì, hành lễ, sau đó đeo khăn trùm đầu đi ra ngoài.

"Chủ tử." Thanh Đài từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói: "Người theo dõi đã bị bỏ rơi dọc đường, nô tỳ đã kiểm tra kỹ, xung quanh không có ai khác."

"Tốt lắm." Khương Đào Hoa lên xe ngựa: "Đi chợ."

"Vâng." Thanh Đài đáp lời, đánh xe ngựa đi. Khương Đào Hoa thong thả chọn đồ trang sức, không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa.

"Gia?" Khương Đào Hoa quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn y: "Sao gia lại đến đây?"

Thẩm Tại Dã bước vào tiệm trang sức, đánh giá nàng, thở phào nhẹ nhõm: "Về phủ không thấy nàng, nên ta ra ngoài tìm."

"Gia nói gì vậy?" Khương Đào Hoa cười, cầm một chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc cài lên tóc y: "Thiếp thân chỉ là ra ngoài chọn trâm cài tóc cho gia, cũng không phải là mất tích."

Thẩm Tại Dã nhướng mày, sờ lên trâm cài tóc, trong mắt có chút vui mừng: "Nàng cũng biết mua đồ cho ta sao?"

"Trong lòng gia, thiếp thân keo kiệt vậy sao?" Khương Đào Hoa bĩu môi: "Trước kia không phải là do chưa tích cóp đủ bạc sao? Bây giờ tích cóp đủ rồi, mua cho gia thứ đắt nhất, gia còn chê bai thiếp thân?"

Đắt nhất? Thẩm Tại Dã nhướng mày, khóe miệng nhếch lên: "Nàng thật có lòng."

Khương Đào Hoa hừ lạnh, bảo Thanh Đài thanh toán, sau đó khoác tay y đi ra ngoài: "Về phủ thôi, thiếp thân còn chuẩn bị đồ tốt cho gia."

"Ồ?" Thẩm Tại Dã nhìn nàng: "Nàng làm sao vậy, đột nhiên muốn lấy lòng ta?"

Khương Đào Hoa cười, nháy mắt: "Chẳng phải gia đã giúp thiếp thân chuyện lớn sao? Báo đáp gia một chút là điều nên làm."

Thật sự tốt như vậy? Thẩm Tại Dã không tin, nhưng khi về phủ, nhìn thấy một bàn đầy mỹ vị, cộng thêm trường bào và áo choàng nàng đưa cho y, trong lòng y không khỏi mềm nhũn, ôm nàng: "Nếu nàng luôn ngoan ngoãn như vậy, cũng sẽ không khiến ta tức giận."

Khương Đào Hoa bĩu môi: "Thiếp thân vẫn luôn ngoan ngoãn, chỉ là gia không nhận ra thôi."

Thẩm Tại Dã cười khẽ, không muốn tranh luận vấn đề này với nàng, chỉ vào món ăn trên bàn: "Ta muốn ăn cái đó."

Khương Đào Hoa khó hiểu nhìn y: "Gia không tự gắp được sao?"

Thẩm Tại Dã ôm chặt eo nàng, nghiêm túc nói: "Tay ta không rảnh."

Khương Đào Hoa: "..."

Lúc y ấu trĩ, thật sự giống như một đứa trẻ!

Nàng mỉm cười gắp thức ăn cho y, sau đó đút cho y, tiếp theo là để y thử trường bào và áo choàng, nàng vuốt ve hoa văn tinh xảo, lẩm bẩm: "Lần này thiếp thân thật sự thêu mất hai tháng!"

Thẩm Tại Dã gật đầu, lạnh lùng nói: "Lát nữa đến phòng sổ sách lĩnh thưởng."

Khương Đào Hoa: "..."

Nàng tức giận xoay người muốn đi, nhưng lại bị y ôm eo, giọng nói y vang lên bên tai nàng, dịu dàng đến mức nàng nổi da gà: "Đùa nàng thôi, đừng giận."

Khương Đào Hoa giẫm chân y, nghe thấy y kêu đau, nàng mới hả giận: "Gia mà còn như vậy, sau này thiếp thân không làm cho gia nữa!"

Thẩm Tại Dã nhẹ nhàng đáp lời, ôm nàng từ phía sau, kéo áo choàng trùm lên hai người, thấp giọng nói: "Sau này mỗi năm đều làm cho ta một bộ, phải thay đổi kiểu dáng."

Yêu cầu cao thật! Khương Đào Hoa mím môi, suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, dù sao đồng ý cũng không thiệt, chuyện sau này, sau này hãy nói.

Hai người ôm nhau, bầu không khí rất tốt, Thẩm Tại Dã đột nhiên hỏi: "Bọn Lý Tấn sắp về nước Triệu rồi à?"

"Phải." Khương Đào Hoa cúi đầu: "Liên minh đã thắng, bọn họ đương nhiên phải hồi quốc, chờ đến lúc chia cắt nước Ngô, sẽ phái sứ thần khác mang quốc thư đến."

"Đến lúc đó nàng có muốn đi tiễn không?"

"Không đi." Khương Đào Hoa lắc đầu: "Cũng không phải là người thân thiết."

Thẩm Tại Dã gật đầu, định nói thêm vài câu, lại nghe thấy nàng kêu lên: "Tuyết rơi rồi!"

Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống.

Khương Đào Hoa có chút hưng phấn, đưa tay ra muốn đón, nhưng tuyết vừa chạm vào tay nàng đã tan chảy. Thẩm Tại Dã cười khẽ, che áo choàng lên tay nàng, sau đó nâng tay nàng lên đón, bông tuyết rơi trên áo choàng, mới có thể nhìn rõ hình dạng.

"Đẹp quá." Khương Đào Hoa nhìn bông tuyết lục giác, tò mò ngẩng đầu nhìn lên trời: "Thần tiên làm ra bông tuyết tinh xảo như vậy, chắc hẳn rất vất vả?"

Thẩm Tại Dã cười, gõ đầu nàng: "Thần tiên bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian làm bông tuyết?"

"Nhưng gia xem, thật sự rất tinh xảo." Khương Đào Hoa đưa bông tuyết trên áo choàng cho y xem: "Sáu cạnh, ở giữa còn có nhiều hoa văn như vậy, còn tinh xảo hơn cả trâm cài tóc đắt nhất ở Trân Bảo hiên."

Thẩm Tại Dã thổi bay bông tuyết, sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng: "Lạnh quá, nàng vào trong đi, dạo này nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm, rảnh rỗi nên đi khám đại phu."

"Ừm." Khương Đào Hoa theo y vào phòng, đóng cửa lại: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chắc là do dạo này ăn ít, nên hay chóng mặt."

"Sao lại không ăn cơm cho đàng hoàng?" Thẩm Tại Dã nhíu mày.

Khương Đào Hoa dựa vào y, nũng nịu: "Vì đã lâu rồi gia không dùng bữa cùng thiếp thân."

"... Dạo này ta hơi bận." Thẩm Tại Dã nói: "Hôm nay chẳng phải đã dùng bữa cùng nàng rồi sao?"

Hôm nay cũng là do nàng chuẩn bị sẵn, y mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Khương Đào Hoa thở dài: "Tối mai gia có thể dùng bữa với thiếp thân không?"

"Được." Thẩm Tại Dã gật đầu, sờ tay nàng, cảm thấy hơi lạnh, liền nhét nàng vào trong chăn: "Nàng tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để ta phải lo lắng."

"Thiếp thân biết rồi." Khương Đào Hoa đắp chăn, nhìn y bằng đôi mắt long lanh: "Buổi tối gia còn phải ra ngoài sao?"

"Ừ, còn một số việc phải vào cung xử lý." Thẩm Tại Dã nói: "Nàng ngủ trước đi, không cần đợi ta."

"Vâng." Khương Đào Hoa đáp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thẩm Tại Dã ngồi bên giường canh chừng nàng một lúc, thấy nàng đã ngủ say, y mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Khương Đào Hoa mở mắt, đợi một lúc, gọi Thanh Đài vào.

"Sắp xếp xong chưa?"

"Xong rồi." Thanh Đài lo lắng: "May mà Từ quản sự còn nhớ ơn người, bằng lòng giúp đỡ."

"Vậy thì tốt." Khương Đào Hoa hít sâu một hơi: "Ngày mai nếu có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi đừng quản, chỉ cần đưa ta đến Bắc môn."

"Nô tỳ hiểu."

Nước Triệu cần thời gian để thở dốc, chỉ cần bọn họ chịu nhượng bộ, hoặc là Khương Trường Quyết có bản lĩnh, chống đỡ được nửa năm, vậy thì còn cứu vãn được. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó, nàng không thể tiếp tục ở lại đây, trở thành nỗi lo của Khương Trường Quyết và con cờ trong tay Thẩm Tại Dã.

Nàng phải trở về, có lẽ có thể trở thành nỗi lo của Thẩm Tại Dã.

Sau khoảng thời gian dài như vậy, nàng có thể cảm nhận được Thẩm Tại Dã có chút để tâm đến mình, chỉ là nàng không chắc chắn tình cảm đó sâu đậm đến mức nào. Nếu như nông cạn, vậy nàng phải trở về, tránh sau này y dùng nàng để uy hiếp Khương Trường Quyết. Nếu như sâu đậm… Vậy nàng càng phải trở về, có lẽ có thể cứu vãn được nước Triệu.

Mục Vô Hạ không nhẫn tâm như Thẩm Tại Dã, bảo hắn tấn công nước Triệu, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng người bên cạnh hắn thì chưa chắc, nếu như lòng dạ hai mặt, vậy thì nguy hiểm. Chỉ cần nàng kịp thời đến đó, khuyên can hắn, ít nhất trên đường mượn đường nước Triệu, bọn họ sẽ không dễ dàng khai chiến.

Nàng đã hẹn gặp Lý Tấn ở Bắc môn, chỉ cần nàng có thể thuận lợi từ biệt Thẩm Tại Dã, lặng lẽ rời đi, vậy là vạn sự đại cát. Nhưng, cũng có rất nhiều biến số, Khương Đào Hoa sợ y nhìn thấu, bữa cơm cuối cùng này, nếu như lộ tẩy, vậy thì công cốc.

Nàng vốn dĩ có thể không mạo hiểm, trực tiếp đi theo Lý Tấn. Nhưng…

Khương Đào Hoa cười khổ, lẩm bẩm: "Dù sao cũng gần một năm rồi, sau này gặp lại, nếu như là kẻ thù, lần này cũng nên nấu cho ngài ấy một bữa cơm ngon."

Thanh Đài nhìn nàng, thở dài.

Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn như thường lệ, Khương Đào Hoa từ sáng sớm đã ở trong bếp, nghiên cứu ra tám món ăn, tỉ mỉ nấu nướng. Chờ đến khi nàng hài lòng, thì đã là buổi chiều.

"Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?" Nàng thấp giọng hỏi Thanh Đài, sau đó cầm dao chặt cổ vịt.

Thanh Đài gật đầu: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ là gia vẫn chưa về."

Vẫn chưa về? Khương Đào Hoa sững người, có chút bất an: "Ngài ấy đi đâu?"

"Nghe nói trong cung xảy ra chuyện." Thanh Đài nói: "Không biết khi nào ngài ấy mới về."

"Không sao." Khương Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn còn sớm, chờ thêm một chút."

Buổi tối, nàng bày biện đầy đủ món ăn, hâm nóng rượu, nhưng chờ đến khi rượu nguội, bên ngoài vẫn không có tin tức.

"Chủ tử, không kịp nữa rồi." Thanh Đài nhíu mày: "Trong cung vẫn còn hỗn loạn, gia chắc phải hai canh giờ nữa mới về."

Hai canh giờ? Khương Đào Hoa thở dài: "Vậy thì thật sự không kịp nữa."

Nàng nhìn bàn ăn, đứng dậy, vào phòng thay y phục, nhìn mình trong gương, bất đắc dĩ: "Thiếp thân lo lắng thừa rồi, bữa cơm này không ăn được, vậy là vạn sự an toàn."

Thanh Đài không nói gì, nhanh chóng thay cho nàng một bộ y phục nha hoàn, sau đó kéo nàng rời khỏi Tranh Xuân Các, đi về phía cửa hông.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo