Cũng cẩn thận nhỉ? Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Vậy nàng cảm thấy lấy gì làm bằng chứng mới thỏa đáng?”
Đã sớm dò hỏi chuyện này rồi, Đào Hoa nói thẳng: “Nghe nói gia có một miếng ngọc bội rất quý giá, có thể tạm thời để nó ở chỗ thiếp thân? Nếu thiếp thân vì hành động của gia mà mất mạng thì người mất ngọc cũng đi theo, được không?"
Thẩm Tại Dã lập tức sa sầm mặt, quai hàm căng chặt, ánh sáng trong phòng bỗng tối đi rất nhiều.
"Không được!"
Đào Hoa kinh ngạc, không ngờ y lại có phản ứng lớn như vậy, vô thức rụt vai lại: “Tại sao?”
Người ở trước giường cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút không vui: "Ta không rời xa miếng ngọc bội đó được, nàng đổi thứ khác đi."
“…Ồ, gì nhỉ, ngài đừng vội kích động mà.” Đào Hoa nhìn y hai cái, thận trọng nói: “Nếu ngọc bội không được thì đổi sang tiền đi. Ngài đặt cọc một vạn lượng vàng ở chỗ Nam vương, một khi thiếp thân chết vì hành động của ngài thì số vàng đó sẽ thuộc về thiếp thân, được chứ?
Cơn tức giận lắng xuống một chút, Thẩm Tại Dã kỳ quái nhìn nàng: “Nàng đã chết rồi thì lấy tiền cho ai?”
“Sẽ có người thay thiếp thân đến đòi, chuyện đó gia không cần phải lo.” Đào Hoa cười: “Một vạn lượng vàng không phải là con số nhỏ, theo như thiếp thân biết thì bổng lộc một năm của tướng gia cũng chỉ có năm mươi lượng vàng. Tất nhiên là những thu nhập khác chắc chắn sẽ không nhỏ, thiếp thân cũng không lo gia không chi được.”
Chi thì có thể chi được, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu khi bị một nữ nhân tính kế như vậy: “Mạng của nàng đáng tiền đến thế sao?”
"Thiếp thân sẽ chứng minh cho gia thấy rằng trong vụ giao dịch này gia chỉ lời chứ lỗ. Nửa năm sau, nếu thiếp thân vẫn còn sống thì số vàng đó sẽ được trả lại đầy đủ cho ngài, công bằng chính đáng."
Để ở chỗ Nam vương thì Thẩm Tại Dã không có ý kiến gì, dù sao cho dù không có thỏa thuận này thì y cũng sẽ để. Điều kiện này đối với y chẳng tính là gì, nhưng y cũng không đồng ý ngay mà liếc nhìn Khương Đào Hoa từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá.
Đào Hoa thẳng lưng, sắc mặt kém nhưng không hề thua về khí thế, ánh mắt kiên định nói với y: Lão nương đáng giá này!
"Nếu đã muốn hợp tác thì hai bên phải tin tưởng lẫn nhau." Thẩm Tại Dã đưa tay nhẹ nhàng vòng qua cổ nàng: "Ta có thể đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng cũng nên để ta lợi dụng, đừng có suy tính lệch lạc gì nữa."
"Gia yên tâm." Đào Hoa nói: "Thiếp thân rất đáng tin cậy."
“Nếu đã đáng tin cậy, tại sao còn muốn dùng mị thuật với ta?” Ánh mắt tối sầm, bàn tay đặt trên cổ nàng hơi siết lại, Thẩm Tại Dã cười nửa miệng: “Con người ta hễ nhìn thấy thứ gì quá đẹp là sẽ muốn tự tay bóp nát, nàng muốn thử không?
Tim Đào Hoa đập mạnh, vội vàng thu lại tư thế, kinh hãi lắc đầu: "Không cần đâu, không cần đâu, gia bớt giận! Thiếp thân hứa sau này bảo đảm sẽ sửa đổi thói quen này trước mặt ngài!"
Thói quen? Vốn dĩ mỗi lần nàng nhìn thấy y là đều muốn khống chế y, tìm nhược điểm trên người y. Nếu đây là thói quen thì cũng thật là quá đáng sợ.
Khẽ hừ một tiếng, Thẩm Tại Dã buông nàng ra, thấy nàng ngoan ngoãn rụt vai lại, tức giận nói: “Lát nữa ta sẽ sai người viết sẵn khế ước cho nàng, sau đó gửi vàng đến phủ Nam vương, nàng yên tâm nghỉ ngơi đi.”
“Gia!"
Thấy y muốn đứng dậy rời đi, Đào Hoa vội ngăn lại: "Gia cảm thấy thiếp thân thật sự chỉ cần làm một nữ tử bình thường ở trong hậu viện này là đủ rồi"
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, khoanh hai tay trước ngực: “Nàng còn muốn gì nữa?”
“Thiếp thân cảm thấy gia đưa vàng rất sảng khoái, nếu còn nằm tiếp thì hình như hơi có lỗi với ngài.” Đào Hoa cười tít mắt: “Chuyện của Cảnh Vương gia vẫn chưa giải quyết ổn thỏa phải không?”
Thần sắc căng thẳng, ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu thẳm nhìn nàng: “Nàng đã biết được gì rồi?”
"Ngài không cần căng thẳng, không có mấy người biết chuyện ngài muốn làm." Khương Đào Hoa mím môi, bình tĩnh nói: "Cho dù có biết, thiếp thân cũng sẽ không nói thêm một lời. Bây giờ đã là người của ngài rồi nên sẽ chỉ giúp ngài chứ không hại ngài đâu.”
Thẩm Tại Dã nghi ngờ nhìn nàng, bàn tay dưới cánh tay chậm rãi siết chặt.
Đào Hoa vờ như không cảm nhận được sát khí, vẫn rất bình tĩnh: “Cảnh Vương hiện là hoàng tử được thánh thượng sủng ái nhất, nếu gia muốn tham gia vào cuộc chiến giành thái tử, ắt phải bắt đầu từ ngài ấy. Trước đó gia đã muốn dùng cái chết của thiếp thân đổi lấy hiềm khích giữa Cảnh vương và hoàng thượng rồi lấy lòng Cảnh vương. Từ bước này, thiếp thân có thể hiểu được thái độ của gia đối với Cảnh vương."
Đầu tiên là lôi kéo, sau đó dùng làm bàn đạp, cuối cùng là đá văng đi.
Thẩm Tại Dã ngụy trang rất xuất sắc, với tình thế hiện tại, e là người bên ngoài đều sẽ cho rằng y đã bắt đầu nghiêng về Cảnh vương, trong triều chắc cũng dần dần bắt đầu kêu gọi lập Cảnh vương làm thái tử. Cảnh vương một lòng muốn lôi kéo y, không hề cảnh giác với y, vì vậy nước cờ này của Thẩm Tại Dã có phần thắng rất lớn.
"Thiếp thân làm hỏng việc của gia, chắc hẳn gia vẫn còn tức giận. Hay là hãy để thiếp thân ra tay bù đắp cho chuyện này, được không?"
Khẩu khí lớn quá! Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Nàng nghĩ là chuyện gì mà có thể dễ dàng làm được? Cơ hội chỉ có một lần, đã mất là không còn nữa, nàng lấy gì để bù đắp?"
Đào Hoa hơi chóng mặt, đưa tay xoa đầu, hơi thở trở nên yếu ớt: “Thứ cho thiếp thân nói thẳng, kế hoạch của gia lần trước có lẽ có chút vội vàng, vẫn còn rất nhiều sai sót. Cho dù Cảnh vương thật sự vì hận mà giết thiếp thân, cùng lắm chỉ bị hoàng thượng mắng thêm một trận chứ cũng sẽ không quá bất mãn, hơn nữa khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ ngài.”
“Thiếp thân có một cách có thể khiến hoàng thượng nghi ngờ con người của Cảnh vương mà không cần liên lụy đến ngài chút nào.”
Thẩm Tại Dã dừng lại, sát ý trong mắt giảm bớt: “Cách gì?”
"Đợi thiếp thân nghỉ một lát trước đã, khi nào tỉnh lại sẽ bẩm báo. Tóm lại là nói được làm được, dù sao thì mạng sống vẫn quan trọng.” Sắc mặt trắng bệch khó coi, Đào Hoa miễn cưỡng mỉm cười với y rồi nằm bẹp xuống, cau mày nhắm mắt lại.
Thẩm Tại Dã: “…”
Đây là lần đầu tiên có người có thể dụ được y, nữ nhân này mới đến đây mà sao lại biết nhiều chuyện như vậy? Dường như nắm hết trong lòng bàn tay mọi chuyện về mình và hậu viện tướng phủ, thậm chí cả chuyện trong triều.
Sao làm được hay vậy?
Đưa tay chọt vào giữa hai lông mày của nàng, nhìn khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đã không còn chút huyết sắc, cán cân trong lòng Thẩm Tại Dã vẫn không khỏi nghiêng về phía "giữ nàng lại".
Một nữ nhân lợi hại như vậy mà chết thì cũng hơi tiếc nhỉ?
Nếu nàng thật sự có thể giải quyết ổn thỏa việc của Cảnh vương, vậy... y cũng không có lý do gì phải giết nàng nữa.
Nghĩ tới vết thương của nàng, Thẩm Tại Dã đưa tay vén chăn lên, nghĩ bụng kiểu gì hôm nay chắc cũng đã kết vảy rồi. Kết quả là chăn bông bị vén lên, còn chưa cởi áo nàng ra đã nhìn thấy đồ ngủ màu trắng bị máu nhuộm đỏ một mảng.
Sắc mặt tối sầm, Thẩm Tại Dã quát: “Trạm Lư, gọi y nữ và đại phu đến đây!”
"Vâng."
Thanh Đài ngẩng đầu liếc nhìn, tim cũng thắt lại, bất chấp quy tắc, nhanh chóng bước tới nhẹ nhàng lần cởi áo Đào Hoa, tháo băng gạc ra xem thử.
“Nhất định là bị rách khi ngồi dậy lúc nãy!” Thanh Đài sốt ruột hai mắt đỏ hoe, liếc nhìn Thẩm Tại Dã như đang oán trách: “Gia không thể để chủ tử nằm nói chuyện được sao? Vết thương này khó khăn lắm mới..."
Thẩm Tại Dã mím môi: “Tự nàng ấy cố gắng ngồi dậy mà cũng muốn đổ lên đầu ta?”
Họa này không gánh đâu! Rõ ràng là Khương Đào Hoa ngu ngốc!
Thanh Đài há miệng, nhưng không thể nói được gì, chỉ có thể quay người đi chuẩn bị sẵn thuốc, đợi đại phu và y nữ đến băng bó lại.
Thẩm Tại Dã đứng sang bên quan sát một lúc, đợi y nữ và đại phu đến rồi cùng Trạm Lư đi ra ngoài.
"Tranh Xuân Các vẫn còn phòng chứ?"
Trạm Lư gật đầu: “Sảnh bên còn trống.”
"Ừm, vậy tối nay ta sẽ nghỉ ngơi ở sảnh bên, nói với bên ngoài rằng tướng gia thức đêm chăm sóc Khương nương tử là được."
Trạm Lư có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn y: “Không phải ngài hợp tác với Khương nương tử…”
"Trong quá trình hợp tác, nàng ta nên thể hiện giá trị của mình, nếu không thì tại sao ta phải đồng ý với điều kiện của nàng ta?" Thẩm Tại Dã cười khẽ: "Khương Đào Hoa mạng lớn lắm, ngươi không cần phải lo lắng cho nàng ta."
Tim đập mạnh, Trạm Lư lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt kinh hãi: "Nô tài không lo lắng!"
“Ta trêu ngươi thôi, đừng sợ.” Thẩm Tại Dã nhìn hắn một cái, thở dài: “Khương thị dung mạo xinh đẹp, quả thật cũng chẳng mấy nam nhân có thể cưỡng lại được.”
Nam nhân khác ngoài y động lòng với nàng, y đều sẽ không lấy làm lạ.
Trạm Lư căng thẳng, lặng lẽ nhìn chủ tử nhà mình hai cái, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy không chắc chắn. Với cách nói chuyện nhẹ nhàng này của chủ tử, thật sự cũng không giống như muốn hỏi tội, nhưng hơi thở tỏa ra từ trên người sao lại có chút quái dị.
Thẩm Tại Dã không để ý tới hắn, vào sảnh bên tắm rửa nghỉ ngơi, cũng không hỏi thăm tình hình trong phòng chính nữa.
Thương thế của Đào Hoa rất nghiêm trọng, vết thương bị rách, đại phu và y nữ lại bận rộn thêm hai canh giờ nữa mới lui xuống.
Sau một đêm nghỉ ngơi, nàng mở mắt ra, trước mặt lại là khuôn mặt đang cười rất giả tạo của Thẩm Tại Dã.
"Dậy ăn cháo đi."
Đào Hoa cười yếu ớt, nhìn y nói: "Gia thật sự rảnh lắm sao?"
"Không rảnh, chỉ là hôm qua nàng còn chưa nói xong, khiến ta cứ nhớ đến." Thẩm Tại Dã trịch thượng nhìn nàng: "Đợi nàng giải thích rõ ràng thì ta sẽ đi dự triều sớm."
Nhắm mắt lại, Đào Hoa nói: "Gia chỉ cần nói cho thiếp thân biết hoàng thượng kiêng kị nhất chuyện gì là được. Thiếp thân muốn làm thế nào đó là chuyện của thiếp thân. Lẽ nào gia còn là người thích xem quá trình?"
Điều cấm kỵ của hoàng đế?
Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng: “Nếu nàng không nói cho ta biết kế hoạch cụ thể, làm sao ta biết nàng sẽ không liên lụy đến phủ thừa tướng ta?”
“Thiếp thân không cần dùng danh nghĩa phủ Thừa tướng để làm việc.” Đào Hoa nói: “Ra khỏi tướng phủ này, Đại Ngụy chẳng mấy ai nhận ra thần thiếp, gia lo lắng gì chứ?”
Hình như cũng đúng, đến giờ người nhìn thấy mặt nàng cũng chỉ có Nam vương và y mà thôi, Cảnh vương cũng chưa từng gặp.
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Tại Dã cất lời: “Hoàng thượng kỵ nhất là hoàng tử không biết chừng mực, làm việc bốc đồng. Vậy nên Cảnh vương luôn rất thận trọng, chưa bao giờ vượt quá quy tắc.”
"Thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa gật đầu: "Đợi nghỉ ngơi thêm hai ngày, vết thương đỡ hơn một chút, thiếp thân sẽ đi làm việc giúp ngài."
Hai ngày? Thẩm Tại Dã cười: “Ngự y nói vết thương này của nàng nửa tháng không được xuống giường.”
“Gia đợi nổi nửa tháng không?”
"Không đợi nổi."
“Vậy là được rồi.” Đào Hoa cười khẽ: “Thiếp thân muốn làm thế nào, gia cũng không cần quản, chỉ đợi xem kết quả cuối cùng là được.”
Những người như họ đều không quan tâm quá trình gian nguy như thế nào mà chỉ quan tâm đến kết quả thành bại.