Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 41: Quả là một báu vật



“Cách gì?”

Đối mặt Đào Hoa, thái độ của tiểu vương gia trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, ánh mắt cũng dịu xuống, ngoan ngoãn hỏi.

Đào Hoa ngồi xuống bên cạnh hắn, cười híp mắt nói: “Trông vương gia có vẻ không muốn dẫm đạp người khác để leo lên. Cảnh vương vô tội, ngài không nỡ hại, điều này là đúng, là tướng gia quá tàn nhẫn."

Tiến tới xác nhận, vẻ mặt của tiểu vương gia lập tức càng ôn hòa hơn: “Thì ra nàng cũng cảm thấy như vậy.”

“Vâng.” Đào Hoa gật đầu nhỏ giọng nói: “Chủ ý của thiếp thân là ngài có thể một mực khẳng định chưa từng tới vườn rắn, nhưng chúng ta cũng không cần phải đổ tội cho Cảnh vương. Trận chiến tranh giành ngôi thái tử đã bắt đầu, vương gia hoàn toàn có thể lợi dụng cuộc chiến này làm vỏ bọc để thoát khỏi tình thế.”

Mục Vô Hạ nhất thời không hiểu: “Nếu bổn vương thoái thác trách nhiệm, chẳng phải nhất định sẽ có người phải chịu thiệt sao?”

Đào Hoa cười lắc đầu: “Trên đời này không phải chuyện gì cũng không đúng thì sai mà luôn có chỗ để xoay chuyển. Tỷ như không ai biết ngọc bội của ngài sao lại rơi ở vườn rắn, cũng không ai biết rốt cuộc Cảnh vương đang phái người truy đuổi ai."

Càng nghe càng thấy mơ hồ. Mục Vô Hạ ngơ ngác nhìn nàng: “Vậy là ý gì?”

“Vương gia có tin thiếp thân không?” Đào Hoa chân thành nhìn hắn: “Nếu giao việc này cho thiếp thân làm, thiếp thân nhất định có thể nghe theo ý chí của vương gia, vừa có thể giúp vương gia khỏi bị khiển trách.”

Có thể có chuyện vẹn cả đôi đường như thế sao? Nam vương rất nghi hoặc, nhưng ánh mắt của Khương thị trong veo rõ ràng, chắc sẽ không nham hiểm xảo quyệt như Thẩm Tại Dã đâu nhỉ?

Có thể tin được không?

Thấy hắn do dự, Đào Hoa cũng không vội mà ngồi xuống bên cạnh yên lặng chờ đợi, ánh mắt nhìn hắn trước sau đều luôn trìu mến.

Nam vương quả thực là một người đàn ông về mặt trách nhiệm, nhưng về mặt thủ đoạn thì vẫn là một đứa trẻ mười sáu tuổi trong sạch. Không phải hắn không hiểu, cũng không phải hắn không biết làm, chỉ là hắn không muốn mà thôi. Người như vậy trong mắt những người thông minh như Thẩm Tại Dã là ngu xuẩn, nhưng trong mắt nàng lại rất quý giá.

Những người luôn đi đường tắt và dẫm lên người khác để leo lên cuối cùng sẽ bị ngã. Ngốc một chút, bước đi thận trọng từng chút một cũng chẳng có gì là không tốt.

Hắn vẫn còn một thời gian dài để từ từ trưởng thành, từ từ học cách dùng cương nghị chính khí chống lại những âm mưu đen tối. Tuy nhiên bây giờ, chưa đủ lông đủ cánh, vẫn còn non nớt ngây thơ, quả thật cũng cần có một người như Thẩm Tại Dã ở bên cạnh che chở.

"Được."

Một lúc lâu sau, Mục Vô Hạ mới mở miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng nói: “Bổn vương nghe lời nàng, hy vọng kết quả cuối cùng của chuyện này sẽ không làm bổn vương thất vọng.”

"Đa tạ vương gia!” Đào Hoa mỉm cười, cung kính đứng lên hành lễ."

Mục Vô Hạ khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu không phải thân phận khác biệt, bổn vương thật muốn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.”

Nàng trông rất giống tỷ tỷ của hắn, không phải là ngoại hình mà là khí chất trên người khiến hắn cảm thấy yên tâm và ấm áp.

Đào Hoa nghe vậy, trong lòng thoáng cảm động, cúi đầu nhìn hắn: "Có được ý nghĩ như vậy từ vương gia, thiếp thân cũng coi như mãn nguyện rồi."

Thanh Đài ở bên ngoài nghe mà khóe môi giật giật, thầm nghĩ dù gì hai người này đã từng có hôn ước, bây giờ lại làm tỷ muội một cách tự nhiên như thế? Không biết tướng gia mà nghe thấy thì sẽ có biểu cảm gì.

Hai người thống nhất ý kiến, Đào Hoa liền bảo Thanh Đài mời Thẩm Tại Dã ra.

"Hai người đã nói gì?" Thẩm Tại Dã hỏi.

Đào Hoa nháy mắt với Mục Vô Hạ, sau đó cười nói: “Vương gia đồng ý rồi, nói là chưa từng tới vườn rắn.”

"Thật sao?" Thẩm Tại Dã nhướng mày nhìn người đối diện.

Mục Vô Hạ mím môi, cụp mắt gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”

“Được.” Nhìn Đào Hoa xong, Thẩm Tại Dã đứng dậy: “Vậy vi thần đi chuẩn bị đây.”

Nghe vậy, Mục Vô Hạ vẫn có chút lo lắng nhìn Khương thị.

Dù sao cũng là phận đàn bà, có thể thao túng được chuyện của triều dã sao?

Không thể, nhưng có thể chi phối Thẩm Tại Dã. Đào Hoa tự tin nhìn hắn, nói bằng khẩu hình miệng: "Vương gia yên tâm."

Mục Vô Hạ mím môi gật đầu, không nói thêm gì nữa, cúi chào Thẩm Tại Dã rồi hồi phủ bằng lối cửa nhỏ.

Hai người trong đình ngồi bất động, Thẩm Tại Dã mím môi, trầm giọng hỏi:

"Sao nàng làm được hay vậy?"

"Làm thần tử, tất nhiên phải thuận theo tâm ý của chủ tử, bằng không sao có thể được chủ tử công nhận." Đào Hoa cười nói: "Tướng gia trước giờ luôn không được lòng Nam vương, ngài chưa từng tự suy ngẫm hay sao?"

Thẩm Tại Dã im lặng. Y toàn làm chuyện đúng đắn thì tự suy ngẫm kiểu gì? Nam vương có tính nết này, y còn có thể cưỡng chế bắt thay đổi hay sao?

Có điều……

Y hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt: "Ai nói cho nàng biết Nam vương là chủ tử của ta? Nếu lời này truyền ra ngoài, nàng sẽ mất mạng đó."

“Cho nên thiếp thân sẽ không truyền ra ngoài mà chỉ nói trước mặt gia thôi.” Đào Hoa cười, đôi mắt cong cong nhìn y: “Gia luôn hiến kế và bảo vệ Nam vương, nếu thiếp thân không nhìn ra gia đang làm gì, chẳng phải là ngu ngốc lắm sao?”

Trong lòng trĩu xuống, ánh mắt Thẩm Tại Dã tối sầm: “Ta bảo vệ ngài ấy cũng có thể chỉ vì ngài ấy còn nhỏ nên được ta yêu mến, không hẳn là ta muốn giúp đỡ ngài ấy.”

“Vậy tại sao gia lại xưng thần trước mặt Nam vương?” Đào Hoa nghiêng đầu, tinh nghịch nhìn y: “Nếu chỉ vì yêu mến, với thân phận tướng gia, tự xưng là ‘Thẩm mỗ’ hoặc ‘tại hạ’ trước mặt Nam vương cũng không có gì sai. Nhưng mỗi lần gặp Nam vương, ngài đều tự xưng là ‘vi thần’."

Đường đường là thừa tướng mà đi xưng thần với một vị hoàng tử trẻ tuổi, điều này cũng rất hiếm thấy trong tam quốc.

Thẩm Tại Dã cứng người, sa sầm mặt: “Khương Đào Hoa, nàng đang ép ta giết nàng?”

Nữ nhân thì cứ sống vui vẻ trong viện của mình không được sao? Biết nhiều như vậy để làm gì?

"Không, không, không!" Đào Hoa vội vàng vẫy đuôi: "Thiếp thân không phải tự tìm cái chết đâu! Điều thiếp thân muốn nói chỉ là gia không cần phải đề phòng thiếp thân, cho dù biết hết bí mật của hai người, thiếp thân cũng sẽ chỉ giúp gia và Nam vương gia, sẽ không có mảy may ý định phản bội!”

Ánh mắt phán xét rơi xuống người nàng, Thẩm Tại Dã cười nham hiểm: “Làm sao ta biết được?”

"Ngài bị ngốc hả?" Khương Đào Hoa kinh ngạc nhìn y: "Hiện nay tướng gia là người có thế lực nhất trong triều, lại còn thâm tàng bất lộ gian manh xảo quyệt, thiếp thân còn có thể vì ai mà phản bội ngài nữa? Không phải như vậy là tự tìm cái chết sao?"

Thẩm Tại Dã: “…”

Đúng là như thế thật, nhưng chẳng phải nữ nhân chán sống này lại mới vòng vo mắng y hay sao?

"Khương Đào Hoa."

"Có thiếp thân!"

Nghe thấy gọi đầy đủ tên họ là biết vị gia này tức giận rồi, Đào Hoa nhanh nhẹn nhảy vào lòng y, vươn tay ôm lấy cổ người ta, cười tươi như hoa: “Thiếp thân vừa hoàn thành lời căn dặn của gia, gia không định khen thưởng thiếp thân sao?" Lại còn hung dữ như vậy..."

“Khen thưởng?” Thẩm Tại Dã giận quá hóa cười: “Nàng dám mắng ta mà còn muốn thưởng?”

“Gia, ngài không thể hiểu lầm thiếp thân như vậy." Đào Hoa nhất thời cảm thấy tủi thân, miệng mếu máo, mắt ngấn nước: "Thiếp thân đối với ngài tràn đầy sùng bái và tôn kính, sao có thể mắng ngài được? Có những lời chỉ là buột miệng nói ra, ngài đại nhân đại lượng, cũng không thể chỉ vì vài lời nói mà làm khó dễ con gái người ta chứ?”

Nghe mà xem, từng câu từng chữ hoàn toàn chặn cứng họng y rồi. Nếu y còn so đo tính toán, chẳng phải sẽ thật sự trở thành một người đàn ông keo kiệt gây khó dễ con gái người ta sao?

Thẩm Tại Dã cười lạnh nhìn nàng: "Ta rất muốn biết trong bụng nàng có bao nhiêu lời đường mật, có thể giúp nàng tránh khỏi bao nhiêu tai họa."

Ngồi lên đùi y, Đào Hoa mỉm cười ngọt ngào: “Thiếp thân còn muốn ở bên gia đến thiên trường địa cửu cơ, không thể chết sớm được. Gia cũng phải châm chước, bao dung nhiều hơn chứ.”

Nói xong, chép miệng hôn lên môi Thẩm Tại Dã một cái.

Động tác này nhanh đến mức Thẩm Tại Dã không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy môi mình mềm mại, hơi thở thơm mát lập tức bao trùm lấy.

"..."

"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta mau quay về chuẩn bị đi, chắc gia cũng còn rất nhiều việc phải làm." Hôn xong liền muốn chạy, Đào Hoa tính toán rất chuẩn, đánh lén một cái, là đàn ông thì không nên so đo tính toán nữa.

Tuy nhiên, nàng đã tính sai một điều, đó là Thẩm Tại Dã không những là đàn ông mà còn là một người đàn ông mang tiếng “háo sắc”.

Đưa tay ôm lấy eo nàng, Thẩm Tại Dã hơi dùng sức liền kéo được nàng trở lại, cúi đầu nhìn nàng cười khẽ: “Chỉ vậy thôi liền muốn bỏ trốn à?”

Đào Hoa ngây người, cảm giác được cả người y đang chậm rãi đè lên nàng, không khỏi rụt cổ lại: "Gia?"

Chẳng phải là không thích hôn sao? Đêm ở Hợp Phong Vũ còn chê nàng bẩn mà?

Nhìn ánh mắt đang đảo quanh, hơi thở xâm lược trên người Thẩm Tại Dã vô cùng mạnh mẽ, há miệng ngậm lấy môi nàng, đè nghiến dây dưa.

Trong lòng nóng bừng, Đào Hoa vô thức quay đầu đi, để lộ chiếc cổ trắng nõn, áo cũng bị nới lỏng trong lúc giãy giụa.

“Đừng cử động.” Đưa tay giữ cằm nàng, Thẩm Tại Dã cười nói: “Gia chỉ muốn ban thưởng cho nàng thôi, hãy thu mị thuật của nàng lại, gia không sập bẫy đâu.”

Lại bị phát hiện rồi? Khóe miệng Đào Hoa khẽ giật, có chút không cam lòng.

Nếu biết sớm thì đã chăm chỉ học hỏi sư phụ nhiều hơn rồi, cũng không đến mức khoanh tay chịu trói khi gặp phải con rắn độc này.

Môi lại bị ngậm lấy, đầu lưỡi của Thẩm Tại Dã tiến vào, phóng túng không kiêng dè trong lãnh địa của nàng. Đôi mắt sâu thẳm cụp xuống nhìn nàng, cực kỳ thâm tình.

Đào Hoa đờ đẫn, để mặc cho y đè người xuống hôn, nhưng ánh mắt lại không tài nào thoát ra được khỏi mắt y.

Không lẽ thứ này cũng biết mị thuật sao? Nếu không sao lại đẹp như vậy?

Không khí xung quanh trở nên mờ ám, Thanh Đài và Trạm Lư đều đi ẩn nấp, hai vị chủ tử này thì nán lại hôn nhau triền miên trong đình, khiến cho vầng trăng mới nhô lên cũng không khỏi ẩn mình trong mây.

Thẩm Tại Dã cảm thấy... Khương Đào Hoa quả thật là một báu vật, có thể cất kỹ, chỉ cần không để rơi vào tay người khác là mọi chuyện đều ổn.

Khương Đào Hoa cảm thấy... Thẩm Tại Dã nặng quá, nửa thân trên đè lên người nàng, khiến nàng gần như không thở được.

"Gia, tuy rằng sẽ rất mất hứng nhưng thiếp thân vẫn muốn nói." Nàng thở hổn hển, vẻ mặt như hoa đào: "Đây là đình nghỉ mát, ngài định sủng hạnh thiếp thân ngay ở chỗ này sao?"

Dừng động tác lại, Thẩm Tại Dã không vui nhìn nàng: "Nàng đúng là làm mất hứng."

Nhưng nếu nàng không nói thì cũng có thể y sẽ thật sự không dừng lại.

Đưa tay bế nàng lên khỏi bàn, Thẩm Tại Dã kéo váy áo của nàng lại, bế thẳng vào phòng bên cạnh.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo