Đào Hoa Mỹ Nhân Quy - Nguyệt Lộc

Chương 17: CHƯƠNG 17



Chuyện này gần như không có mấy người biết, ngay cả Tần Ánh Tuyết cũng chỉ mơ hồ biết Thái tử trước kia có tình cảm với một cung nữ.

Chỉ là cung nữ đó rất nhanh đã bị ban chết.

Vì vậy, chuyện này đã bị chìm xuống.

Nhưng không ngờ, Chu Sóc chưa bao giờ muốn từ bỏ tỷ tỷ ta.

Nếu một khối ngọc bội có thể khiến người ta xuyên không.

Vậy nếu có hai khối thì sao?

Cho dù không thể khiến tỷ tỷ ta tỉnh lại.

Chu Sóc cũng có thể cầm hai khối ngọc bội xuyên không về hiện đại, đặt một khối vào tay tỷ tỷ.

Có lẽ, tỷ tỷ sẽ sống lại?

Nghe xong hồi ức của Chu Sóc.

Ta nhất thời không biết nên nói gì.

Người đàn ông trước mắt này, yêu tỷ tỷ ta đến tận xương tủy.

Thậm chí nguyện ý vì nàng ấy mà từ bỏ ngôi vị Thái tử, chỉ cần tỷ tỷ ta sống lại.

Còn về Tần Đồng, cầm ngọc bội xuyên không đến đây.

Vì dung mạo giống nhau, Chu Sóc mới giữ lại mạng sống cho ả.

Tần Đồng vì muốn sống, đã thay hắn tìm kiếm những người xuyên không khác.

Còn Tần Ánh Tuyết, có lẽ vẫn luôn bị che giấu trong bóng tối.

Thấy mọi người đều im lặng, ta kéo mạnh tay Tần Ánh Tuyết.

Con d.a.o găm trong tay kề vào cổ nàng ta.

"Thái tử điện hạ, ta cho ngươi một lựa chọn."

Chu Sóc lặng lẽ nhìn ta.

"Ngươi muốn quan tài băng của tỷ tỷ, hay là mạng sống của Tần Ánh Tuyết?"

Ta nhìn hắn, muốn xem hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.



Rốt cuộc là muốn tỷ tỷ đã lạnh băng, hay là Tần Ánh Tuyết còn sống sờ sờ.

"Ta muốn Nặc Nhi."

Chu Sóc không chút do dự, hắn chọn tỷ tỷ ta.

Tần Ánh Tuyết khóc.

Giọt nước mắt nơi khóe mi lăn dài, rơi xuống mu bàn tay ta.

Lạ lùng thay, lại có chút nóng bỏng.

Ta nắm bắt thời cơ, nhanh chóng đẩy Tần Ánh Tuyết vào lòng Chu Sóc, sau đó châm lửa thuốc nổ.

Chu Sóc sợ thật sự sẽ hủy hoại thân thể của tỷ tỷ, cả người trực tiếp lao lên, muốn dập tắt thuốc nổ.

Ta thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài.

Chu Phù đã chờ sẵn ở rừng hoa mai từ sớm.

Thấy ta ra ngoài, liền nhanh chóng dùng khinh công đưa ta rời khỏi đây.

20

"Thật sự muốn nổ tung t.h.i t.h.ể tỷ tỷ ngươi?"

Ta bực bội liếc Chu Phù.

Tỷ tỷ ta rõ ràng đang nằm trong phòng bệnh viện.

Đó mới là thân thể thật sự của nàng ấy.

Hơn nữa, liều lượng thuốc nổ rất ít.

Nhiều nhất chỉ có thể làm quan tài băng nứt vỡ, gần như không gây tổn hại gì đến thân thể đó.

Ta đánh cược vào tình yêu của Chu Sóc dành cho tỷ tỷ.

Tình yêu có thể khiến người ta kiên cường.

Cũng có thể khiến người ta mù quáng.

May mắn thay, ta đã thắng cược.

Nhưng sau chuyện này, ta coi như đã hoàn toàn xé rách mặt với Chu Sóc.

Trước kia có lẽ còn có thể hư tình giả ý.



Bây giờ, hắn chắc chỉ muốn g.i.ế.c ta.

Có lẽ còn có thể nể mặt tỷ tỷ ta, cho ta một cái c.h.ế.t thống khoái.

21

Ta trở về phủ Thừa tướng.

Chu Phù phái không ít ám vệ bảo vệ ta.

Bây giờ đã hoàn toàn xé rách mặt, Chu Sóc trong chuyện của tỷ tỷ, rõ ràng đã có chút điên cuồng.

Hắn hoàn toàn tin lời nói dối của Tần Đồng.

Tin rằng chỉ cần có hai khối ngọc bội, là có thể cứu sống tỷ tỷ ta.

Nhưng nếu thật sự đơn giản như vậy, lúc trước khi ta đến bệnh viện thăm tỷ tỷ.

Hai khối ngọc bội đều đặt trong tay tỷ tỷ, nàng ấy cũng chưa từng tỉnh lại.

Tất cả chỉ là lời nói dối của Tần Đồng.

Thế nhưng đối với Chu Sóc, đó là cơ hội duy nhất.

Vì vậy, hắn không tiếc bất cứ giá nào để cướp ngọc bội.

Nhưng ta không thể để hắn lấy đi.

Bởi vì đây là cách duy nhất để ta trở về nhà.

Tần Ánh Tuyết lại đến gặp ta.

Nàng ta bảo ta giao ra ngọc bội, là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý và ân sủng cả đời sau này.

"Ngươi chỉ cần thuận theo ý Thái tử điện hạ, sau này hắn đăng cơ, hắn có thể nể mặt tỷ tỷ ngươi mà phong ngươi làm công chúa, cả kinh đô rộng lớn này, sẽ không còn nữ nhân nào tôn quý hơn ngươi nữa."

Ta cười lạnh nói: "Tôn quý nhất sao?"

"Nếu ta muốn dùng ngọc bội để đổi lấy ngôi vị Hoàng hậu thì sao? Ngươi đoán hắn có đồng ý không?"

Tần Ánh Tuyết tức giận đến đỏ mặt.

Cuối cùng, chúng ta cũng không vui vẻ mà rời đi.