Đào Hoa Mỹ Nhân Quy - Nguyệt Lộc

Chương 4: CHƯƠNG 4



Ta đột nhiên nhắc đến Tần Ánh Tuyết.

Nàng ta dường như cũng có chút bất ngờ, chắc là không ngờ ta sẽ lấy lòng nàng ta trước mặt mọi người.

Nhưng nàng ta phản ứng rất nhanh, lập tức tiếp lời: "Ánh Âm là muội muội của ta, tỷ tỷ đương nhiên phải chăm sóc."

Vẻ mặt tình cảm chị em sâu đậm rơi vào mắt mọi người, những người ban đầu còn đang cười nhạo ta, nhất thời có chút không biết nói gì.

Có lẽ là cảm thấy kinh ngạc.

Thứ nữ Thừa tướng vốn nổi tiếng là độc ác, dường như có chút khác biệt.

Ta cố ý bỏ qua ánh mắt dò xét của những người đó, yên lặng bưng chén rượu.

Rượu này ta đương nhiên sẽ không uống, chỉ làm bộ nhấp một ngụm.

Uống rượu dễ gây sự, càng dễ bị người ta tính kế.

Đặc biệt là trong hoàng cung quy củ nghiêm, càng dễ bị người ta tính kế bắt nạt.

Thưởng hoa yến cứ thế chậm rãi tiếp tục.

Cho đến khi một nữ tử xông vào, ta vừa nhìn đã thấy sự chán ghét trong mắt nàng ta.

Tốt lắm, lại thêm một người ghét Tần Ánh Âm.

"Mẫu phi, sao người lại mời đủ loại người thế này?"

Nữ tử kia mặc cung trang tinh xảo phức tạp, v vừa đến đã làm nũng với Quý phi ngồi trên cao.

Dựa theo những danh sách ta xem hôm qua, ta đại khái có thể đoán được nàng ta chính là Trường Lạc công chúa đang được sủng ái nhất hiện nay.

Cùng mẹ với Thái tử, lại là bạn thân của Tần Ánh Tuyết.

Sự thù địch với ta, đương nhiên khó mà che giấu.

Nàng ta vừa đến đã chĩa mũi nhọn vào ta, trong giọng nói mang theo chút chế giễu.



"Từ lâu đã nghe nói Tần nhị cô nương là tài nữ nổi tiếng kinh đô, không bằng tặng một bài thơ cho mẫu phi, thế nào?"

Lôi Quý phi ra để áp chế ta, ta không thể từ chối.

Tuy nhiên, Tần Ánh Âm không phải là người thông minh, về mặt văn chương chỉ có thể coi là miễn cưỡng.

So với đích tỷ là một trời một vực.

Khác biệt một trời một vực.

Ta nhịn không được liếc nhìn Tần Ánh Tuyết.

Nàng ta lại cười, chỉ là nụ cười này có chút thâm ý.

Ta đột nhiên trong lòng cảnh giác.

Quả nhiên là kế hay.

Nhất tiễn song điêu!

Nếu ta là Tần Ánh Âm thật, Tần Ánh Tuyết đương nhiên biết rõ văn chương của ta thế nào.

Nếu ta không làm được thơ, Quý phi và Trường Lạc công chúa sẽ có lý do để trách phạt ta.

Nhưng nếu theo lối suy nghĩ thông thường, giả sử ta thực sự muốn ứng phó với họ, thì suy nghĩ trực tiếp nhất chính là tìm trong số những bài thơ ta đã học được mười mấy hai mươi năm trước, một bài thơ phù hợp với cảnh ngày hôm nay để đối phó.

Nhưng, thế giới này đã có một người xuyên không rồi.

Nếu ta trùng hợp ngâm ra bài thơ mà người xuyên không kia cũng từng nói thì sao?

Cho dù không nói ra, nàng ta cũng biết tên bài thơ này.

Không đánh đã khai.

Ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Mà tất cả những việc Tần Ánh Tuyết làm trong suốt một tháng qua, đều là vì muốn ép ta lộ ra sơ hở.



Buộc ta phải tự thừa nhận mình chính là người xuyên không.

Ta không biết mục đích nàng ta làm vậy là gì, nhưng nếu hôm nay ta đọc thơ cổ trước mặt mọi người.

Chính là tự tay đưa ra bằng chứng trước mắt bao người.

Là người xuyên hồn, chỉ cần ta cắn răng nói mình mất trí nhớ không thừa nhận chuyện xuyên không, họ cũng không làm gì được ta.

Nhưng nếu trước mặt bao người, tự tay đưa ra bằng chứng thì sao?

Ta không dám nghĩ đến hậu quả này.

Tần Ánh Tuyết ơi Tần Ánh Tuyết, quả nhiên là tính toán kỹ lưỡng.

Ta thở dài một hơi, chậm rãi đi đến trước mặt Quý phi, không chút do dự quỳ xuống.

Đây là thời cổ đại, ta không có cái gọi là kiêu ngạo, cảm thấy quỳ xuống là đáng xấu hổ.

Dù sao bảo vệ mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.

"Thần nữ không bằng tỷ tỷ về cầm kỳ thi họa, nếu thực sự làm thơ, e rằng sẽ làm bẩn mắt Quý phi và công chúa. Không bằng để thần nữ dâng lên một điệu múa, coi như tạ lỗi được không?"

Ta nói rất thẳng thắn.

So với Tần Ánh Tuyết, nếu Tần Ánh Âm còn mặt mũi mà làm thơ.

Thì khác nào tự vả mặt mình.

Ta đã thừa nhận sự thật này, mà Quý phi và công chúa nếu ép ta làm thơ, thì chính là đang sỉ nhục ta, một nữ tử yếu đuối trước mặt mọi người.

Ta không phạm lỗi, họ đương nhiên sẽ không công khai đối phó với ta.

Quý phi trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.

Trường Lạc công chúa dường như vẫn còn không cam lòng, nhưng nàng ta liếc nhìn Tần Ánh Tuyết. Người sau khẽ gật đầu với nàng ta, nàng ta mới hậm hực ngồi xuống.