Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 10: Thanh mai trúc mã (5)



Màn tự giới thiệu của Cevi khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt cằm, sở dĩ hắn nói thẳng ra như vậy, cũng là vì hắn ghét nhất cái thái độ “Cevi là Omega, chúng ta phải bảo vệ cậu ấy” vừa rồi của Claire —- Ai cần mấy người bảo vệ chứ?

Cho nên, vào tiết học tập thể đầu tiên, Cevi liền công khai tỏ vẻ: Tôi không dịu dàng, không nhu thuận, càng không cần bảo vệ!

Sau này còn phải ở chung với đám người kia đến 9 năm, Cevi không muốn ngày nào cũng phải nghe thấy mấy lời kiểu như “Tớ phải bảo vệ cậu” nữa —- Thật là khiến hắn nổi hết cả da gà.

Sau khi Cevi tự giới thiệu xong, lại đến phiên xá hữu Edean, so với Cevi hào phóng đẹp trai, tính cách của Edean mới chính là điển hình cho Omega, dịu ngoan, nhu thuận, sau khi đi lên trêи đài thanh âm cũng mềm mại, nói: “Chào mọi người, tớ tên là Edean…”

Sau đó, hắn đột nhiên ngã xuống dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Một đám nhóc con trợn mắt há hốc mồm, Cevi là người phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng vọt lên trêи đài, cầm lấy tay Edean, hỏi: “Edean? Cậu làm sao vậy? Có nghe thấy tôi nói gì không? Edean?”

Kelly cũng bị dọa sợ rồi, cô đã làm chủ nhiệm nhiều ban như vậy, Cevi là Omega đặc biệt nhất mà cô từng thấy, thanh âm to đến chấn động lòng người, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ màn giới thiệu của Cevi, thì Omega tiếp theo lại trực tiếp té xỉu… Kelly vội vàng bước qua, nhìn đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt nằm trêи mặt đất, phát hiện cậu không có ý thức, lập tức ôm cậu lên, nói: “Mau đưa đến bệnh viện!”

Cevi đi theo cô khỏi phòng học, Claire cũng chạy nhanh theo phía sau Cevi.

Nhóm Alpha và Beta ở lại trong ban nhất thời hai mặt nhìn nhau —- Cả lớp chỉ có hai Omega, một người trong đó còn trâu bò hơn cả Alpha, một người khác thì vừa giới thiệu xong liền té xỉu, liệu có phải chuyện tốt hay không đây?

Carlos ngồi ở dãy trước không nhịn được nhíu nhíu mày, nói: “Omega quả thật là phiền toái.”

***

Trong phòng y tế của trường, bác sĩ sau khi tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Edean đang hôn mê lập tức cho ra kết luận: “Đứa nhỏ này bị mắc hội chứng “thị hồng cầu” rất hiếm thấy, từ nhỏ đã thiếu máu nghiêm trọng, hôm nay đột nhiên ngất đi là vì mệt nhọc quá độ khiến đại não thiếu máu.”

Kelly hoảng sợ trong lòng, không nhịn được nói: “Sao lại mắc phải loại bênh này chứ?”

Bác sĩ đưa mắt nhìn Edean nằm trêи giường bệnh, khẽ thở dài, nói: “Phụ huynh của cậu bé đã biết chưa? Mau thông báo cho cha mẹ cậu bé đi.”

Kelly nói: “Trong thông tin liên lạc cậu bé đăng ký chỉ có baba của cậu bé, tôi lập tức đi liên hệ.”

Chủ nhiệm lớp đi ra ngoài liên lạc với baba của Edean, Cevi và Claire ở lại trong phòng bệnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời thấy được sự hoang mang trong mắt đối phương, hiển nhiên, bọn họ đều chưa từng nghe nói đến loại bệnh kỳ quái này, rất mờ mịt đối với bệnh tình của Edean.

Cevi không nhịn được hỏi: “Bác sĩ, hội chứng thị hồng cầu, đây là bệnh gì a?”

Bác sĩ giải thích: “Trong máu của con người có một loại thị hồng cầu, sẽ giống như công nhân vệ sinh làm sạch các vật chất có hại trong cơ thể, thế nhưng khi số lượng tế bào thị hồng cầu này vượt quá giá trị bình thường, chúng nó sẽ không phân biệt được địch ta, cắn nuốt cả những tế bào bình thường trong máu, làm cơ thể trở nên thiếu máu, chức năng khí quan suy kiệt, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến cái chết.”

Cevi: “……”

Còn tưởng rằng Edean chỉ bị cảm nắng, không ngờ lại là loại bênh này. Tế bào bình thường trong máu không ngừng bị cắn nuốt, nghe qua thật đáng sợ.

“Vậy có cách nào để chữa không?” Cevi lo lắng hỏi.

Bác sĩ nói: “Loại bệnh này trước mắt có thể tạm thời khống chế bằng thuốc, nhưng biện pháp để trị tận gốc vẫn là nuôi cấy tế bào tạo máu rồi thay máu toàn thân, tế bào máu tương xứng phải tìm kiếm trong số người thân của cậu bé.”

Cevi nhìn xá hữu đang nằm trêи giường nhắm nghiền hai mắt, không nhịn được có chút đau lòng —- mới nhỏ như vậy đã mắc phải loại bệnh hiếm thấy này, Edean cũng thật xui xẻo, chẳng trách tính cách của cậu im lặng như vậy, phỏng chừng là từ nhỏ đã khốn khổ vì bệnh tật, sểnh ra tí là thiếu máu ngất, cho dù cậu muốn sống hoạt bát cũng không làm nổi.

Cô Kelly rất nhanh đã quay trở lại, vẻ mặt nặng nề nói với bác sĩ: “Tôi đã thông báo cho người nhà cậu bé, baba của cậu bé sẽ lập tức tới ngay.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ đang đứng bên cạnh, nói, “Cevi, Claire, hai người các em đi về trước đi. Đúng rồi, nếu các học sinh có hỏi, thì nói là Edean bị cảm nắng nên ngất đi, dặn mọi người không cần lo lắng, trước tiên cứ tự học một lát, tôi lập tức quay lại.”

Cevi nói: “Tôi muốn ở lại đây với cậu ấy, Claire cậu về trước đi.”

Claire vốn định nói tớ cũng muốn ở lại với cậu, lại bị Cevi quay đầu trừng mắt, vội vàng sửa lời nói: “A, được, tớ đi về trước.”

***

Baba của Edean nhanh chóng chạy tới, đó là một người đàn ông vừa nhìn đã thấy vô cùng ôn nhu, dáng người gầy, mái tóc màu nâu nhạt giống như Edean, màu mắt cũng cực kỳ đạm, Edean nằm trêи giường rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của hắn.

Nếu cô Kelly đã nói là baba, cũng có nghĩa là, người đàn ông này chính là người sinh ra Edean, là một Omega.

Đây là lần đầu tiên Cevi nhìn thấy một Omega có thể sinh con, nghĩ đến Edean trêи giường là do người đàn ông này sinh ra, Cevi đã cảm thấy trong lòng cực kỳ không tự nhiên.

Bất quá, trêи người đàn ông trước mặt này có một loại khí chất rất ôn nhu, cũng không khiến Cevi thấy phản cảm.

Người đàn ông có chút lo lắng đi đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng cầm tay con trai, quay đầu lại hỏi: “Nó thế nào rồi, bác sĩ?”

Bác sĩ nói: “Con của anh mắc hội chứng thị hồng cầu, anh có biết không?”

Người đàn ông gật đầu: “Tôi biết.”

Bác sĩ nói: “Muốn trị tận gốc loại bệnh này phải nuôi trồng tế bào tạo máu, Edean có anh chị em gì hay không?”

Người đàn ông cúi đầu nói: “Không có, tôi chỉ có một đứa con thôi.”

Bác sĩ nói: “Vậy tốt nhất là anh hãy nhanh chóng liên hệ với chồng anh, sinh thêm một đứa nhỏ nữa, cho cậu bé làm phẫu thuật nuôi trồng và cấy ghép tế bào. Loại bệnh này mà dùng thuốc khống chế nhiều nhất chỉ có thể duy trì 9 năm, đến trước năm cậu bé 14 tuổi, nếu còn không tìm được tế bào tạo máu thích hợp, kết quả chắc anh cũng rõ ràng.”

Người đàn ông trầm mặc một lát, mới gật gật đầu nói: “Tôi biết… Tôi sẽ liên hệ với cha nó giải thích rõ tình hình.”

Đúng lúc này, Edean ở trêи giường bệnh rốt cục mở mắt, người đàn ông thấy cậu tỉnh lại, liền khẽ cười cười, đi qua nhẹ nhàng hôn lên trán con trai, nói: “Edean, đừng sợ, baba ở đây.”

Edean gật gật đầu: “Vâng, baba, con không sợ.”

Người đàn ông sờ sờ đầu Edean, lúc này mới đứng lên nói. “Cô Kelly, chương trình học cụ thể của Edean đợi sau khi tôi nói chuyện với hiệu trưởng rồi sẽ quyết định, từ nhỏ thân thể nó đã không tốt, sau này còn phiền cô lo lắng nhiều hơn.”

Kelly vội nói: “Randy tiên sinh không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.”

Hóa ra người này tên là Randy? Cevi vừa nghĩ tới đó, Randy liền quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: “Cháu là bạn cùng ký túc xá của Edean, đại vương tử Cevi, đúng không?”

Cevi gật gật đầu: “Dạ đúng.”

Randy cung kính hành lễ với Cevi, rồi nghiêm túc nói: “Sau này có thể mong cháu chiếu cố đến con chú nhiều hơn một chút được không?”

Cevi vội nói: “Không thành vấn đề, chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Randy mỉm cười nói: “Cảm ơn cháu, đại vương tử.”

Cevi giật mình, người đàn ông này cười rộ lên thật dễ nhìn, Edean rõ ràng được di truyền đặc thù ngoại hình của ông, cả hai cha con giống như một bản phóng đại và một bản thu nhỏ được khắc ra từ cùng khuôn mẫu vậy, loại huyết thống ruột thịt giữa mẫu phụ Omega và đứa nhỏ thật là kỳ diệu, khung cảnh ông ấy hôn lên trán con trai vừa rồi, thoạt nhìn cũng vô cùng ấm áp…

Tuy rằng nhìn con trai và baba Omega của gia đình người ta cũng không tệ lắm, nhưng Cevi tuyệt đối không thể nào tự mình đi sinh đứa nhỏ được.

Randy và cô Kelly cùng đi tìm hiệu trưởng, Cevi ở lại trong phòng bệnh với xá hữu, Edean vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng kéo lấy tay Cevi, nói: “Cevi, chuyện tớ sinh bệnh đừng nói cho các bạn biết, được không?”

Cevi nói: “Được, tôi sẽ giữ bí mật.”

Đứa nhỏ nằm trêи giường bệnh cười đến có chút suy yếu, ánh mắt nhìn về phía Cevi cũng tràn đầy tín nhiệm: “Trước khi gặp được cậu, tôi vẫn nghĩ đại vương tử sẽ thật ngạo mạn, rất khó ở chung, không ngờ, tính cách của cậu là hiện hòa như vậy, đối với tôi thật tốt.”

Đứa nhỏ rõ ràng có chút cảm động với người bạn cùng ký túc xá, Cevi cười sờ sờ đầu cậu, nói: “Đó là đương nhiên, cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, tôi ở trong này với cậu.”

Rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi, thế nhưng Cevi lại bày ra một bộ dáng vẻ người lớn đến chăm sóc Edean, ngồi ở bên giường giống như phụ huynh vậy, lúc thì sờ sờ đầu Edean, lúc lại rót cho Edean ly nước, đút đồ ăn, tình cảnh này thoạt nhìn có chút không hài hòa.

Bác sĩ đến đo nhiệt độ cho Edean thấy một màn như vậy, không nhịn được buồn cười nghĩ thầm: “Tuy rằng hai đứa nhỏ kia đều là Omega, nhưng tính cách quả thật lại hoàn toàn trái ngược.”

***

Sau khi Claire trở lại phòng học, các học sinh ban một đã sớm lộn xộn hết lên, tốp năm tốp ba tụ vào với nhau bàn luận, thấy Claire trở về, lập tức có người hỏi: “Edean kia rốt cuộc bị sao vậy a?” “Khi nào thì cô giáo về?”

Claire nói: “Mọi người đừng gấp gáp, Edean bị cảm nắng nên mới ngất đi, cô nói sẽ lập tức quay lại.”

Carlos ngồi ở bên cạnh nghe thấy lời này, lại nhíu nhíu mày lần nữa, nói: “Omega quả thật là phiền toái.”

Những lời này chính là một cây gậy đánh nghiêng cả thuyền (ý là vơ đũa cả nắm á), bao gồm cả Cevi trong đó. Claire không nhịn được quay đầu lại nhìn nó: “Sao Omega lại phiền toái?”

Carlos đúng lý hợp tình nói: “Rõ ràng đều là con người giống nhau, vậy mà mỗi năm bọn họ còn phải có kỳ phát tình gì đó, bắt người ta ở bên cạnh chiếu cố ba ngày ba đêm, hơn nữa, từ nhỏ Omega đã ốm yếu nhiều bệnh, không thể làm cái này, không thể làm cái kia, tùy tiện phơi nắng cũng có thể ngất đi, cậu không biết sự tồn tại của Omega chính là một loại phiền toái sao?”

Claire: “…”

Nhóm Alpha xung quanh nghe được lời của nó đều tập thể trợn mắt há hốc mồm. Là một Alpha, không muốn chăm sóc và bảo vệ Omega thì thôi đi, lại còn coi các Omega đáng yêu là một loại phiền toái, cậu cũng quá… đặc biệt đi.

Lúc ấy, có rất nhiều bạn học còn chưa ý thức được —- Ban 1 khóa 579 của học viện Sao Paulo, căn bản là một “trại tập trung quái thú”.