Cô dùng sức lôi kéo Tiểu Lục Tuyệt nhưng bé vẫn bị nhóc mập đẩy đi, Ninh Tri sốt ruột, một chút cô cũng không muốn nhìn thấy bé bị nhốt lại lần nữa.
Ninh Tri ảo não, cô xuyên qua đây cũng có rất nhiều lúc bất lực, mắt thấy tiểu Lục Tuyệt lại bị khi dễ nhưng cô lại chẳng thể ngăn cản nổi.
Nếu như cô có thể hiện thân hoặc là có thể đụng vào những vật thật khác vậy sẽ không phải bất lực giống như bây giờ.
“A, có quỷ!” Một đứa bé nhìn về phía bên cạnh tiểu Lục Tuyệt, thằng nhóc sợ tới mức kêu thành tiếng.
Nhóc mập quay đầu lại nhìn thấy một người con gái tóc dài mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt bị dọa đến mức bật khóc, chân mềm nhũn ngã ngồi ở trên mặt đất, “Mẹ, mẹ ơi, có nữ quỷ.”
“Ô ô, nữ quỷ muốn ăn thịt trẻ em.”
Ninh Tri nhìn mấy thằng nhóc này đột nhiên hoảng sợ nhìn cô, cô chỉ chỉ vào mình, “Mấy đứa thấy được chị à?”
Nhóc mập run run hai đùi, nó khóc lớn, “Đừng ăn em, oa oa, nữ quỷ tới.”
Ninh Tri không biết đã xảy chuyện gì nhưng cô phản ứng rất nhanh, “Vừa rồi chị thấy mấy đứa bắt nạt tiểu Lục Tuyệt có đúng không?”
Cô cúi đầu, rũ mái tóc đen dài về phía trước, nhìn qua thật sự rất dọa người, “Ai dám bắt nạt tiểu Lục Tuyệt, chị sẽ đánh nó.”
Nhóc mập nào còn bộ dáng đại ca kiêu ngạo như vừa rồi?
Thằng bé nước mắt nước mũi chảy ròng, xem ra là rất sợ hãi, “Em không dám, đừng đánh em, ô ô ô.
.
.”
Ninh Tri quay sang nhìn hai đứa nhóc khác.
“Chúng em không có đánh Lục Tuyệt, về sau cũng không dám, em, em phải về nhà.” Thằng nhóc bị dọa đến run rẩy cả người, mặt mũi trắng bệch.
Ninh Tri hừ thật mạnh một tiếng, “Về sau ai còn dám bắt nạt tiểu Lục Tuyệt, ban đêm chị sẽ đi đến nhà mấy đứa, chờ mấy đứa ngủ rồi sẽ đem đi nấu lên ăn.”
“Em không bắt nạt nữa, đừng tới nhà của em.” Thằng nhóc mập mạp khóc vô cùng đáng thương, nó bị dọa sợ muốn chết.
Ninh Tri thấy mấy tên nhóc này đã bị dọa sợ thật rồi mới để cho chúng nó rời đi.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, bọn họ đi rồi, về sau cũng không dám tiếp tục bắt nạt em nữa.” Ninh Tri không biết vì sao mấy đứa nhóc này lại nhìn thấy cô, cô duỗi tay thử mở vòi nước, nước lập tức chảy ra.
Cô có thể chạm vào đồ vật?
Đây là có chuyện gì?
Hơn nữa, Ninh Tri phát hiện mặt trời nhỏ cuối cùng trong đầu cô không còn nữa.
Ninh Tri thu dòng suy nghĩ, cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt, “Chị xinh đẹp như vậy, rõ ràng nhìn giống như thiên sứ, vậy mà mấy thằng nhóc ngốc đấy lại xem chị là quỷ, mắt thẩm mỹ của chúng thật sự quá kém đi.”
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu, “Chị kỳ quái.”
Ninh Tri xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé: “Mắt thẩm mỹ của em cũng kém!”
Ninh Tri cùng tiểu Lục Tuyệt đi ra ngoài, vốn cô còn lo lắng mình đi từ toilet nam ra ngoài sẽ khiến cho người khác chú ý nhưng cô phát hiện người bên ngoài lại haofn toàn không nhìn thấy cô.
Chuyện gì vậy chứ?
Vì sao vừa nãy mấy đứa nhóc kia có thể nhìn thấy cô? Còn nữa, vì sao mặt trời nhỏ cuối cùng của cô lại biến mất không nhìn thấy nữa?
Hai ngày này, Ninh Tri từ trong miệng mẹ Lục nghe nói mấy thằng nhóc đáng ghét trong lớp tiểu Lục Tuyệt bị ma dọa đến phát bệnh.
Tuy rằng mẹ Lục không tin quỷ thần nhưng bà vẫn đi cầu bùa bình an cho tiểu Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn.
Ninh Tri phát hiện, mẹ Lục hoàn toàn không hề biết chuyện tiểu Lục Tuyệt bị bạn học bắt nạt, hiển nhiên là giáo viên cũng không có ý định thông báo việc này cho bà biết.
Hiện tại Ninh Tri lại không thể đụng vào vật thật nhưng cô đã nghĩ tới một biện pháp.
Trên bàn học, cô ngồi ở bên cạnh tiểu Lục Tuyệt.
Cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt bắt đầu viết chữ trên giấy trắng: Dì Lục, trong lớp có mấy bạn học nam bắt nạt Lục Tuyệt, còn đem cậu ấy nhốt ở trong toilet trường học.
Chuyện này giáo viên cũng biết, mấy cậu bạn kia không sợ giáo viên, dì Lục phải bảo vệ cho bạn Lục Tuyệt thật tốt.
Ninh Tri cố gắng bắt chước chữ viết của học sinh tiểu học, sau khi viết xong, cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt dán phong thư lại.
Người giúp việc nhặt được một phong thư ở trước cổng lớn, bên trên viết tên nguoif nhận, cô ta cầm thư đi vào trong phòng.
Ninh Tri đi theo sau người giúp việc, chờ mong người giúp việc nhanh chóng đem thư giao cho mẹ Lục.
“Đại thiếu gia.” Người làm đụng phải Lục Thâm Viễn.
Lục Thâm Viễn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông nhỏ màu lam, thằng bé rất lễ phép, “Dì Hoa, trong tay dì đang cầm thư à?” Nhóc ta thấy bên trên thư viết cho Lục phu nhân.
“Đúng vậy, không biết là ai ném từ ngoài cửa vào, tôi đang chuẩn bị đưa nó cho phu nhân.”
Lục Thâm Viễn hiểu chuyện, “Mẹ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, dì đem thư đưa cho con đi, con đem đưa nó cho mẹ.”
“Làm phiền đại thiếu gia.” Người làm cảm thấy đại thiếu gia rất tốt, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ hiểu chuyện lại lễ phép, đứa nhỏ như thế ai nhìn thấy cũng đều thích.
Lục Thâm Viễn cầm lấy bức thư, chờ người làm đi rồi thằng bé mở phong thư ra.
Ninh Tri đứng một bên nhìn hành động của Lục Thâm Viễn.
“Em trai bị bắt nạt à.” Lục Thâm Viễn xem xong thư, thằng nhóc ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh.
Ninh Tri nhíu mày, cô có một loại dự cảm bất an.
Tiếp theo, cô thấy Lục Thâm Viễn đem giấy viết thư xé thành hai nửa.
Ninh Tri trợn tròn mắt!
Cô khó có thể tin mà nhìn nhóc con trước mặt, rõ ràng vẫn là Lục Thâm Viễn khi còn bé, thằng bé vậy mà lại đem thư xé đi rồi?
Lúc này, Ninh Tri nghe thấy tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đất, là mẹ Lục.
Mẹ Lục đi từ trong phòng ra, bà nhìn thấy Lục Thâm Viễn hoảng loạn đứng ở bên bàn trà, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dù sao Lục Thâm Viễn cũng chỉ là một đứa nhỏ, đột nhiên làm chuyện xấu bị phát hiện khiến cho nó bị dọa tới mức chưa kịp che dấu bức thư bị xé đôi trong tay.
Ninh Tri nhìn thấy Lục Thâm Viễn hoảng loạn, lại cẩn thận mở miệng nói: “Mẹ, vừa rồi dì Hoa nhặt được một phong thư, con không cẩn thận đlamfthuw bên trong roi ra, còn làm hỏng nó rồi.”
Mẹ Lục: “Thư của ai vậy?”
“Không biết là ai viết cho mẹ, con nhịn không được tò mò nhìn một cái, trong đó nói em trai bị người ta bắt nạt.” Lục Thâm Viễn đem thư giao cho mẹ Lục, “Mẹ, thật là như vậy à? Ai lại hư như thế chứ, bắt nạt em trai.”
Mẹ Lục nhanh chóng cầm lấy hai mảnh thư, bà lướt nhanh nội dung bên trên, chữ viết hơi vặn vẹo, mẹ Lục cũng không để ý.
Xem xong thư, thần sắc trên mặt bà không tốt lắm.
Ninh Tri nhìn thấy mẹ Lục bắt đầu gọi điện thoại, cô nghe thấy cách xưng hô của bà với đối phương, là giáo viên của Lục tuyệt.
Ninh Tri không tiếp tục nghe nữa, cô biết, mẹ Lục sẽ điều tra rõ chuyện này, xử lý chuyện tiểu Lục Tuyệt bị bắt nạt, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Ban đêm, Ninh Tri nghe nói buổi chiều sau khi mẹ Lục rời đi còn chưa về nhà.
Cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt đi đến bên ngoài ban công.
Đêm mùa hè, trên bầu trời đen nhánh có rất nhiều ngôi sao.
Ninh Tri cùng tiểu Lục Tuyệt ngồi ở trên ghế bập bênh ngoài ban công, nhàn nhã.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị sắp phải đi rồi.” Sau khi mẹ Lục giải quyết xong chuyện này cô sẽ phải đi về.
Ninh Tri xoa bóp khuôn mặt nhỏ phúng phính của bé, “Em sẽ nhớ đến chị chứ?”
Trên người tiểu Lục Tuyệt mặc một chiếc áo len nhỏ màu đỏ, còn có hình hoạt hình sặc sỡ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Nghe thấy Ninh Tri nói, bé chớp chớp mắt to, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Nhớ, em.”
Em sẽ nhớ.
Ninh Tri cười cong mắt, “Chị cũng sẽ nhớ em.”
Hai hàng lông mày của tiểu Lục Tuyệt nhíu chặt, mắt to đen bóng có cảm xúc, “Không đi, chị.”
Bất ngờ, tiểu Lục Tuyệt chủ động duỗi tay kéo váy Ninh Tri.
Ánh mắt Ninh Tri sáng lên.
Cô duỗi tay lại lần nữa che đôi mắt to tròn của bé lại, cô ghé vào bên tai bé, dịu dàng dặn dò: “Tiểu Tuyệt Tuyệt phải ăn nhiều rau hơn, không được kén ăn, bị bắt nạt phải học được cách nói cho người lớn biết, lần sau chúng ta lại gặp lại.”
Kỳ thật, Ninh Tri muốn để cho bé trở nên hoạt bát hơn một chút, tùy ý hơn một chút.
Hơi thở ấm áp dừng ở trên mang tai, tiểu Lục Tuyệt cảm thấy lỗ tai mình rất ngứa.
Trước mắt tối đen, bé ngửi được hương thơm trên tay Ninh Tri.
Rất nhanh lỗ tai không còn ngứa nữa, mùi thơm trước mũi cũng không còn.
Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, bé mờ mịt nhìn tay nhỏ của mình, làn váy bé nắm trong tay cũng đã biến mất.
Chị kỳ quái, lại đi rồi.
Ninh Tri mở to mắt.
Nhìn ánh sáng nhu hòa trong phòng, cô biết mình đã trở lại.
“Chị kỳ quái.”
Phòng rất an tĩnh, đột nhiên, bên cạnh truyền đến thanh âm trầm thấp của Lục Tuyệt, Ninh Tri quay đầu nhìn lại.
Thân thể Lục Tuyệt nằm thẳng tắp, đôi mắt hắn nhắm chặt, tựa như vô ý thức nói mớ.
Hắn vẫn nhớ cô sao? Hay là mơ thấy cô?
Tâm tình của Ninh Tri chợt tốt lên.
Cô thò lại gần, nhịn không được duỗi tay, giống nhé tiểu Lục Tuyệt vậy, cô nhéo nhéo mặt hắn, thấp giọng sửa lại, “Là chị thiên sứ!”.